Hứa Giai Thành trầm ngâm đứng trong bóng tối, tay cầm ly rượu vang đã uống cạn hơn nửa, ánh mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ, làn khói thuốc mỏng bay lên quẩn quanh bao phủ gương mặt góc cạnh của anh.
Một bóng đen nhẹ nhàng đi đến phía sau nhẹ nhàng như 1 cơn gió, khẽ hắng giọng mấy tiếng.“Ông chủ, ông có gì cần sai bảo ạ?”“Hàn Phong, cậu đi theo Vu Hạc Ninh, chú ý bảo vệ và theo dõi cô ấy!”“Dạ vâng! Có phải vì người đó hay không? Mấy năm nay ông chủ đã tìm kiếm cô ấy rất cực khổ.”Hứa Giai Thành đưa tay day day thái dương.“Đúng là chẳng có 1 chút tin tức nào cả, thật kỳ quái.
Cậu cho người điều tra thêm ở chỗ Hứa Mộc Quyên xem chị ta có động tĩnh gì hay không, có khi là do chị ta ra tay.”“Tôi sẽ chú ý! Ông chủ còn gì căn dặn nữa hay không ạ?”“Không, cậu lui ra đi.
Tôi muốn ở 1 mình!”Hàn Phong nhanh nhẹn biến mất ở góc ngoặc hành lang, bí ẩn cũng giống như cái cách mà anh ta đến gặp Hứa Giai Thành vậy.
Cả ngôi biệt thự sang trọng ở ngoại ô thành phố lại chìm vào màn đêm im lìm sau khi ánh đèn xe cuối cùng cũng khuất sau con đường rợp bóng cây cổ thụ.Vu Hạc Ninh bị tiếng chuông báo thức của điện thoại đánh thức, cô lơ mơ đưa tay bấm nút tắt, cả người không chút sức lực tiếp tục vùi sâu vào chiếc gối lông vũ mềm mại cho đến khi điện thoại lại reo lên lần nữa.
Cô làu bàu cầm điện thoại lên tính tắt thì nhìn thấy số điện thoại của Tô Kha đang gọi đến.“Phiền thế nhỉ! A lô, mình nghe đây, có chuyện gì thế?”“Cậu chết ở đâu rồi hả, có biết hôm nay là ngày học môn tự chọn đầu tiên của kỳ tốt nghiệp hay không?”“Ừ, thì sao, cậu làm gì mà cuống cuồng lên thế?”“Cậu không nhớ chuyện chúng ta đã nói sao? Là thầy giáo ác ma chủ nhiệm mới về trường chúng ta, cậu nghỉ ngay buổi đầu tiên như vậy chắc chắn sẽ lọt vào danh sách đen của ông ta…vậy điểm tốt nghiệp của cậu sẽ làm thế nào?”“Thầy giáo ác ma…chết, mình nhớ rồi!”Vu Hạc Ninh nhanh chóng ngồi bật dậy, cô đưa tay vuốt vuốt mặt mấy cái cho tỉnh táo, sao chuyện quan trọng như vậy mà cô lại có thể quên được chứ.
Nhưng…đây đâu phải phòng của mình, Vu Hạc Ninh đưa mắt ngơ ngác nhìn xung quanh căn phòng được bày biện trang trí cực kỳ trang nhã, tinh tế với hai màu trắng và vàng mơ, ánh sáng chói lọi từ bên ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào phòng dưới tấm rèm mỏng bằng lụa sa tanh đang bay phất phơ, lúc này cô mới sực nhớ ra chuyện xảy ra với mình ngày hôm qua.“Ôi trời, mình đang ở nhà của Hứa Giai Thành, làm sao đến trường kịp đây!”Cô lập cập nhảy xuống giường, bụng thì réo ầm ĩ vì đói.
Cả tối qua cô đều ngủ vùi như chết chẳng ăn uống chút gì!Cửa phòng có tiếng gõ dồn dập.Vu Hạc Ninh ngẩn người ra rồi đi đến mở cửa, 1 người phụ nữ đứng tuổi đối diện với cô, bà khẽ cúi đầu chào rồi lên tiếng.“Vu tiểu thư, quần áo và bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi! Mời cô xuống dùng ạ.”“Xin lỗi, bà là ai vậy?”“Tôi là quản gia của biệt thự này, tên Tần Mai ạ!”“À, cảm ơn dì Mai.”Vu Hạc Ninh như 1 chú sóc nhỏ chạy như bay xuống dưới lầu, nhanh chóng thay quần áo rồi cầm 1 mẩu bánh mì nhét vào miệng.
Cô nói vội vàng chữ được chữ mất với Tần Mai rồi chạy vụt đi.“Tôi chỉ ăn tạm thế này thôi, muộn quá rồi!”“Vâng, lái xe đã chờ sẵn bên ngoài ạ!”Một chiếc xe hơi màu trắng sang trọng đang chờ trước cổng, 1 người vận y phục đen đứng bên cạnh cửa mở sẵn, cung kính chào cô.“Vu tiểu thư, tôi tên là Hàn Phong.
Tôi theo lệnh của ông chủ đưa cô đến trường.”Vu Hạc Ninh nôn nóng nhảy lên ghế sau xe, cô hối thúc.“Anh nhanh nhanh lên 1 chút nhé, tôi bị muộn giờ vào lớp mất rồi!”“Vâng, tiểu thư cứ yên tâm ạ!”Vu Hạc Ninh ngó nghiêng nội thất của chiếc xe sang trọng, trong lòng thầm cảm thán.
Hứa Giai Thành này quả thật rất giàu có, ngoài 1 biệt thự lộng lẫy to lớn như vậy còn có những 2 chiếc xe, chẳng bù với Hứa mộc Quyên hám tiền nghèo kiết, khi gả vào Vu gia còn không biết xấu hổ mà đòi rất nhiều của cải hồi môn.
Sao bọn họ là anh em mà lại cách biệt đến thế nhỉ? Đúng là người của 2 thế giới, nhưng mà sau khi đưa mình về phòng thì anh ta đâu rồi nhỉ? Vu Hạc Ninh hiếu kỳ chồm lên trước hỏi Hàn Phong.“Anh tài xế đẹp trai, ông chủ của anh đâu rồi?”Hàn Phong lần đầu tiên nghe có người gọi anh ta là đẹp trai thì bối rối nhưng khuôn mặt vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, anh ta vẫn chăm chú lái xe nhưng mắt thì vẫn liếc vào kính chiếu hậu nhìn cô gái không yên phận ngồi ghế sau.“Chuyện của chủ nhân tôi cũng không rõ! Ông chủ đã ra khỏi nhà từ sớm rồi.”“Chà, thật là 1 nhân vật bí ẩn.”, Vu Hạc Ninh đưa tay chải chải lại tóc rồi soi mình trong gương.Vu Hạc Ninh nhìn đồng hồ trên tay mình mà thở dài, trễ hơn những nửa tiếng, lần này cô chết chắc rồi! Tên thầy giáo ác ma nổi tiếng gần xa kia có khi nào đuổi cô ra khỏi lớp hay không, nghĩ đến việc bị bẽ mặt trước mặt cả lớp nhất là trước mặt nam thần Chu Triết thì tim Vu Hạc Ninh đã không chịu nằm yên nữa rồi, nó đập thình thịch liên kỳ hồi.Vu Hạc Ninh cúi gằm mặt lầm lũi đi đến cửa lớp, cô không dám nhìn thẳng lên bục giảng mà len lén đi vào, mắt lấm lét nhìn Tô Kha đang đạo mạo giả vờ nghe giảng.Đột nhiên 1 giọng nói quen thuộc vang lên rành rọt bên tai khiến cho Vu Hạc Ninh muốn chết giấc ngay tại chỗ, trái tim nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.“Này, em sinh viên vừa mới vào kia, tên gì, lên đây điểm danh ngay cho tôi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...