Có lẽ do quá mệt, không qua bao lâu, Lăng Tuyết lại ngủ thiếp đi, lúc này cô không chảy nước miếng, không ngáy, chỉ mềm nhũn, bất cứ lúc nào
cũng có thế trượt xuống.
Thân Đồ Dạ chuyển cô từ sau lưng ra đằng trước, bế ngang cô, tiếp tục đi xuống núi.
Lăng Tuyết đã quen với vòng ôm của anh, cọ cọ vào lòng anh, ngủ rất say.
– Như vậy mà vẫn ngủ được, đúng là phục em thật.
Thân Đồ Dạ mỉm cười yêu thương, đường núi này không bằng phẳng,
thường có chướng ngại vật xuất hiện, anh đã cố gắng hết mức có thể đi
vào chỗ đường tốt, nhưng vẫn không tránh khỏi va quẹt vào nhánh cây hay
bụi gai, đôi khi còn vướng vào váy cô, nhưng cô không mảy may bị ảnh
hưởng, rúc trong lòng anh, như trời có sập xuống cũng không cần lo.
Thân Đồ Dạ dùng cơ thể che chắn cho Lăng Tuyết, không để cô chịu bất
cứ vết thương gì, đến nỗi trên cánh tay anh bị trầy trụa rất nhiều,
nhưng chút đau ấy chẳng đáng nhắc tới, chỉ cần cô không sao thì tốt rồi.
Dọc đường bế Lăng Tuyết xuống núi, Lôi Quân đã lái xe đến chờ sẵn, mở cửa xe, anh cung kính nói:
– Chủ nhân, mời!
Thân Đồ Dạ nhẹ nhàng bế Lăng Tuyết vào xe, đặt cô xuống ghế.
Lôi Quân khởi động xe chạy về hướng nhà Thân Đồ Dạ, biết Lăng Tuyết đang ngủ, anh đặc biệt lái xe thật êm.
Thân Đồ Dạ cầm một tấm chăn mỏng đắp cho Lăng Tuyết, sau đó ở bên
cạnh thay đồ, ánh mắt lại thâm sâu nhìn cô, cô ngủ say thật, cơ thể nhỏ
bé vẫn cuộn tròn như cũ, đây là biểu hiện của người không có cảm giác an toàn.
Thân Đồ Dạ cởi áo ra nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, để cô cảm thấy ấm áp kiên định hơn.
Quả nhiên, Lăng Tuyết rất nhanh an ổn lại, ngoan ngoãn rúc vào lòng
Thân Đồ Dạ, bàn tay nhỏ bé theo bản năng túm lấy y phục của anh, như trẻ con không muốn rời xa anh…
Anh hôn lên trán cô, trong lòng ấm lạ, loại cảm giác được dựa dẫm đầy cuốn hút này thật sự rất tuyệt.
Rừ, rừ…
Bỗng nhiên, điện thoại của Lăng Tuyết báo rung, chắc là có điện thoại gọi đến, Thân Đồ Dạ lấy điện thoại trong người cô ra, trên màn hình
biểu hiện một dãy số, không lưu tên, Thân Đồ Dạ không để ý, vì không
muốn làm ồn Lăng Tuyết ngủ, anh trực tiếp cúp máy.
Vừa chuẩn bị để xuống, đột nhiên nhận được một tin nhắn, Thân Đồ Dạ
vô thức liếc xem, một phần nội dung tin nhắn hiện lên là: “Lăng Ngạo
không chịu đăng ký…”
Lăng Ngạo?
Là tên của một người đàn ông!!!
Nếu là việc công hoặc chuyện của nhà họ Cung, sẽ báo với Lãnh Thanh
Mặc và Tần Tuệ trước, không cần thiết lúc này quấy rầy “Cung Thiên
Long”, người đàn ông tên Lăng Ngạo này nhất định có mối quan hệ mật
thiết với “Cung Thiên Long”.
Thân Đồ Dạ nhíu mày, sắc mặt trở nên u ám, cụp mắt nhìn chằm chằm Lăng Tuyết trong lòng, ánh mắt có hơi phức tạp.
Nếu lúc này, anh dùng điện thoại của cô trả lời tin nhắn, sẽ nhanh
chóng biết được đáp án, nhưng làm vậy sẽ tổn hại đến thân phận của anh,
cũng vi phạm nguyên tắc của chính anh.
Anh phải tin tưởng cô, càng phải tin tưởng chính mình, không ai dám lừa gạt anh đâu.
Nghĩ đến đây, Thân Đồ Dạ đặt điện thoại sang một bên…
***
Lôi Quân ở giữa đường gặp được xe của nhà họ Cung, Tần Tuệ đứng ở bên cạnh xe chờ đợi.
Lôi Quân dừng xe chào hỏi:
– Tần quản gia!
– Xin lỗi, làm phiền rồi- Tần Tuệ cúi đầu chào- Tôi ở đây chờ cô Cung, không biết cô ấy sao rồi?
Chị không lo lắng an nguy của Lăng Tuyết, mà là lo Lăng Tuyết lại gặp rắc rối, ngộ nhỡ để lộ thân phận, hết thảy đều bị thất bại trong gang
tấc.
– Cô Cung đang ngủ- Lôi Quân nói- Chủ nhân không đặc biệt dặn dò gì, chắc định đưa cô ấy cùng về nhà.
– Vậy…- Tần Tuệ nhìn vào xe, cẩn thận hỏi- Họ ổn chứ?
– Chị chỉ phương diện nào?- Lôi Quân hoài nghi hỏi- Cô Cung trông rất mệt mỏi, lúc chủ nhân bế cô ấy xuống núi cô ấy vẫn ngủ, hiện tại chắc
vẫn đang ngủ.
– Ngài Thân Đồ bế cô Cung xuống núi?- Tần Tuệ mừng rỡ- Xem ra tôi lo lắng thừa thải rồi.
– Chủ nhân rất thích cô Cung, tình cảm giữa họ tiến triển rất nhanh- Lôi Quân cười nói- Được rồi, tôi phải lái xe đi đây.
– Vâng vâng vâng- Tần Tuệ liên tục gật đầu- Tôi có thể theo sau xe
đến nhà ngài Thân Đồ không? Vì ngày mai là hôn lễ rồi, hiện tại chưa
chuẩn bị gì hết, tôi định đợi ngài Thân Đồ nghỉ ngơi xong rồi hỏi ý ngài ấy.
– Được mà, hoan nghênh!
– Cám ơn…
***
Xe chạy về nhà Thân Đồ, Lăng Tuyết đã thức, không biết tại sao, vừa
rồi cô nằm mơ thấy ác mộng, trong mơ Lăng Ngạo xảy ra chuyện, một cảm
giác sợ hãi dâng lên trong lòng, choàng tỉnh giấc.
– Sao vậy?- Thân Đồ Dạ vừa nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, hiện tại bị Lăng Tuyết đánh thức.
– Mơ thấy ác mộng- Lăng Tuyết day trán- Đau đầu quá.
– Có lẽ bị cảm lạnh rồi, về nhà uống thuốc là khỏe thôi.
Thân Đồ Dạ ngồi dậy, phát hiện xe đã dừng lại, biết họ đang ngủ, Lôi Quân không dám đánh thức họ.
Chỉ có thể ở bên ngoài chờ họ thức dậy một cách tự nhiên.
– Chúng ta đang ở trên xe à?
Lăng Tuyết vô cùng kinh ngạc, lúc xuống núi cô ngủ suốt, ngay cả lên xe lúc nào cũng không hay.
– Em ngủ sâu đấy- Thân Đồ Dạ mặc áo vào, mắt lại nhìn chằm chằm vào ngực Lăng Tuyết- Vào nhà ngủ tiếp, ăn mặc đàng hoàng vào.
– Ờ- Lăng Tuyết luống cuống sửa sang lại trang phục, xấu hổ đến mặt đều đỏ bừng.
Hai người cùng nhau xuống xe, Tần Tuệ và Lôi Quân vội đến chào hỏi,
Tần Tuệ thấy trên người Lăng Tuyết mặc áo khoác của Thân Đồ Dạ, vui
không tả nổi:
– Cô Cung, ngài Thân Đồ, hai người vất vả rồi!
– Chị tới đúng lúc đấy- Thân Đồ Dạ nói với Tần Tuệ- Quay về chuẩn bị
hôn lễ vào ngày mai đi, tình hình cụ thể tôi sẽ kêu Cố Huy đi nói với
chị.
– Vâng- Tần Tuệ cúi đầu nghe lệnh, cuối cũng có thể thuận lợi kết
hôn, tuy rằng hiện tại mới chuẩn bị có phần gấp gáp, nhưng không có gì
trở ngại “Cung Thiên Long” trở thành chị Thân Đồ rồi!
– Hôm nay cô ấy ở lại đây, sáng mai sẽ về- Thân Đồ Dạ thân mật ôm lấy eo của Lăng Tuyết- Chị kêu người mang đồ đạc của cô ấy qua đây nhé.
– Đã mang đến rồi- Tần Tuệ cung kính nói- Cả đêm qua cô Cung không
về, tôi nghĩ nhất định cô ấy rất muốn tắm rửa thay đồ, cho nên trên xe
có mang theo đồ dùng trang phục của cô ấy.
– Vậy thì tốt- Thân Đồ Dạ gật đầu, dặn dò Lôi Quân- Mang lên phòng ngủ của tôi đi.
– Vâng- Lôi Quân lập tức đi làm.
– Cô Cung, tôi quay về chuẩn bị hôn lễ- Tần Tuệ sâu xa nói- Mấy
chuyện vặt vãnh khác đã làm xong, chuyện bên anh Lãnh cũng được giải
quyết, chỉ còn chuyện hôn lễ thôi, tôi lập tức quay về chuẩn bị.
– Ừm, vất vả rồi.
Lăng Tuyết trong lòng nghĩ, chuyện bên Lãnh Thanh Mặc cũng đã giải
quyết? Đó là chuyện gì? Nhất định không phải chuyện cô nhi viện, hay là
chuyện Hoắc Phi Vân dùng mấy tấm ảnh uy hiếp cô?
Lăng Tuyết nghĩ không ra, trong thời gian ngắn như vậy, Lãnh Thanh Mặc làm sao giải quyết được chuyện này?
Thế lực của nhà họ Hoắc khổng lồ, họ Cung không thể địch nổi, Hoắc
Phi Vân tính khí cao ngạo, không dễ thỏa hiệp, sao có thể nhượng bộ Lãnh Thanh Mặc một chuyện lớn thế này?
Hơn nữa, cô gái như Hoắc Phi Vân, làm việc rất cẩn thận, nhất định đã lưu lại rất nhiều hình ảnh bản điện tử, nói không chừng còn dùng đủ mọi hình thức.
Lãnh Thanh Mặc muốn đối phó cô ấy chẳng dễ dàng…
Quên đi, nghĩ nhiều cũng vô ích, mặc kệ thế nào, chuyện này được giải quyết là ổn rồi!
– Được rồi, vào nhà tắm rửa đi- Thân Đồ Dạ thúc giục- Bẩn quá!
– Ừm!- Lăng Tuyết lúc này mới nhớ tới bản thân đến kỳ, nghĩ đến
chuyện trên đỉnh núi, cô rất mất tự nhiên, đây là ngày đầu tiên “bị”,
lượng máu rất ít, cũng không quá để ý, nhưng trang phục quả thực dơ hết
rồi, phải mau chóng đi tắm, xấu hổ chết đi được.
– Chuẩn bị gì ăn chưa?- Thân Đồ Dạ hỏi.
– Chuẩn bị xong rồi, tất cả đều là món ngài thích ăn- Người hầu cung kính nói- Ngài ăn trong phòng hay phòng ăn?
– Bưng vào phòng đi- Thân Đồ Dạ dặn, lại quay đầu hỏi Lăng Tuyết- Em thích ăn gì?
– Ăn gì cũng được, em không kén ăn- Lăng Tuyết ôm bụng- Nếu có thuốc đau bao tử thì cho em, cám ơn!
– Nghe rồi chứ?- Thân Đồ Dạ hỏi người hầu.
– Thưa vâng- Người hầu lập tức đi chuẩn bị.
Hai người trở về phòng, nhưng người khác cũng đi bận rộn việc của
mình, không ai để ý điện thoại trong xe luôn báo rung, ngay cả Lăng
Tuyết cũng không phát hiện ra điện thoại không có trên người mình.
***
Tần Tuệ ngồi chiếc Aston Martin về nhà họ Cung, trên đường gửi tin nhắn báo cáo với Lãnh Thanh Mặc:
– Ngài Thân Đồ bảo tôi quay về chuẩn bị hôn lễ ngày mai, Lăng Tuyết
nghỉ ngơi ở lại nhà ngài ấy, sáng mai sẽ về, hết thảy đều rất thuận lợi!
– Được!- Lãnh Thanh Mặc đáp một chữ.
Tần Tuệ thở phào nhẹ nhõm, thấp thỏm lo lắng bấy lâu, cuối cùng cũng
giải quyết được vấn đề khó khăn nhất, ngài Thân Đồ đích thân mở miệng,
hôn lễ ngày mai chắc không có vấn đề gì, xong hôn lễ, quan hệ giữa nhà
họ Cung và nhà Thân Đồ liền được chứng thực, hết thảy vấn đều đều sẽ
được giải quyết!
Thật tốt quá!!!
– Reng reng reng…
Tiếng chuông điện thoại bất thình lình ngắt ngang dòng suy tư của Tần Tuệ, hiện tại bất cứ tin tức nào cũng là sự kiện quan trọng, Tần Tuệ
lập tức bắt máy:
– A lô!
– Tần quản gia!- Nhân viên A Văn lo lắng nói- Tên Lăng Ngạo kia không chịu đăng ký, còn cướp một chiếc xe chạy mất rồi!
– Cái gì?- Tần Tuệ giật mình sợ hãi- Tại sao lại như vậy? Hơn mười
một giờ tối qua đã kêu anh đưa cậu ta ra sân bay rồi mà, hiện tại anh
mới báo với tôi là cậu ta không chịu đăng ký???
– Rạng sáng có gọi điện mấy lần cho chị, không phải máy bận thì cũng bị ngắt, tôi không kịp báo với chị- A Văn ấm ức nói.
Lúc này Tần Tuệ mới nhớ đến tối qua phát sinh rất nhiều chuyện, Lăng
Tuyết mang theo chị và bốn nhân viên khác đua xe cứu Thân Đồ Phong Hoa
và Thân Đồ Dạ, cả chiếc xe đều bay lên, chị sợ đến mức mặt không còn hột máu, hoàn toàn không có thời gian quan tâm điện thoại reo.
– Đừng nhiều lời nữa, hiện tại tình hình như thế nào?- Tần Tuệ hỏi- Tìm được người chưa?
– Vẫn chưa- A Văn lòng nóng như lửa đốt- Lúc ấy liên lạc với chị
không được, không có cách nào liên lạc với anh Lãnh, tôi đành tự chủ
trương phái người đi tìm trước, chỉ là tìm khắp nơi đều không có, cậu ta cùng ba người bạn của mình chạy trốn mất biệt!
– Đang yên đang lành tại sao đột nhiên lại chạy? Chẳng phải đã đồng ý sẽ sang Mỹ điều trị hay sao?- Tần Tuệ hỏi.
– Vừa đến sân bay, chuẩn bị qua cửa an ninh, cậu ta đột nhiên nhận
một cuộc gọi, mặt biến sắc, sau đó nổi điên lên, gào thét đòi đi tìm cô
Lăng, nói không thể để cô ấy vì chuyện cô nhi viện mà gả cho người khác
được, bạn cậu ta mới đầu còn khuyên nhủ cậu ta, sau đó cũng bị cậu ta
thuyết phục, dẫn cậu ta cùng nhau xông ra ngoài…
– Nhất định là Hoắc Phi Vân giở trò rồi- Tần Tuệ thở hổn hển- Tiếp
tục tìm, hôm nay trước khi trời tối phải tìm cho ra Lăng Ngạo!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...