– Chuyện này anh đã lo lắng từ sớm rồi- Hoắc Vân Phong nhíu mày- Cho nên anh cũng không muốn làm khó Thân Đồ.
– Nhưng người của Ngũ Đế đối phó với Thân Đồ, không hẳn sẽ ra tay từ chỗ Lăng Tuyết chứ?- Hoắc Phi Vân cũng có chút không nắm chắc- Có khi nào là người của ba gia tộc còn lại không? Họ muốn mượn dao giết người, khơi mào mâu thuẫn giữa Thân Đồ và họ Bạch, mượn tay Thân Đồ diệt trừ họ Bạch, chúng ta sẽ mất đi sự hỗ trợ của họ Bạch, một mình chiến đấu, sẽ càng thêm không đấu lại họ.
***
– Còn một vấn đề nữa…- Hoắc Vân Phong nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc- Nếu Bạch Tấn Sinh thật sự giết Lăng Tuyết, Thân Đồ Dạ nhất định sẽ san bằng nhà họ Bạch, vậy thì anh ấy sẽ phải phá giới, Ngũ Đế không thể ra tay với người dưới quyền cai quản của mình.
– Trời ơi!- Hoắc Phi Vân chợt hiểu- Như vậy thì sự việc sẽ rất lớn.
– Tiếp tục phân tích, rất có thể là trò quỷ của ba gia tộc còn lại- Hoắc Vân Phong có hơi luống cuống- Nếu thật sự là vậy, chiêu này của họ cũng quá thâm độc, quá quyết tuyệt rồi!!!
– Họ nhất định có người chỉ vẽ, ba nhà vô tích sự đó làm sao có thể lợi hại như vậy?- Hoắc Phi Vân không phục- Ngay cả em, họ còn không đối phó nổi, làm sao nghĩ ra được loại mưu kế cao thâm như thế? Em đoán ba gia tộc đó đã liên thủ với người trong nội bộ Ngũ Đế nhắm vào Thân Đồ đối phó chúng ta, trước tiên gây mâu thuẫn giữa chúng ta, làm thế lực dưới tay Thân Đồ tan rã, sau đó lại mở đường đối phó với chúng ta.
– Trước tiên bỏ qua mấy chuyện đó đã- Hoắc Vân Phong đứng lên- Nếu sự việc đã có liên quan đến chúng ta, chúng ta càng không thể ngồi yên mặc kệ được.
Nói xong, anh vội ra ngoài, Hoắc Phi Vân níu anh lại.
– Anh, anh muốn làm gì?
– Nói thừa, đương nhiên phải đi ngăn Bạch Tấn Sinh lại, nếu Lăng Tuyết xảy ra chuyện, vấn đề sẽ càng rắc rối hơn- Hoắc Vân Phong hất tay Hoắc Phi Vân ra, đanh mặt, nói- Phi Vân, hiện tại không phải lúc em xử sự theo cảm tính, chúng ta phải lấy đại cục làm trọng!
– Chính vì phải lấy đại cục làm trọng, nên anh không thể đi- Hoắc Phi Vân hấp tấp- Anh, anh đã nghĩ tới chưa? Họ giăng cái bẫy này ra, khẳng định còn có kế hoạch sau đó, một khi chúng ta can dự vào, sẽ bị cuốn vào trong đó, mục tiêu cuối cùng của họ không phải họ Bạch, mà là họ Hoắc chúng ta và Thân Đồ!!!
Nghe vậy, Hoắc Vân Phong ngẩn người, chính xác, nói cách khác, họ Bạch chẳng qua chỉ là con tốt thí, bị đối phó đầu tiên, không cần tốn nhiều công sức, sở dĩ họ làm ra nhiều chuyện như vậy, chẳng qua chỉ muốn mượn cơ hội này tiêu diệt họ Hoắc, đả kích Thân Đồ Dạ!
Nếu anh thật sự nhúng tay vào, vậy đã đúng ý của bọn họ rồi!
– Vậy bây giờ phải làm sao? Bỏ mặc không được, mà quản cũng không xong…- Hoắc Vân Phong hơi loạn.
– Gọi điện cho Lôi Quân đi- Hoắc Phi Vân đã biết tính nghiêm trọng của sự việc, đã không dám tùy tiện nữa- Ân tình này chắc là để cho chúng ta kiếm đó! Mau gọi điện, đừng để người của họ Cung giành trước.
Nói xong, cô lấy điện thoại ra gọi cho Lôi Quân…
***
Nhà họ Cung, Cung Thiên Long nằm ghé vào sô pha nói chuyện điện thoại:
– Ừ, anh phải mau mau hành động, tuyệt đối đừng để Lăng Tuyết xảy ra chuyện gì.
– Tôi đã dẫn người lái xe đến cục cảnh sát rồi, cám ơn cô, cô Cung.
Lôi Quân đích thân lái xe, mau chóng đến đó, trước khi đi chủ nhân kêu anh đi điều tra một việc trước, sau đó dốc toàn lực bảo vệ Lăng Tuyết, không ngờ sự việc chưa làm xong, Lăng Tuyết đã xảy ra chuyện.
Anh đương nhiên phải chọn cứu Lăng Tuyết trước, tuyệt đối không thể để cô gặp chuyện gì được.
– Bên anh có bao nhiêu người? Đủ dùng không?- Cung Thiên Long hỏi- Có cần tôi phái thêm người qua đó không?
– Không cần, chỉ có mỗi Bạch Tấn Sinh thôi mà, tôi hoàn toàn có thể đối phó được.
– OK, có chuyện gì cứ gọi cho tôi!
– Được, cám ơn.
Cúp máy, Cung Thiên Long cụp mắt suy tư chốc lát, ngước lên hỏi:
– Đã chuẩn bị quần áo xong chưa?
– Đều đã chuẩn bị xong- Tần Tuệ cau mày, mặt ủ rũ- Cô Cung, cô thật sự muốn đi à? Chuyện này rất nguy hiểm.
– Đây là tôi nợ Lăng Tuyết- Cung Thiên Long mỉm cười- Huống hồ, chỉ có như vậy, nó mới chịu về nhà!
– Haizzz…- Tần Tuệ thở dài- Tôi không hiểu, anh Lãnh đã sớm biết có người muốn lợi dụng Lăng Tuyết để châm ngòi mâu thuẫn giữa họ Bạch và ngài Thân Đồ, tại sao không trực tiếp báo với họ trước? Mà phải chờ đến khi sự việc xảy ra mới ra tay cứu?
– Tránh được một lần, không tránh được lần hai lần ba…
Cung Thiên Long đứng lên, hai nữ hầu giúp cô thay quần áo, bên môi cô luôn nở nụ cười yếu ớt, có vẻ bình tĩnh ung dung hệt như Lãnh Thanh Mặc…
– Một khi chiến tranh nổ ra sẽ càng không thể cứu vãn, không làm đến người chết ta sống sẽ không bỏ qua đâu. Họ đã đoán chắc thời cơ, đợi đến lúc Thân Đồ Phong Hoa gặp chuyện mới bắt đầu hành động, Thân Đồ Dạ bận bịu, sẽ không thể vẹn toàn cả hai bên, sớm muộn gì Lăng Tuyết cũng sẽ gặp chuyện thôi. Thay vì cứ để nó bị giày vò đến thương tích đầy người, sống cuộc sống phập phồng sợ sệt dưới sự bảo bọc của Thân Đồ Dạ, chi bằng ngay từ đầu chớp lấy thời cơ, nhân lúc này để nó quay về nhà họ Cung, dưới sự chỉ bảo của Thanh Mặc càng lúc càng lớn mạnh, tương lai không những được sự bảo vệ của họ Cung, cũng có thể tự bảo vệ chính mình, không cần dựa dẫm vào bất cứ người nào!
– Cô nói vậy cũng có lý, thế nhưng…- Giọng Tần Tuệ nghẹn đi- Sức khỏe cô yếu thế này, còn mạo hiểm như vậy, có khi nào, có khi nào…
Chị không dám nói tiếp, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Làm tôi tớ cho dù có nhiều trắc trở đến đâu, nhưng lòng trung thành với nhà họ Cung chưa từng thay đổi.
– Dù sao mạng sống của tôi cũng không kéo dài được bao lâu…- Cung Thiên Long khẽ đưa tay lau nước mắt cho Tần Tuệ, mỉm cười nói- Thay vì để con ma bệnh giày vò đến xấu xí, đau đớn rồi chết đi, không bằng nhân lúc hiện tại còn chưa tàn tạ, đi làm chuyện thực tế một chút, nếu may mắn tránh được kiếp này, tôi còn có thể làm chị em với nó được thêm vài tháng, nếu thật sự bất hạnh chết đi, tôi cũng không oán không hối! Ít nhất, còn có một người thay tôi ở lại nhà họ Cung, ở lại bên cạnh Thanh Mặc…
– Cô chủ…- Tần Tuệ không nhịn được nữa, khóc đến toàn thân run rẩy.
– Sau này nó trở về họ Cung, chị không được ngang ngược như trước nữa, phải đối xử tử tế với nó một chút, giúp đỡ nó nhiều hơn- Cung Thiên Long căn dặn- Nó là em gái ruột của tôi, giống hệt tôi, trên người nó cũng chảy dòng máu của họ Cung!
– Tôi biết rồi, biết rồi…- Tần Tuệ không ngừng gật đầu, khóc lóc nói- Cho dù thế nào, sau này tôi cũng sẽ giúp đỡ Lăng Tuyết, không đúng, phải gọi là Cung…
– Cung Thiên Tuyết!- Cung Thiên Long mỉm cười gọi ra cái tên này, đặc biệt dễ nghe- Đợi nó trở về, liền đổi tên thành Cung Thiên Tuyết!
– Cô Cung, đã xong rồi- Nữ hầu nhẹ nhàng nói- Mời cô ngồi xuống, chúng em làm tóc giúp cô.
Cung Thiên Long ngước lên ngắm mình trong gương, một đôi bốt đen, áo khoát da màu nâu nhạt, một chiếc quần jean màu xanh, cô từ nhỏ đến lớn chưa từng mặc qua loại trang phục này.
Cảm thấy đặc biệt cá tính ngời ngời, còn có một loại dũng khí bạo dạn, cảm giác tự do không câu nệ.
Đây là cách ăn mặc của Lăng Tuyết, cũng là cuộc sống của cô ấy!
Cung Thiên Long mỉm cười, nhân lúc còn sống, cô thật sự muốn nếm trải một chút…
***
Bệnh viện, Bạch Tấn Sinh được thuộc hạ báo lại, nói tra ra được mấy hôm nay Cung Thiên Long luôn ở trong nhà không ra ngoài, người làm Bạch Mẫn Nhi bị thương quả thực là Lăng Tuyết.
Bạch Tấn Sinh càng tức giận, một thế thân, lại dám làm con gái ông bị thương, lúc này ông nói với thuộc hạ, trước khi trời sáng phải giải quyết xong Lăng Tuyết.
Sau khi ra lệnh không được bao lâu, điện thoại ông đổ chuông, vẫn là Hàn Vũ Thần gọi đến.
Bạch Tấn Sinh vì chuyện của Bạch Mẫn Nhi nên có chút tức giận với Hàn Vũ Thần, nhưng nói gì thì nói vẫn là người trong nhà, ông không khỏi bắt máy:
– Vũ Thần, cậu đã nói rồi, con không cần xen vào chuyện này…
– Cậu, con nói một câu thôi- Hàn Vũ Thần vội nói- Cung Thiên Long mà cậu đòi chém đòi giết kia, chính là người của Thân Đồ Dạ! Nếu cậu động đến cô ấy, Thân Đồ Dạ sẽ không tha cho cậu đâu.
– Hả?- Bạch Tấn Sinh điếng người, có chút mông lung- Vũ Thần, có phải con quá lo lắng, nên bịa chuyện gạt cậu phải không? Lúc trước Thân Đồ Dạ ở trong hôn lễ bỏ rơi Cung Thiên Long, đây là chuyện mọi người đều biết, con lại nói Cung Thiên Long là người của ngài ấy? Còn có, người làm Mẫn Nhi bị thương căn bản không phải Cung Thiên Long, cô ta tên Lăng Tuyết, con đừng tưởng cậu không biết.
– Vậy đúng rồi…- Hàn Vũ Thần giải thích- Người Thân Đồ Dạ bỏ rơi là Cung Thiên Long, không phải Lăng Tuyết! Là do ngài ấy biết người kết hôn với mình không phải Lăng Tuyết mà mình thích, cho nên ngài ấy mới hủy hôn.
– Mớ lộn xộn gì thế này?- Bạch Tấn Sinh hoàn toàn không nghe vào- Cậu mặc kệ họ là ai thích ai, đây là trò chơi của bọn trẻ tụi con, tóm lại bây giờ cô gái kia làm con cậu bị thương, cậu sẽ không tha cho nó!
– Cậu…
– Nếu con còn coi cậu là cậu, thì đừng quản chuyện này nữa- Bạch Tấn Sinh ngắt lời Hàn Vũ Thần, nghiêm khắc cảnh cáo- Vũ Thần, cậu chưa từng xử tệ với con mà, giờ con đi bênh vực người ngoài, cậu cũng không trách con, nhưng con đừng có quá đáng.
Nói xong câu đó, ông trực tiếp cúp máy…
***
Hoắc Phi Vân gọi được cho Lôi Quân, mới nói nửa câu đã bị Lôi Quân ngắt lời, anh bình tĩnh nói:
– Cô Hoắc, cám ơn cô đã báo với tôi, chuyện này tôi biết rồi, đang trên đường tới cục cảnh sát.
– Anh biết rồi? Ai báo với anh?- Thực ra trong lòng Hoắc Phi Vân đã đoán ra được.
– Là cô Cung- Lôi Quân thẳng thắn nói- Tôi đang gấp, không nói nhiều với cô được.
Sau đó Lôi Quân liền cúp máy…
Hoắc Phi Vân cầm điện thoại, tức đến xanh mặt:
– Vẫn là bị Cung Thiên Long cướp trước, đến lúc đó Thân Đồ biết là cô ta báo cho Lôi Quân trước, chắc chắn sẽ cám ơn cô ta, nói không chừng sẽ xóa luôn cả món nợ cũ lúc trước.
– Lúc nãy anh muốn gọi điện, em không cho anh gọi, giờ lại đứng đây bực bội- Hoắc Vân Phong buồn cười nói- Món hời trên đời này đều phải để em giành hết à, không muốn bỏ ra, còn muốn chiếm lợi, Phi Vân, đây không phải phẩm chất của người nhà họ Hoắc chúng ta đâu.
– Anh, anh đừng có nói khó nghe như vậy chứ- Hoắc Phi Vân lườm quýt- Đợi đến khi anh bị buộc vào tình thế cấp bách, nói không chừng còn cực đoan hơn cả em nữa đó.
– Anh không thèm nói với em- Hoắc Vân Phòng hoàn toàn không còn tâm tư xử lý công việc, cầm áo khoát đi ra ngoài.
– Anh, anh đi đâu vậy? Anh tuyệt đối đừng dính vào chuyện này nhé…
– Anh biết!
***
Lăng Tuyết ngồi bó gối trong phòng giam lạnh lẽo, bên ngoài yên ắng đến đáng sợ.
Cô nhắm mắt nghỉ ngơi, tâm tư vốn dậy sóng sau mấy tiếng đồng hồ lắng đọng lại, trở nên bình tĩnh hơn.
Cô biết, Bạch Tấn Sinh không có khả năng bỏ qua cho cô, lúc trước thuộc hạ của ông đã mua chuộc được cảnh sát đưa cô ra ngoài, cô bị trùm mặt, bịt miệng, đi vài vòng, lúc ngửi được mùi gió, lại có người ngăn cản.
Cuộc đối thoại giữa cảnh sát và thuộc hạ họ Bạch, cô đều nghe thấy.
Cô biết, có người đang bảo vệ cô!
Nhưng đấy chỉ là kế hoãn binh, không đủ để giải cứu cô, người bên ngoài nhất định còn đang nghĩ cách, nhưng mà, Bạch Tấn Sinh có hành động gì nữa hay không, rất là khó nói.
Lăng Tuyết ôm lòng lo lắng, lúc nào cũng duy trì cảnh giác.
Cô nhất định phải còn sống ra khỏi chỗ này…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...