Chuyện này…
Cấp dưới vô cùng khó xử, kỹ thuật lái xe của Lăng Tuyết, tất cả họ đều rõ, ngoại trừ chủ nhân Thân Đồ Dạ ra, không ai có thể giỏi hơn cô, cho dù là Lôi Quân đến đây cũng không đọ lại Lăng Tuyết, cóc ké như anh làm sao có thể so với cô?
Muốn vượt mặt, còn phải phòng ngừa rủi ro bất ngờ.
Anh không làm được.
– Anh cứ chạy nhanh lên, tôi gọi điện khuyên nhủ cô ấy đã.
Cố Huy lấy điện thoại ra gọi cho Lăng Tuyết, máy báo bận.
Điện thoại Lăng Tuyết đổ chuông, màn hình hiển thị là Hàn Vũ Thần, cô dùng một tay nhận máy:
– A lô!
– Lăng Tuyết, tôi về thành phố Hải rồi, em khỏe không?- Hàn Vũ Thần vẫn thoải mái nói chuyện như ngày thường- Có thời gian ra ngoài ăn bữa cơm nha, tôi hẹn cả Lăng Ngạo và Ngũ Ca nữa.
Hàn Vũ Thần biết tâm tư của Lăng Tuyết, tình cảm giữa cô và bọn Lăng Ngạo không phải người bình thường có thể thay thế được, hiện tại họ trở mặt đến mức này, trong lòng cô chắc buồn bã lắm, nếu nói hiện tại có suy nghĩ gì, có lẽ chính là muốn hàn gắn lại tình cảm như xưa với họ rồi.
– Anh hẹn họ gặp mặt khi nào?- Lăng Tuyết hỏi ngay.
– Tối mai ở Hải Tinh Thành, bên kia Nam Giao- Hàn Vũ Thần cười nói- Tôi hẹn cùng nhau dùng bữa tối, Lăng Ngạo đã đồng ý, tôi làm chủ xị, mọi người gặp mặt nói chuyện, đều là anh em trong nhà cả mà, không có chuyện gì không cho qua được.
– Cám ơn anh.
Lăng Tuyết cảm kích anh từ tận đáy lòng, Hàn Vũ Thần lúc nào cũng nghĩ cho cô, còn Thân Đồ Dạ? Anh ta chỉ nghĩ đến mỗi bản thân anh ta, còn có hồng nhan tri kỷ của anh ta nữa.
– Đừng khách sáo, đều là bạn cả mà- Hàn Vũ Thần cười, tiếp đó lại hỏi- Hiện tại em đang làm gì? Sao tôi nghe như đang ở trên xe vậy?
Lúc nói chuyện, xe phía sau không ngừng nhấn còi, ý bảo Lăng Tuyết dừng xe.
– Ừ, tôi đang ở trên xe.
Lăng Tuyết nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, xe tải của cô đang chạy giữa đường, xe phía sau không dám vượt qua, đương nhiên, kỹ thuật lái xe của đám người này có hạn, không biết trượt xe bằng hai bánh, ngộ nhỡ cô đánh lái, vậy thì rất nguy hiểm.
– Sao vậy, nhấn còi gấp quá, không lẽ xảy ra chuyện gì rồi?- Hàn Vũ Thần mơ hồ cảm thấy không đúng lắm.
– Không có gì- Lăng Tuyết thu hồi ánh mắt- Anh đang ở đâu? Lát nữa tôi đến tìm anh.
Cô không còn chỗ nào để đi, ví tiền, giấy tờ tùy thân đều để ở chỗ Thân Đồ Dạ, trên người chỉ mang theo mỗi điện thoại, hơn nữa chỉ còn lại năm phần trăm pin, rất nhanh sẽ hết, nếu không tìm người quen giúp đỡ, chỉ e đêm nay phải ngủ ngoài đường rồi.
Huống hồ trên người cô quần áo phong phanh, tạm thời không nói đến chuyện lạnh hay không, mặc vậy rất không an toàn.
Tài xế xe tải này là hạng vô dụng, cô còn có thể ứng phó được, nếu đổi lại là người có chút bản lĩnh, hoặc tập đoàn tội phạm, cô cũng bó tay chịu chết.
– Em muốn đến tìm tôi?- Hàn Vũ Thần được “sủng” mà hết hồn- Được được, giờ tôi mới ra khỏi sân bay thôi, chuẩn bị về nhà, hay để tôi đến đón em, em đang ở đâu?
– Cũng được, chúng ta gặp nhau ở lối ra thứ hai ngay cầu vượt Bắc Hán nha.
Lăng Tuyết muốn cắt đuôi bọn Cố Huy sớm một chút, sau đó xuống xe đổi sang xe của Hàn Vũ Thần.
– Được, trên đường về đúng lúc tôi cũng đi ngang qua nơi đó, tôi lập tức đến đó chờ em- Hàn Vũ Thần có chút kích động.
– Ừ, khoảng hai mươi phút nữa tôi có mặt- Lăng Tuyết tăng tốc.
– Không vội, chú ý an toàn, tôi đợi em.
Lăng Tuyết cúp máy, gia tăng tốc độ xe.
Xe đằng sau cứ bám riết, lại không thể vượt được xe tải của Lăng Tuyết.
Điện thoại Lăng Tuyết lại reo, lần này là Cố Huy gọi tới, cô do dự nhưng vẫn nghe máy:
– A lô!
– Cô Lăng, cô dừng xe lại đi, có gì từ từ nói- Cố Huy tận tình khuyên nhủ- Chủ nhân rất lo cho cô, bảo tôi đến đón cô về.
– Nếu anh ta thực sự lo lắng cho tôi đến vậy, tại sao không đích thân đi đón?- Lăng Tuyết cảm thấy thật buồn cười.
– Anh ấy là sợ cô nhìn thấy anh ấy lại nổi giận mà- Cố Huy cố gắng dỗ dành- Anh ấy đang ở nhà chờ cô về để nhận lỗi với cô đó, ngay cả ván giặt[1]cũng chuẩn bị sẵn rồi.
– Ha ha!!!- Lăng Tuyết bật cười- Cố Huy, sau này nếu anh có bạn gái, nhất định sẽ là một người bạn trai tốt, nếu Thân Đồ Dạ có được một nửa EQ như anh thì tốt biết mấy.
– Tôi nói thật mà- Cố Huy vội giải thích- Cô Lăng, quả thực EQ của chủ nhân cực thấp, đầu óc dồn hết vào công việc, hoàn toàn không hiểu tâm tư phụ nữ, nhưng anh ấy là thật lòng yêu cô, anh ấy chưa từng để tâm đến cô gái nào như vậy, cô người lớn đừng chấp kẻ nhỏ, đừng so đo với anh ấy.
– Anh thật biết nói chuyện- Lăng Tuyết cười nhếch mép- Làm cấp dưới của anh ta đúng là chịu đủ tai vạ, anh không cần lo cho tôi, quay về đi, nói lại với Thân Đồ Dạ, mấy ngày nữa tôi sẽ quay về tìm anh ta lấy lại giấy tờ tùy thân.
Nói xong, Lăng Tuyết cúp máy.
– A lô, a lô, a lô!
Cố Huy gọi vài tiếng, không ngăn được Lăng Tuyết, điện thoại cuối cùng cũng cúp.
Cùng lúc đó, xe tải hệt như con rồng dài bay lên, vút một tiếng lao đi cực nhanh.
– Mau đuổi theo, nhanh nhanh nhanh!- Cố Huy lo lắng giục.
Cấp dưới dốc hết sức bình sinh, gần như giẫm chân ga đến hết mức, vẫn không đuổi kịp Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết lái xe đầu kéo hạng nặng như vậy còn dùng kỹ thuật nhấc bánh, đánh lái ôm cua dễ dàng, trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi…
– Nguy rồi!- Cố Huy nhìn theo phương hướng xe tải đi xa, không khỏi than khổ- Kiểu này tiêu rồi, chủ nhân mắng tôi chết chắc.
– Sớm biết như vậy nên để anh Lôi lái xe đuổi theo mới đúng- Tài xế mặt như đưa đám- Mấy người chúng ta thật sự không dám đọ kỹ thuật lái xe với cô Lăng đâu.
– Đuổi theo trước đã, tôi gọi điện cho chủ nhân.
Cố Huy hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn sàng đợi ăn mắng.
***
Lăng Tuyết lái xe đến điểm hẹn, liếc mắt đã nhìn thấy xe của Hàn Vũ Thần, anh mở đèn pha, rất dễ nhận ra.
Lăng Tuyết đỗ xe tải ở chỗ đất trống, kéo phanh tay, tắt máy, sau đó đạp vào mặt tên tài xế, nghiêm khắc cảnh cáo:
– Tâm địa độc ác sẽ phải gặp báo ứng, sau này đừng làm chuyện xấu nữa.
Tên tài xế xe tải bị đạp rất lâu, toàn thân đau nhức, khóc không ra nước mắt, vẻ mặt van lơn không ngừng gật đầu:
– Vâng vâng vâng, thưa bà, tôi đã sai rồi.
– Lần sau để tôi gặp lại anh thì anh xong đời đấy.
Lăng Tuyết lại đá một cước vào mông hắn, sau đó nhảy xuống xe.
Hàn Vũ Thần đứng bên cạnh xe, hứng gió lạnh mưa phùn chờ Lăng Tuyết, xa xa nhìn thấy Lăng Tuyết nhảy xuống từ xe tải cỡ lớn, hơn nữa quần áo không chỉnh tề, không khỏi kinh ngạc, vội vàng chạy đến đón:
– Lăng Tuyết, sao em thành ra thế này?
– Tôi không sao- Lăng Tuyết ngẩng đầu nhìn trời, mưa rồi, tuy rằng chỉ là mưa phùn, nhưng rất lạnh.
Hàn Vũ Thần vội cởi áo khoác choàng lên người Lăng Tuyết, dìu cô lên xe, sau đó bật điều hòa lên, sợ cô cảm lạnh:
– Chẳng phải em đang ở chỗ Thân Đồ Dạ sao? Sao lại…
– Đừng nhắc tới anh ta nữa- Lăng Tuyết nhướng mày.
– Được rồi, không nhắc thì không nhắc- Hàn Vũ Thần vội vàng đổi đề tài- Em không sao chứ?
– Không sao, lái xe đi- Lăng Tuyết mệt mỏi dựa vào ghế- Tôi đói quá, cả ngày rồi chưa ăn gì.
Từ sáng sớm đến tối muộn, Thân Đồ Dạ luôn quấn lấy cô triền miên hoan ái, toàn thân cô sắp rời ra thành từng mảnh.
– Chỗ này gần nhà tôi, nhanh thôi sẽ về đến nhà.
Hàn Vũ Thần khởi động xe lái về nhà, đồng thời gọi điện về, dặn người ở nhà nấu đồ ăn khuya, còn đặc biệt dặn dò nấu thêm chút cháo và món ăn Quảng Đông.
– Sao anh biết tôi thích món Quảng Đông vậy?- Lăng Tuyết tò mò hỏi.
– Tôi với em cũng thân nhau rồi, em thích ăn gì, sao tôi không biết được?- Hàn Vũ Thần cười nói- Mặc áo khoác vào đi, coi chừng cảm lạnh.
– Cám ơn anh.
Lăng Tuyết có hơi cảm động, Hàn Vũ Thần chẳng qua chỉ là bạn bình thường, mà còn đối tốt với cô hơn cả Thân Đồ Dạ, mang ra so sánh, Thân Đồ Dạ đúng là cái tên nhà quê, không hiểu phong tình là gì.
Hàn Vũ Thần nhìn thoáng qua Lăng Tuyết, quần áo không chỉnh tề, tóc lộn xộn, cả cặp đùi đều lộ ra ngoài, vào lúc này đặc biệt gợi cảm, anh không khỏi thất thần, nhưng lại không dám nghĩ nhiều, lập tức dời mắt đi.
– Đúng rồi, nhân viên của anh đâu? Sao có mỗi mình anh thế này?
Lăng Tuyết hoàn toàn không phát hiện sự bất thường của Hàn Vũ Thần.
– Vốn có mấy người đi theo, nhưng tôi bảo họ về trước rồi- Hàn Vũ Thần giải thích- Tôi lo em gặp chuyện gì đó không tiện, có họ ở đây không tốt lắm.
– Anh suy nghĩ thật chu đáo- Lăng Tuyết mỉm cười- Ai da, nếu người đó có thể giống anh thì tốt quá.
– Người em nói là Thân Đồ…- Hàn Vũ Thần nói được một nửa lại thôi- À phải, em không muốn nhắc tới.
– Thật là, biết không hợp, nhưng lại cứ chọn anh ta, tức chết tôi rồi.
Lăng Tuyết nghĩ đến hành vi của Thân Đồ Dạ liền tức giận.
– Anh ta làm gì để em giận dữ vậy?- Hàn Vũ Thần vô cùng tò mò.
– Không muốn nói…- Lăng Tuyết có chút bực bội.
– Ừ- Hàn Vũ Thần không hỏi tiếp, mà nói sang chuyện khác- Đừng nghĩ nhiều quá, hôm nay tôi đưa em về chỗ tôi nghỉ ngơi trước đã, tối mai chúng ta cùng nhau đi gặp bọn Lăng Ngạo.
– Ừ- Lăng Tuyết gật đầu- Tôi cũng nghĩ vậy, nên mới tìm anh đây.
– Hóa ra em vì muốn gặp Lăng Ngạo mới đến tìm tôi…- Hàn Vũ Thần có chút hụt hẫng- Tôi còn tưởng lúc em phiền não nhất thì người đầu tiên em nghĩ đến là tôi chứ…
– Ờ thì…- Lăng Tuyết kinh ngạc nhìn anh- Tôi gặp phiền não người đầu tiên nghĩ đến là anh cũng không phải chuyện tốt gì đâu, đó là xem anh như lốp dự phòng. Tôi không có thói quen này.
– Lốp dự phòng cũng tốt mà, một ngày nào đó sẽ được dùng tới thôi- Hàn Vũ Thần trái lại không để tâm- Nếu ngay cả lốp dự phòng cũng không phải, vậy mới là bất hạnh, vĩnh viễn cũng không có cơ hội.
– Sao anh lại nghĩ vậy?- Lăng Tuyết hết nói nổi- Anh ưu tú như vậy, trên đời này có bao nhiêu cô gái hoàn hảo đổ xô chạy theo anh, anh hoàn toàn không cần phải đối với tôi thế này…
– Trên đời này có nhiều cô gái hoàn hảo như vậy, đáng tiếc đều không phải em- Hàn Vũ Thần thở dài- Ai bảo tôi chỉ thích mỗi mình em chứ?
– Hàn Vũ Thần…
– Được rồi được rồi, không chọc em nữa- Hàn Vũ Thần đánh trống lảng ngay, cười lớn- Chỉ đùa chút thôi mà, xem em sợ rồi kìa…
[1] Ván giặt đây:3
Cố Huy thật biết tưởng tượng nha
Hết chương 172