Thân Đồ Dạ đổi xe, trực tiếp chạy tới nhà họ Hoắc.
Lăng Tuyết hiểu giao tình giữa anh và họ Hoắc, nhưng nghĩ đến Nhan Nhược Hi và Hoắc Phi Vân, trong lòng cô vẫn có chút bất an.
Hai cô gái này ít nhiều vẫn chiếm cứ một vị trí nhất định trong thế giới của Thân Đồ Dạ, ít nhất anh đối với hai cô ấy cũng khác.
Chả biết lần đi này có sinh thêm phiền toái gì không?
Thay đổi cách nghĩ, ông cụ nhà họ Hoắc vừa qua đời, cô lại ở đây nghĩ đến chuyện ghen tuông với hai người đó, có khi nào là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử không?
Vẫn không nên suy nghĩ bậy bạ.
Làm phụ nữ phải rộng lượng một chút.
Xe lái thẳng về nhà, Thân Đồ Dạ đặc biệt để lại Cố Huy cho Lăng Tuyết, chỉ dẫn theo Lôi Quân và mấy thuộc hạ khác đến họ Hoắc.
– Cô Lăng, đói chưa? Có muốn ăn chút gì trước không?- Cố Huy quan tâm hỏi.
– Tôi…- Lăng Tuyết đang định nói, điện thoại bỗng nhận được tin nhắn, cô mở ra xem, là Lãnh Thanh Mặc gửi đến- Em quay về thành phố Hải chưa? Thiên Long muốn gặp em.
Nhìn thấy cái tên Cung Thiên Long, Lăng Tuyết thấy bối rối không tên, thực ra cô chưa từng chân chính gặp mặt Cung Thiên Long, lần đầu tiên gặp gỡ cũng là lúc Cung Thiên Long gặp tai nạn, hôn mê bất tỉnh, nguy hiểm tính mạng, họ hoàn toàn không có cơ hội nói chuyện, sau đó chỉ nói chuyện qua điện thoại hai lần, nghe giọng nói thều thào của đối phương, nói chuyện với mình.
– Cô Lăng…- Cố Huy khẽ gọi- Cô không sao chứ?
– Không sao- Lăng Tuyết đáp- Đến nhà họ Cung.
– Hả?- Cố Huy ngẩn người, trời tối rồi, mới xuống máy bay, cô đến nhà họ Cung làm gì?
– Tôi muốn đi gặp Cung Thiên Long một lần- Lăng Tuyết quả quyết nói- Phiền anh nói tài xế lái xe đến nhà họ Cung.
– Vâng- Cố Huy nào dám từ chối, Lăng Tuyết ở lâu bên chủ nhân, trên người cũng có chút khí phách, nói chuyện tuy khách sáo, nhưng lại mang theo một loại cường thế không thể chối từ.
Hơn nữa, người phụ nữ của chủ nhân, anh không thể chọc!!!
Xe đổi hướng, chạy đến nhà họ Cung.
Lăng Tuyết trả lời tin nhắn:
– Giờ tôi sẽ qua đó thăm cô Cung!
Sau khi hồi âm xong, cô mới phát hiện đã mười giờ tối, vội vàng bổ sung:
– Cô Cung ngủ chưa? Giờ tôi qua có quấy rầy cô ấy không?
Lãnh Thanh Mặc lập tức gửi tin nhắn trả lời:
– Không đâu, cô ấy không ngủ sớm như vậy. Cô đến cùng ngài Thân Đồ à?
– Một mình tôi đến, còn có Cố Huy.
– Vâng!
Khoảng hơn bốn mươi phút sau, xe đến nhà họ Cung.
Từ trên xe bước xuống, Lãnh Thanh Mặc và Tần Tuệ đã dẫn theo thuộc hạ và người làm đứng chờ sẵn ở cửa, Tần Tuệ đích thân chạy ra mở cửa xe, cung kính chào:
– Cô Lăng, cậu Cố!
– Không cần khách sáo, chủ nhân không đến- Cố Huy mỉm cười nói- Tôi hộ tống cô Lăng đến.
– Cô Lăng và cậu đã đại diện cho ngài Thân Đồ rồi, chúng tôi làm sao dám sơ suất!- Thái độ của Tần Tuệ vô cùng tôn kính- Cô Cung nhà chúng tôi mang bệnh trong người, không thể xuống nghênh đón hai vị, xin hai vị đừng để ý.
– Khách sáo rồi!- Lăng Tuyết không thích phương thức đối thoại của đối phương- Cô Cung bị bệnh, tôi đến thăm cô ấy, làm sao có thể để cô ấy đích thân ra đón. Huống hồ, mọi người đều là bạn cũ, nói chuyện đừng quá câu nệ như vậy.
– Vâng vâng vâng, cô Lăng nói phải- Tần Tuệ liên tục gật đầu- Mời hai vị!
– Cô Lăng!- Cố Huy ra hiệu, ý bảo Lăng Tuyết đi trước.
Lăng Tuyết đi vào biệt thự, Cố Huy và hai người khác theo sau, thái độ nghiêm cẩn, giống như cư xử với Thân Đồ Dạ, không dám bất kính chút nào.
Hết thảy hành động này Lãnh Thanh Mặc và Tần Tuệ đều nhìn thấy, trong lòng Tần Tuệ ngầm cảm thán, xem ra Thân Đồ Dạ đã thật sự động chân tình với Lăng Tuyết, ngay cả Cố Huy cũng cung kính với Lăng Tuyết như vậy, quả thực hệt như đang đối đãi với nữ chủ nhân.
Trước kia lúc Lăng Tuyết giả mạo Cung Thiên Long, còn không được đãi ngộ thế này!
– Sức khỏe cô Cung đã đỡ hơn chưa?- Lăng Tuyết ân cần hỏi.
Tần Tuệ đưa mắt nhìn Lãnh Thanh Mặc, cười đáp:
– Cũng không tệ lắm, hồi phục khá nhanh, chỉ là bị thương quá nghiêm trọng trong vụ tai nạn đó, cho nên cần thêm thời gian.
– Ừ- Lăng Tuyết gật đầu- Cô ấy có ở trong phòng không? Tôi lên đó thăm cô ấy.
– Có, tôi đưa cô đi- Tần Tuệ đáp.
– Cố Huy, phiền anh đứng dưới này đợi tôi- Lăng Tuyết quay đầu nói với Cố Huy- Tôi sẽ xuống ngay.
– Vâng, cô Lăng!
Cố Huy xưa nay EQ rất cao, tuy rằng chủ nhân không nhắc nhở, anh cũng biết ở trước mặt người nhà họ Cung phải cho Lăng Tuyết thể diện, để người họ Cung biết được tầm quan trọng của cô, đương nhiên không dám thất lễ với cô.
Tần Tuệ chào Cố Huy một tiếng, dặn người làm chuẩn bị trà bánh cho anh, sau đó dẫn Lăng Tuyết lên lầu.
Lãnh Thanh Mặc và Lăng Tuyết đi sóng vai nhau, anh dùng khẩu hình hỏi cô:
– Bay đường dài nhất định mệt lắm?
– Vẫn ổn, đã nghỉ ngơi trên phi cơ rồi- Lăng Tuyết cười- Đúng rồi, vết thương trên vai anh thế nào? Không sao chứ?
– Ừm…
Lãnh Thanh Mặc ra dấu tay, ý bảo cô đừng nhắc tới chuyện này.
Anh không muốn để Cung Thiên Long biết, tránh để cô lo lắng.
– Xin lỗi- Lăng Tuyết phản ứng rất nhanh, không nhắc lại nữa.
Không ngờ, Lãnh Thanh Mặc đưa Lăng Tuyết lên lầu rồi đi xuống, anh dùng khẩu hình nói:
– Hai người từ từ nói chuyện, tôi xuống dưới tiếp Cố Huy.
– Vâng- Lăng Tuyết khá bất ngờ, nhưng không hỏi nhiều, hai cô gái gặp mặt, anh bị kẹp chính giữa, có lẽ hơi ngượng ngùng chăng?
Nhìn theo Lãnh Thanh Mặc rời đi, Lăng Tuyết thuận tiện xem xét xung quanh, hết thảy nơi này đều rất quen thuộc, bởi vì trước kia khi Lăng Tuyết giả mạo Cung Thiên Long là sống ở phòng này, mọi thứ quen thuộc đến vậy, ngay cả hầu gái đứng ở cửa cũng là những người lúc đó.
Các cô nhìn thấy Lăng Tuyết như gặp phải quái vật, ai cũng kinh ngạc nhìn cô, các cô đã sớm biết chuyện, biết có một cô gái tên Lăng Tuyết giống hệt cô chủ Cung Thiên Long, lại không hề biết lại giống nhau như hai giọt nước thế này, quả thực chính là cùng một khuôn mẫu đúc ra.
– Nhìn cái gì?- Tần Tuệ quát khẽ.
Các cô vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thêm.
– Cộc cộc cộc!- Tần Tuệ gõ cửa, cung kính báo- Cô Cung, cô Lăng đến rồi.
– Mời vào!- Cung Thiên Long bên trong đáp lại.
Tần Tuệ nhẹ nhàng đẩy cửa vào, dẫn theo Lăng Tuyết:
– Cô Lăng, mời!
Khoảnh khắc bước vào phòng, tâm trạng Lăng Tuyết có chút không yên, thậm chí hơi bối rối, cho đến khi cô nhìn thấy Cung Thiên Long, toàn thân như thể sắp chết ngạt đến nơi!
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Cung Thiên Long “uy nghi” ngồi trên sô pha, mặc chiếc đầm dài màu hồng nhạt, phục sức tao nhã, tươi cười khả ái nhìn Lăng Tuyết.
Khi ánh mắt hai người giao nhau, cả hai liền kinh ngạc, ngơ ngác nhìn đối phương, trong mắt như trải qua gió táp mưa sa, phức tạp khôn kể.
– Lúc trước cảm thấy hai người rất giống nhau, hiện tại khi đứng gần so sánh, đúng là càng nhìn càng giống- Tần Tuệ xoa dịu bầu không khí- Cô Lăng, mời ngồi!
Lăng Tuyết hoàn hồn, nói “cám ơn”, sau đó đi theo Tần Tuệ ra phòng khách, ngồi xuống đối diện Cung Thiên Long.
Giây phút chưa từng có này, Lăng Tuyết cảm thấy mình thật thất lễ, hôm nay cô ăn mặc đơn giản, áo trắng, quần jean xanh nhạt, tóc búi, mặt mộc, không hề son phấn, có vẻ qua loa giản dị.
Mà Cung Thiên Long trước mặt, phục sức lộng lẫy, thanh lịch cao quý, xinh đẹp tinh tế, hệt như cô công chúa trong cung điện, toàn thân lộ ra khí chất quý tộc.
Lúc này đây, Lăng Tuyết không cảm thấy bản thân đang soi gương, mà cảm thấy cô đang nhìn lên một cô công chúa, còn bản thân, chỉ là một thường dân nghèo hèn, bình thường đến không thể bình thường hơn mà thôi!
– Chúng ta giống nhau thật đấy!- Cung Thiên Long nhìn Lăng Tuyết thật kỹ, ánh mắt di chuyển từ trên xuống dưới- Giờ tôi đã hiểu, lúc trước tại sao cô có thể đóng giả tôi lâu đến vậy mà không ai phát hiện ra, đúng là quá giống.
– Trước kia tôi cũng cho rằng chúng ta rất giống, hiện giờ được nhìn gần thế này, thật ra cảm thấy hai chúng ta có rất nhiều điểm khác nhau- Lăng Tuyết cười nhẹ- Khí chất tao nhã, sang trọng trên người cô đều là bẩm sinh, tôi diễn thế nào cũng diễn không ra, vì tôi không có được khí chất này.
Cô thật không phải tự xem nhẹ mình, mà xúc động từ tận đáy lòng.
Cô thật sự cảm thấy, cô và Cung Thiên Long khác biệt, mọi cử chỉ của Cung Thiên Long, thậm chí chỉ động tác hít thở thôi cũng đều cao sang, không phải ngụy trang làm màu, mà là khí chất và thói quen phát ra từ trong xương tủy.
Còn Lăng Tuyết cô, lại theo đuổi một loại cảm giác tự nhiên không hề gò bó.
– Cô quá khiêm tốn- Cung Thiên Long mỉm cười- Sao tôi lại cảm thấy chúng ta đang khen nhau nhỉ? Thực ra chúng ta giống nhau như vậy, khen đối phương cũng là đang tự khen chính mình, đúng không.
Lăng Tuyết cũng cười, câu nói đùa này của Cung Thiên Long đã phá tan bầu không khí ngượng ngùng giữa họ.
Không biết tại sao, trong lòng Lăng Tuyết có cảm giác, Cung Thiên Long và Lãnh Thanh Mặc rất giống nhau, có một loại bản lĩnh có thể nhìn thấu tâm tư người khác, mỗi một ánh mắt của cô ấy tựa như đều đang dò xét xem bạn đang nghĩ gì.
– Vẫn chưa có cơ hội đích thân cám ơn cô- Cung Thiên Long rót một tách hồng trà đưa cho Lăng Tuyết- Hiện giờ gặp mặt cám ơn, cám ơn cô đã cứu mạng tôi, cám ơn cô lại lần nữa giúp đỡ họ Cung, giúp đỡ tôi!
– Cô đừng khách sáo- Lăng Tuyết nhận lấy tách trà- Thực ra tôi không vĩ đại thế đâu, sự việc lúc đó là tình thế ép buộc, tôi cũng xuất phát từ bất đắc dĩ mới làm như vậy, nhưng cho dù thế nào, hiện giờ cô không sao là tốt rồi! Dukabad chắc đã ký hợp đồng với mọi người rồi đúng không?
– Vâng- Cung Thiên Long gật đầu- Ký rồi, hiện giờ khó khăn của họ Cung sẽ mau chóng được giải quyết! Ít nhiều đều do cô giúp đỡ.
– Đừng khách sáo quá mà- Lăng Tuyết có chút không quen, nhấp miếng trà, khen- Ừm, trà này thơm thật, tay nghề rất giống Lãnh Thanh Mặc.
– Là trà anh ấy pha.
Cung Thiên Long nhấc ấm trà châm thêm cho Lăng Tuyết, Lăng Tuyết cầm tách lên nhận, tay Cung Thiên Long bỗng nhiên phát run, nước trà nóng đổ vào tay Lăng Tuyết, Lăng Tuyết bất ngờ la lên, bản năng rút tay về, tách trà rơi xuống bàn, vỡ thành hai nửa.
– Xin lỗi!- Cung Thiên Long vội nói xin lỗi- Xem tôi bệnh đến mức này, cô có bị bỏng không?
– Không sao, đừng lo- Lăng Tuyết đưa tay nhặt mảnh vỡ của tách trà.
– Để tôi- Cung Thiên Long định giúp.
– Không cần…- Lăng Tuyết nhước lên nhìn cô, không cẩn thận bị mảnh vỡ cắt vào tay, chảy máu…
Hết chương 166
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...