**Binh hành hiểm chiêu: ý nói trong tình thế nguy cấp đưa ra độc chiêu có thể tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Nói chuyện xong, Lăng Tuyết chưa từng thích đọc sách cũng cúi đầu lật xem tư liệu của Dukabad.
Trái với tưởng tượng của Lăng Tuyết, Dukabad không già, không râu ria không thô kệch, mà vóc người cao ráo, mắt sâu, gò má cao, rất điển trai, còn có một loại khí chất âm trầm.
Chỉ là nhìn vào bức ảnh, vẻ ngầu lạnh tàn nhẫn trên khuôn mặt đã hiển thị đầy đủ trên giấy.
Lăng Tuyết tự nhận mình gặp qua vô số người, rất biết nhìn người, giờ đây đã có hơi đau đầu, chỉ xem dáng hình này là biết ngay Dukabad không phải người dễ bị lừa!
Đọc tiếp tài liệu, Lăng Tuyết càng thêm đau đầu.
Chính như lời Lãnh Thanh Mặc nói, Dukabad thuở bé bần hàn, dựa vào dầu mỏ lập nghiệp, nhưng Dukabad bị bao quanh bởi đám phú hào vẫn có thể xây dựng cơ nghiệp với đôi bàn tay trắng đạt đến quy mô như hiện tại, đã đủ để chứng minh năng lực và thủ đoạn của anh ta.
Cuối tài liệu, tổng kết về anh ta chính là tám chữ to “Để đạt mục đích, bất chấp thủ đoạn”!
– Dukabad độc thân, trông trẻ trung là vậy, thực ra đã bốn mươi tám tuổi, là anh chàng độc thân sáng giá bí ẩn, danh xứng với thực- Thấy Lăng Tuyết chau mày, Lãnh Thanh Mặc giải thích thêm- Theo tư liệu cho thấy, con người anh ta “háo sắc”, tần suất thay bạn gái nhanh đến độ khiến người khác líu lưỡi. Nhưng điểm này em không cần lo, dù sao thân phận của em cũng là người đứng đầu họ Cung, anh ta không thể đối với em như vậy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chúng ta nên đề phòng anh ta nhiều hơn cũng không phải chuyện xấu, có tôi ở đây, em cứ yên tâm.
Cuối cùng, Lãnh Thanh Mặc bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, nói:
– Dukabad kỳ lạ lắm, anh ta không thích thậm chí rất ghét người khác mặc trang phục màu đỏ ở trước mặt anh ta, bởi vậy chúng ta phải chú ý đến cách ăn mặc của mình. Về phần đàm phán công việc… thực ra cũng chẳng có gì phải bàn, thậm chí tôi có thể khẳng định luôn là anh ta chưa từng xem bản kế hoạch hợp tác mà chúng ta cung cấp. Nói đến cùng, với tài phú và địa vị hiện giờ của anh ta, làm việc gì cũng không quá lý trí, có thể nói anh ta là hạng người có tiền, bốc đồng.
Hết thảy về Dukabad, hai người lại trao đổi một hồi, hoặc có thể nói Lãnh Thanh Mặc chu đáo giảng lại một lần về tài liệu đưa cho Lăng Tuyết, bởi vì anh cũng biết tật xấu vừa thấy chữ đã nhức đầu của Lăng Tuyết.
Rất nhanh, họ ngồi xe đến sân bay, sau đó lại tất bật lên chuyên cơ, khó khăn lắm mới vượt qua phê chuẩn của Cục Hàng Không cho họ thời gian cất cánh.
Coi như là có sợ hãi nhưng không nguy hiểm.
Lúc ngồi xe, Lãnh Thanh Mặc đã nói hết tất cả những gì nên nói rồi, sau khi Lăng Tuyết làm thủ tục xong lại lật xem tư liệu về Dukabad lần nữa, đã ghi nhớ hết toàn bộ, cuối cùng thật sự không chịu nổi nữa, cảm thấy đầu váng mắt hoa, liền đi đến khoang độc lập nghỉ ngơi.
Ở khoang độc lập khác, trái với vẻ bình thản vừa rồi, Tần Tuệ giờ có hơi bồn chồn bất an.
Lãnh Thanh Mặc vẫn cứ lãnh đạm trước sau như một, tao nhã thưởng thức trà, ngắm cảnh đẹp.
Tần Tuệ nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng lo lắng hỏi:
– Anh Lãnh, anh nghĩ Lăng Tuyết thật sự có được không?
Lãnh Thanh Mặc lắc nhẹ tách trà trong tay, không mở miệng.
– Không phải tôi nghi ngờ sắp xếp của cô Cung, tôi chỉ là cảm thấy…
Tần Tuệ nhớ lại những rắc rối lúc trước Lăng Tuyết gây ra cho mình, cuối cùng không nén được lo lắng trong lòng…
– Con người Lăng Tuyết này tuy rằng bình thường hay nói nghĩa khí, nhưng tâm tính vẫn không đủ kín đáo, quen tùy tiện. Tựa như lúc ở nhà họ Cung, tuy rằng mấy lần miễn cưỡng qua ải, chỉ là không lần nào mà không phải gặp nguy hay đụng hiểm chứ? Lần này sự việc quá nghiêm tọng, thật sự là mang tất cả tương lai của nhà họ Cung ra đánh cược, chẳng lẽ anh thật sự yên tâm giao cơ hội duy nhất này vào tay cô ta? Nếu cuối cùng xảy ra chuyện gì, Lăng Tuyết có thể đi, nhưng chúng ta lại phải dọn dẹp cục diện rối rắm này, quan trọng là, họ Cung đã không thua nổi nữa rồi…
– Chị nghĩ nhiều rồi- Lãnh Thanh Mặc cười nhẹ, dùng khẩu hình nói- Cô ấy có thể, tôi tin cô ấy!
Anh không hề đưa ra lý do, trả lời cực kỳ đơn giản, lại kiên định dị thường.
– Tại sao?- Tần Tuệ không chắc lòng tin kiên định này của Lãnh Thanh Mặc là từ đâu mà có, giống như từ trước đến giờ, Lãnh Thanh Mặc đều rất tin tưởng vào năng lực của Lăng Tuyết, cho dù cô ta có gây họa lớn, anh đều tin cô ta, bảo vệ cô ta.
Lúc này, Lãnh Thanh Mặc không trả lời, chỉ tiếp tục tao nhã thưởng trà, giống như đây là câu hỏi ngu ngốc, anh hoàn toàn không cần thiết phải giải đáp.
Tần Tuệ không hỏi nữa, dù sao có rất nhiều chuyện không phải chị có thể chi phối được, hơn nữa việc này vốn chính là không có biện pháp nào khác hơn, sở dĩ chị hỏi Lãnh Thanh Mặc câu hỏi đó, thực sự cũng chỉ cầu yên tâm mà thôi.
Con người có thể lựa chọn làm rất nhiều chuyện, nhưng có rất nhiều chuyện lại không phải do con người lựa chọn!
Nếu ở thế phải làm, Tần Tuệ chỉ mong bản thân có thể làm thật cẩn thận, chị do dự, cuối cùng vẫn quyết định nói ra phát hiện và phỏng đoán mình biết trong hai ngày qua.
– Nếu tôi đoán không nhầm, Lăng Tuyết rất có thể đã ở bên ngài Thân Đồ rồi- Tần Tuệ cẩn thận nói- Hôm qua lúc tôi và cô ta từ biệt, cô ta nhận một cuộc gọi, còn khá thần bí nữa, sau đó tôi cố ý nấp đi để thăm dò, phát hiện cô ta lên xe của Cố Huy, tối qua, cô ta chắc hẳn ở bên ngài Thân Đồ, sáng nay gọi điện cho cô ta, cô ta rất lạ.
– Ừ, tôi biết rồi- Lãnh Thanh Mặc vẫn đáp đơn giản như cũ, giống như không mấy bất ngờ với việc này.
– Anh biết?- Tần Tuệ đã nghĩ, với bản lĩnh làm việc của Lãnh Thanh Mặc, loại chuyện này anh ta hẳn đã biết từ lâu, vì thế chị lại cẩn thận đề nghị- Nếu Lăng Tuyết thật sự đã ở bên ngài Thân Đồ rồi, vậy chúng ta làm việc phải càng cẩn thận hơn. Chúng ta vừa cần sự giúp đỡ của cô ta, lại phải bảo vệ cô ta không bị thương tổn, nếu không, với bản lĩnh của ngài Thần Đồ, hậu quả đúng là không tưởng tượng nổi.
– Chị nghĩ nhiều quá rồi!- Lãnh Thanh Mặc nhận định- Thời gian gần đây, quả thật họ Cung gặp phải nhiều chuyện, chị là quản gia tận tâm trách nhiệm, áp lực sẽ không nhỏ, nhưng áp lực của con người một khi lớn lên, rất nhiều cách nghĩ sẽ trở nên sai lệch.
Thấy vẻ mặt Tần Tuệ không hiểu, Lãnh Thanh Mặc đành đổi thái độ khác, giải thích:
– Ngài Thân Đồ tuyệt đối sẽ không để Lăng Tuyết gặp chuyện, lại càng không để cô ấy bị tổn thương chút nào. Tôi nói vậy, chị đã hiểu chưa?
– Ý của anh là…- Hai mắt Tần Tuệ sáng lên.
– Đúng vậy, như chị đang nghĩ đó!
Lãnh Thanh Mặc đứng lên lần nữa đổi trà trong tách, nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài khoang máy bay lướt qua trước mắt mình, bên môi hiện lên đường cong nhợt nhạt.
– Với tính cách của Lăng Tuyết, nếu cô ấy đã đồng ý sẽ giúp chúng ta nhất định là dốc toàn lực đi làm, rất có khí thế san bằng mọi gian nguy, còn ngài Thân Đồ vì bảo đảm an toàn của cô ấy nhất định sẽ âm thầm bảo vệ, một khi xuất hiện vấn đề khiến Lăng Tuyết cảm thấy khó xử, ngài ấy nhất định sẽ hỗ trợ giải quyết. Cho nên, sự an toàn của Lăng Tuyết không cần chúng ta phải lo, điều chúng ta cần nghĩ chính là làm thế nào mới có thể khiến ngài Thân Đồ không quá phản cảm.
– Hay cho chiêu mượn lực trợ lực!- Sự lo lắng của Tần Tuệ biến mất, vui vẻ cười nói- Nếu tôi sớm biết như vậy sẽ không cần lo lắng vô ích rồi, anh Lãnh quả nhiên cao siêu!
– Cái gì mà mượn lực trợ lực, chẳng qua là bị ép đến không còn cách nào thôi- Lãnh Thanh Mặc cười tự giễu, thấp giọng nói- Đừng tưởng Thiên Long nói tìm Lăng Tuyết hỗ trợ là ý của cô ấy thì tôi sẽ tin, Tần Tuệ, chỉ được lần này thôi, lần sau không được mượn cớ đó nữa!
Tần Tuệ cả kinh, luôn miệng vâng dạ.
– Đây cũng là “binh hành hiểm chiêu”- Lãnh Thanh Mặc nhấp chút trà- Nếu không phải nắm chắc bài chủ trong tay, tôi sẽ không để chị làm vậy, chọc ngài Thân Đồ, so với mất một vụ làm ăn, càng nghiêm trọng hơn!
– Át chủ bài mà anh nói là gì?- Tần Tuệ tò mò hỏi.
– Có một số việc, chị không cần biết quá nhiều.
Lãnh Thanh Mặc không định nói tiếp, ra dấu tay, ý bảo Tần Tuệ lui ra ngoài, anh cần an tĩnh lại.
– Vâng, tôi lui ra đây, anh nghỉ ngơi đi.
Tần Tuệ cúi đầu, lùi về sau rồi ra ngoài, lúc đóng cửa, chị liếc nhìn Lãnh Thanh Mặc một cái, trong mắt tràn ngập kính nể, anh Lãnh không hỗ là người được bà chủ lớn lựa chọn, thật sự là mưu sâu kế cao, nắm hết thảy mọi việc trong tay, với mưu trí này, không hề thua kém Thân Đồ Dạ!
***
Gần sáu tiếng bay trên không, phi cơ cuối cùng cũng chậm rãi đáp xuống San Francisco.
Họ Cung an bài rất chu đáo, ba người chưa xuống máy bay đã có người đứng đợi sẵn ở sân bay.
– Tần quản gia, chúng ta đến khách sạn trước à?
Người đến đón sau khi cúi chào Lăng Tuyết, cẩn thận hỏi han, là nhân viên ngoại giao của họ Cung, ông ta không dám nhận mình có tư cách nói quá nhiều với người đứng đầu họ Cung.
Về phần Lãnh Thanh Mặc, anh có một sự tồn tại đặc biệt, trong mắt người ngoài thậm chí là các nhân viên bên trong họ Cung, anh chỉ là một gương mặt xa lạ, bởi vậy người đến đón đương nhiên sẽ tự động xem nhẹ anh.
Tuy rằng mấy ngày trước Lãnh Thanh Mặc ở đây cũng đã tiếp xúc qua với những người này, nhưng lười giải thích, mà quả thật cũng không cần giải thích.
Tần Tuệ cẩn thận nhìn qua Lãnh Thanh Mặc, sau khi xác định anh không quan tâm, lúc này mới nói:
– Trực tiếp đưa chúng tôi đến gặp ngài Dukabad đi, đừng chậm trễ thời gian.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của những người đến đón, chị cúi người mời Lăng Tuyết và Lãnh Thanh Mặc lên xe.
Dukabad ở San Francisco có tòa thành của riêng mình, nói là tòa thành một chút cũng không ngoa, Lăng Tuyết nhìn thấy ảnh chụp trong tư liệu, tòa thành này so với hoàng cung còn xa hoa hơn, nghe nói nuôi rất nhiều động vật hoang dã, khoảng sân rộng hệt như vườn bách thú.
– Cô Cung, lát nữa khi gặp ngài Dukabad, cô nhất định phải chú ý lời nói, tuy rằng ngài ấy biết nói tiếng Trung, cũng thích trao đổi với chúng ta bằng tiếng Trung, nhưng chúng ta nói chuyện phải chậm một chút, như vậy ngài ấy nghe cũng không quá khó! Còn nữa, ngài ấy không ăn chay, chỉ ăn mặn, nếu có giữ chúng ta lại dùng cơm trưa, thì chúng ta nên nhập gia tùy tục, đừng yêu cầu quá nhiều…
– Được rồi, tôi biết rồi- Lăng Tuyết ngắt lời Tần Tuệ, có chút không vui- Người phóng khoáng thoải mái, là không thích người khác quá mức câu nệ, nếu Dukabad là người cá tính, tôi càng phải tự nhiên đối đãi, quá mức thận trọng ngược lại không tốt.
– Nhưng mà…- Tần Tuệ vừa định nói thêm, Lãnh Thanh Mặc đã giơ tay cắt lời, quay sang nhìn chị chằm chằm, ý bảo chị đừng nhiều lời nữa.
Tần Tuệ cúi đầu, lặng lẽ lui sang một bên, không dám nói gì thêm.
Hết chương 145
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...