Kẻ Thù Bên Gối

– Anh ấy đã hứa với tôi thì chắc chắn sẽ đến- Hàn Vũ Thần trước sau
vẫn tin tưởng nhân phẩm của Trác Phong- Có thể trên đường kẹt xe hoặc có việc gì đó xảy ra nên mới đến trễ.

– Chắc vậy- Chị An đã không còn chút hy vọng nào với Trác Phong- Được rồi, Lăng Tuyết, chuẩn bị lên sân khấu.

– Vâng!- Lăng Tuyết lên tiếng, vỗ vỗ bả vai Hàn Vũ Thần an ủi- Tôi
cũng tin Trác Phong không nuốt lời, chắc có chuyện gì đó ngoài ý muốn
nên đến trễ. Có điều chị An sắp xếp như vậy cũng đúng, chúng ta cứ biểu
diễn trước để khán giả khỏi phải chờ đợi.

– Ừ, tôi hiểu mà- Hàn Vũ Thần gật đầu- Có điều, cô vất vả rồi!

– Sau này không được nói mấy lời khách sáo như vậy nữa!- Lăng Tuyết
đeo mặt nạ- Được rồi, tôi chuẩn bị lên sân khấu đây, anh cũng điều chỉnh lại tâm trạng đi, đừng để việc khác làm ảnh hưởng!

– Được rồi, có cô ở đây tâm trạng của tôi rất tốt!

Hàn Vũ Thần dịu dàng nhìn Lăng Tuyết, chỉ cần cô ở đây, những chuyện khác đều không quan trọng.

Lăng Tuyết không nói nhiều, nhìn anh cười rồi cùng mấy người Hàn Bắc lên sân khấu.

Chị An cũng hối thúc Hàn Vũ Thần đi chuẩn bị lần cuối.

Đã đến giờ, đạo diễn hiện trường thông báo, Lăng Tuyết quay đầu lại
nhìn thoáng qua, không ngoài dự đoán, Trác Phong vẫn chưa đến. Cô hít
một hơi, đi theo mấy người Hàn Bắc lên sân khấu.

Trên sân khấu tối đen, phía trước là đèn pha sáng rực, cả không gian đều tĩnh lặng.

Lăng Tuyết nhìn thấy ánh đèn chiều xuống dưới sân khấu, hơn ba mươi
ngàn người hâm mộ đang nhón chân chờ đợi buổi biểu diễn. Còn chưa bắt
đầu, dưới đài đã có người hô to tên Hàn Vũ Thần.

Lăng Tuyết có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên cô tham gia buổi biểu diễn có quy mô lớn như vậy.

– Quy mô lớn quá!- Hàn Bắc đè giọng thật nhỏ, lại không khống chế
được kích động- So với tưởng tượng của anh còn hoành tráng hơn nhiều.

– Độ nổi tiếng của Hàn Vũ Thần còn hơn trong tưởng tượng của em
nhiều- Lăng Tuyết than thở- Nhiều fan như vậy, khó trách anh ấy nổi quá!


– Đúng đó. Đã nổi tiếng rồi, còn đối xử với người khác cũng rất tốt, không kênh kiệu, cùng loại người với chúng ta.

– Đừng nói nữa, mau vào chỗ đi, sắp bắt đầu rồi.”

– Ừ.

Mọi người nhanh chóng vào vị trí, lập tức, đèn trên sân khấu sáng bừng lên.

Tay trống đánh vài tiết tấu mở màn, ban nhạc bắt đầu tấu lên giai
điệu kích động lòng người. Trên sân khấu rực rỡ pháo hoa, sau đó, một
đôi nam nữ trẻ lên sân khấu nhảy robot theo điệu nhạc sôi động, thân thể cử động như người máy.

Đèn trên sân khấu tối dần, trên trang phục của các vũ công đều có đèn huỳnh quang, từ dưới sân khấu nhìn lên, những ngọn đèn huỳnh quang đang khiêu vũ, cảnh tượng thêm phần thần bí.

Lăng Tuyết liếng thoắng đàn ghita bass trong tay, tuy rằng cô chưa
từng giao lưu với các nhạc công khác, nhưng có thể dung nhập rất nhanh
với mọi người, giống như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, hoàn mỹ
không tì vết.

Khi các vũ công đường phố nhảy được một nữa, tiếng trống đột nhiên
trở nên dồn dập, như mưa trút xuống, nhịp sau nhanh hơn nhịp trước, vũ
công trên sân khấu cũng di chuyển nhanh hơn. Ngay sau đó, khi đến đỉnh
điểm cao trào nhất lại đột ngột dừng lại, không chỉ có nhạc mà ngay cả
nhóm nhảy cũng bất động. Đèn trên sân khấu biến thành ngọn lửa đỏ, sương khói lượn lờ, ngay lập tức, trung tâm sân khấu nổi lên một bục có đường kính hai mét, đèn pha rọi đến thấy một bóng dáng đứng trên đó như ngọn
lửa, tiếng trống lại chậm rãi vang lên, tiết tấu không nhanh mà trầm.

Người trên bục đưa lưng về phía khán giả nhảy điệu nhảy đường phố, mỗi động tác đều khiến các fan bên dưới la hét.

Lăng Tuyết nhìn Hàn Vũ Thần, chưa từng thấy anh rực rỡ như vậy, như
thể hoàn toàn khác biệt với bộ dạng lông bông thường ngày của anh. Giờ
phút này, toàn thân anh đều đang phát sáng, không hổ là siêu sao thiên
vương!

Tiếng trống đến cao trào, điệu nhảy đường phố cũng đến lúc kết thúc,
bục tròn dâng cao cách sân khấu khoảng hai mét, Hàn Vũ Thần tung người
nhảy xuống, xoay người hoàn mỹ, cả rạp bùng nổ, chấn động bốn phía.

Mở màn như vậy đã đem đến rất nhiều trải nghiệm mới mẻ, để cho mọi
người biết, Hàn Vũ Thần không chỉ hát hay, đàn giỏi mà còn có thể nhảy
hiphop. Vì buổi biểu diễn này, anh đặc biệt mời thầy da đen về dạy, vì
có thiên phú, cho nên hiện tại trình độ của anh đã đạt tới tiêu chuẩn

hoàn hảo.

Lăng Tuyết nhận ra, nhìn Hàn Vũ Thần lúc nào cũng có vẻ lông bông vậy thôi chứ thực ra để có được kết quả như bây giờ, anh đã phải cố gắng nỗ lực rất nhiều.

Lăng Tuyết nhìn theo Hàn Vũ Thần, trong lòng tán thưởng, có một người bạn như anh cũng đáng để tự hào.

Cô chỉ chú tâm nhìn Hàn Vũ Thần nên không phát hiện ra sau lưng có
một người, đôi mắt sâu thẳm như đại dương u ám đang chăm chú quan sát
cô.

Thừa dịp Hàn Vũ Thần chào mở đầu với người hâm mộ, một người từ phía
sau vỗ vai Lăng Tuyết. Lăng Tuyết nhìn lại, là chị An, chị hớn hở nhỏ
giọng nói:

– Trác Phong đến rồi, chúng ta cứ dựa theo kịch bản ban đầu, đến ca
khúc thứ năm sẽ lên sân khấu song ca với Vũ Thần, em mau xuống thay đồ
đi.

– Dạ? Anh ấy đến thật sao?

Lăng Tuyết ló đầu ra xem, nhìn thấy một dáng người cao ngất đứng sau
sau Chị An, người nọ cầm một cây ghi ta màu vàng, đeo mặt nạ đỏ che nửa
mặt nên không thấy rõ bộ dạng.

– Anh ấy là Trác Phong?- Lăng Tuyết nhìn thấy anh ta, không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn.

Người nọ nhìn cô chăm chú, từng bước đi về phía cô.

Lăng Tuyết nhìn thấy ánh mắt anh, đen như mực lại như phát sáng trong bóng tối, không hiểu vì sao, cô cảm thấy ánh mắt này có chút quen
thuộc.

– Nhanh lên, nắm chặt thời gian- Chị An thúc giục.

– Dạ- Lăng Tuyết phục hồi tinh thần, vội vàng xuống đài, lúc ngang
qua Trác Phong, cô không kềm chế được kích động, run run nói-Trác Phong, em là fan của anh…

“Trác Phong” nhìn cô, nhếch môi cười, nhưng không nói gì.

– Anh Trác Phong, mời!- Chị An tha thiết mời mọc.


Bây giờ Lăng Tuyết mới để ý chị An đã bố trí cho Trác Phong một chiếc ghế xoay màu đen trên sân khấu, cả không gian bên cạnh đều dành cho
anh, còn sắp sẵn giá để nhạc phổ, chỉ cần liếc mắt là thấy ngay.

Lăng Tuyết bước xuống sân khấu, một nữ trợ lý vội vàng chạy đến:

– Cô Lăng, trang phục của cô đã chuẩn bị xong rồi, mời qua bên này.

Lăng Tuyết đi theo trợ lý đến phòng thay đồ. Chị An cũng vội vàng chạy đến:

-Lăng Tuyết, nhớ theo sát chương trình, thời gian không nhiều chỉ có mười phút, em phải đổi kiểu tóc nữa!

– Dạ, em biết rồi.

Lăng Tuyết trả lời rồi đi vào phòng thay trang phục, nữ trợ lý cũng đi vào giúp cô.

Trang phục cut-out một nửa, Lăng Tuyết nhíu mày:

– Này, đây là kiểu trang phục gì vậy? Có kiểu ăn mặc vậy sao?

Đây là chiếc đầm body trắng ngắn bó sát người, đính kim sa lấp lánh,
vừa nhìn đã thấy rất đẹp. Có điều lúc sau Lăng Tuyết mới phát hiện phía
trước khoét chữ V sâu, lại hở lưng, bên dưới thì ngắn sát mông, chỉ cần
hơi hơi xoay người sẽ lộ ra mông, trước sau trên dưới đều tràn ngập nguy cơ lộ hàng.

Buổi biểu diễn này đâu phải chỉ đứng yên hát là được, còn phải cùng
Hàn Vũ Thần nhảy nhót, vũ đạo lại là loại sôi động theo phong cách Hàn
Quốc, hai người có rất nhiều động tác mạnh mẽ, khi đến cao trào, Hàn Vũ
Thần còn phải nhấc bổng cô lên, đến lúc đó chẳng phải là lộ ra hết sao?

– Cô Lăng, trang phục này là thiết kế dành riêng cho chị. Em còn đặc
biệt chuẩn bị quần an toàn cho chị, sẽ không bị lộ hàng đâu, chị nhanh
thay đi, nếu không sẽ không kịp- Trợ lý lo lắng thúc giục.

– Nhưng mà…

– Thay đồ xong chưa?- Lúc này, chị An ở bên ngoài lo lắng hỏi.

Trợ lý Tiểu Mỹ mở cửa nói:

– Chị An, chị vào đây chút đi.

– Sao vậy?- Chị An vội vàng bước vào, thấy Lăng Tuyết còn chưa thay đồ lập tức hỏi- Sao em còn chưa thay đồ nữa?

– Trang phục này rất dễ bị lộ- Lăng Tuyết đã thay đồ ra lại mặc đồ cũ vào- Em mặc vào cả người không được tự nhiên, sẽ ảnh hưởng đến biểu
diễn, thôi cứ mặc bộ cũ đi, cũng là trang phục biểu diễn, lại còn rất
thoải mái.


– Như vậy sao được?- Chị An vội vàng nói- Bộ hồi nãy em mặc màu đen,
tiết mục tiếp đến là “Nữ thần”, em đương nhiên phải ăn mặc giống nữ
thần, sao thay bằng trang phục khác được?

– Đây mà là trang phục của nữ thần à?- Lăng Tuyết cảm thấy buồn cười- Nữ thần đều đoan trang, tao nhã, sao lại ăn mặc kiểu này chứ?

– Nữ thần gợi cảm cũng là nữ thần mà!- Chị An nóng nảy- Lăng Tuyết,
nghe lời đi, sắp trễ rồi, nếu em không thay đồ sẽ không kịp đâu.

– Nhưng mà trang phục này…

– Trang phục này hoàn toàn bình thường!- Chị An nóng lòng khuyên bảo- Chỗ nào cần che đều che cả rồi, chị còn lo lắng em không được tự nhiên
nên bảo trợ lý chuẩn bị quần an toàn cho em rồi, em có cử động thế nào
cũng không bị lộ, thay nhanh đi, nghe lời! Vũ Thần chiếu cố bọn em như
vậy, bọn em cũng không thể ngay tại thời khắc mấu chốt lại hủy hoại sân
khấu của cậu ấy chứ!

Nghe những lời này, rốt cuộc Lăng Tuyết cũng mềm lòng. Nghĩ đến Hàn Vũ Thần, cô đành thỏa hiệp:

– Được rồi, nhưng mà phải đưa em áo ngực nữa, nếu không ánh sáng chiếu đến thì mặt trước sẽ xuyên thấu luôn.

– Được được, nhanh đi lấy đi- Chị An hối thúc Tiểu Mỹ.

– Vâng- Tiểu Mỹ nhanh chóng mang áo ngực đến.

Lăng Tuyết lấy hết can đảm thay đồ.

– Oa, Lăng Tuyết, không ngờ dáng người em đẹp như vậy- Chị An như
nhìn thấy bảo vật, kích động mà hưng phấn- Đúng là chị nhặt được báu vật rồi, khuôn mặt này, dáng người này, thật sự là không đối thủ mà!

– Được rồi, nhanh làm tóc đi- Lăng Tuyết thúc giục- Sắp không kịp rồi đó.

– Hai người mau tới làm tóc cho Lăng Tuyết đi- Chị An gọi đến hai nhà tạo mẫu tóc.

Thời gian đã cận kề, Tiểu Mỹ giúp cô sửa sang lại trang phục, hai cô
gái đứng bên cạnh cũng nhanh chóng làm tóc, đeo trang sức. Chị An vừa
nhìn đồng hồ, vừa thúc giục:

– Nhanh lên, nhanh lên!

Rốt cuộc ở những giây sau cùng, trợ lý sân khấu đưa Lăng Tuyết vào
hậu đài, làm khách mời bí mật, thời điểm Lăng Tuyết lên sân khấu phải
tạo ấn tượng mạnh mẽ, cho nên theo kế hoạch là cô đứng phía dưới hậu
đài, đợi Hàn Vũ Thần hát đến lúc thích hợp, cô từ dưới hậu đài chậm rãi
đi lên, rồi từng bước tới trước mặt anh, cùng anh mười ngón tay đan,
lòng bàn tay áp chặt, song ca tình tứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui