Chính Quốc day dứt không yên, ôm Tiểu Thái Quốc ngồi ở hàng ghế chờ trong sân bay, chuyến bay của cậu còn thời gian là 2 tiếng nữa mới cất cánh, Kim Thái Minh vẫn chưa xuất hiện. Hình ảnh Kim Thái Hanh đêm qua vẫn luôn lảng vảng trong đầu cậu, không một chút nào bị xóa đi.
"Đinh đinh"
Điện thoại có người gọi tới, là Kim Thái Minh.
- Thái Minh à, em tới sân bay rồi, anh đã đến chưa vậy?
"Chính Quốc, anh đang trên đường tới sân bay đây, ở đoạn đường này vừa có tai nạn, có chút tắc đường..."
- ...
"Em yêu anh chứ?"
- Sao anh lại hỏi như vậy?
"Em vẫn chưa từng nói yêu anh..."
- Em...
"Anh biết mà, Chính Quốc của anh ngốc thật đấy, vậy mà khi anh nói muốn cùng em sẽ kết hôn, em lại đồng ý..."
- Thái Minh...
"Em vẫn chưa chấp nhận được tình cảm của anh, anh sẽ không ép buộc em, đừng cảm thấy có lỗi, em không yêu anh mà đã đồng ý lấy anh, mới là có lỗi với anh đó.... Vì, em lấy một người mà mình không yêu sẽ không có được hạnh phúc, mà khiến em không hạnh phúc, anh lại không thể."
"Không cần nói gì hết, không cần phải xin lỗi anh, nhân lúc anh chưa tới sân bay, em có thể quyết định lại."
- Thái Minh à...
"Em vẫn yêu anh trai của anh, anh biết mà, hiện tại anh ấy cũng đã yêu em, thay vì làm em không hạnh phúc, khiến anh trai mình đau khổ, thì những gì em quyết định, anh sẽ không trách em... Thái Hanh không đi làm, em đi tìm anh ấy đi... Chúng ta sẽ mãi là bạn..."
- Thái Minh, xin lỗi, tình cảm của anh, nên dành cho người khác tốt hơn...
"Em đi đi..." _ Kim Thái Minh tắt điện thoại, nhìn Điền Chính Quốc trên tay bế đứa nhỏ, nhanh chóng gọi taxi rời khỏi sân bay.
Anh mỉm cười, nhìn cậu rời đi chỉ chậm rãi nói một mình.
- Em thật ngốc...
...
Kim Thái Hanh mệt mỏi nằm trên giường, trong căn nhà rộng rãi tối tăm hắn mơ hồ nghe được tiếng chuông cửa, thế nhưng cơn đau nhức toàn thân cộng với việc hắn đêm qua bị nhiễm lạnh hôm nay liền phát sốt. Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập, khiến hắn phải cố gắng ngồi dậy, chậm rãi tới mở cửa, hắn bắt đầu hận bản thân vì sống một mình trong nhà rộng này, mặc dù căn hộ này diện tích lớn tập trung chủ yếu là vào phòng khách, còn có phòng sách, phòng tập thể dục cá nhân, phòng xem phim, phòng bếp và một số phòng còn trống khác chưa sử dụng nhưng với người đang ốm như hắn, từ phòng ngủ tới cửa ra vào chính là một đoạn đường đi rất chông gai.
Cửa vừa được hắn mở ra, nhìn thấy được Điền Chính Quốc đứng bên ngoài, còn khàn khàn mở miệng.
- Nhìn xem, tôi đã bắt đầu nhớ em đến hoang tưởng rồi.
Hắn chuẩn bị đóng cửa lại, nhưng tay hắn đã bị chặn lại.
- Thái Hanh, em và con đã về rồi.
Hắn ngờ vực dừng lại, bất chợt cơn đau dạ dày và cơn chóng mặt lại kéo đến, tiếp theo chính là mất đi ý thức.
...
Lúc Kim Thái Hanh chậm rãi tỉnh lại, hắn thấy mình vẫn đang nằm trên giường của mình.
- Là mơ... _ Hắn đưa tay lên xoa mặt.
- Không phải là mơ, em và con đã về rồi. _ Chính Quốc mang theo một bát cháo đứng ngoài cửa phòng.
Kim Thái Hanh ngồi bật dậy, nhìn người đứng ngoài cửa phòng.
- Chính Quốc, là em?
- Anh ốm rồi, nên ăn một cháo rồi uống thuốc đi...
- Em không đi Úc?
Cậu lắc đầu.
- Như vậy?...
- Thái Hanh, em muốn anh chịu trách nhiệm vì đứa nhỏ này. _ Cậu chỉ sang đứa bé nằm trên giường cùng Kim Thái Hanh, đứa nhỏ sau khi được ăn nó, đã không khóc nháo mà ngủ yên bên cạnh cha nó.
Lúc này Kim Thái Hanh mới nhìn thấy đứa bé nằm cách xa mình một khoảng, yên lặng ngủ.
- Lời em nói là thật? _ Kim Thái Hanh trừng lớn mắt hỏi lại lần nữa, chỉ thấy Điền Chính Quốc mỉm cười gật đầu. Hắn lật tung chăn, mặc kệ mệt mỏi trong người vội nhảy xuống giường đi tới tủ quần áo.
- Kim Thái Hanh, anh làm gì vậy?
- Không được, anh phải đi rút lại đơn li hôn mà em đã nộp. _ Hắn vội mặc quần áo lên người, vội vã giải thích.
- Hiện giờ đã là nửa đêm rồi.
Kim Thái Hanh lúc này mới đứng ngẩn ra.
- Chưa từng thấy anh ngốc như vậy.
- ...
- Mau lại đây ăn chút cháo, rồi uống thuốc đi. Từ nay em và con sẽ sống với anh, anh tuyệt đối, không được hút thuốc nữa. _ Cậu nhìn về phía góc tường có một bọc rác lớn chỉ toàn vỏ hộp thuốc lá và đầu lọc thuốc. Bên cạnh cái bọc đó còn xếp rất nhiều chai thủy tinh đựng rượu đã rỗng.
- Đã nghe rõ chưa vậy?
- Được. Chỉ cần là em nói, sau này anh sẽ không bao giờ đụng tới nó nữa. _ Kim Thái Hanh mỉm cười, trở lại bên cạnh cậu.
...
Sau khi uống thuốc, tắm rửa, Kim Thái Hanh vẫn chưa tin tưởng được vào sự thật, ôm chặt cậu trong lòng mình.
- Chính Quốc, anh đang nghĩ, ngày mai sẽ đi sắm sửa đồ đạc, chúng ta để Tiểu Thái Quốc ở phòng bên cạnh. Chúng ta sẽ cùng nhau nuôi lớn con.
- Ừm.
- Thật sự không phải là anh đang mơ chứ?
- Không phải mơ, không phải anh đang ôm em sao?
- Anh sợ sáng mai tỉnh lại, không có em ở bên cạnh...
- Anh bị ốm nặng rồi. _ Cậu dứt lời, rướn người lên hôn nhẹ lên môi hắn.
- Em yêu anh.
- Chính Quốc, anh cũng yêu em. _ Hắn hôn cậu, nụ hôn không mang theo dục vọng, chỉ là, hắn nhớ cậu, nhớ cậu đến phát điên lên được. Một nụ hôn sâu xoa dịu đi nỗi nhớ của hắn và cả nỗi nhớ của cậu.
...
Thời tiết tháng 3 ấm áp, Điền Chính Quốc đẩy chiếc xe đẩy có Tiểu Thái Quốc, dưới ánh nắng mặt trời ấm áp đi trên con đường xung quanh đều là hoa anh đào đang nở.
- Thái Hanh, anh đang ở đâu vậy? Em tìm không thấy anh.
Cậu nói vào điện thoại, những ngày này người ta tới đây ngắm hoa rất nhiều, con đường đi bộ ngắm hoa ở đây khác nhiều người. Kim Thái Hanh nói cậu đợi hắn đi mua nước, như thế nào lại đi lâu như vậy? Cậu cũng đã đi tìm hắn khắp nơi.
"Anh vẫn đang ở sau lưng em thôi mà, em quay lại đi." _ Cậu xoay người lại, dáng người cao lớn anh tuấn của Kim Thái Hanh nổi bật giữa ngàn người đi ngắm hoa, còn có một số cô gái e thẹn nhìn trộm hắn.
Thế mà Kim Thái Hanh hắn lại đứng đó cười tươi nhìn cậu. Dưới ánh mặt trời ấm áp, người đàn ông của cậu giống như đang phát sáng vậy.
Cậu phồng má, liếc nhìn những người đang trộm ngắm nhìn Kim Thái Hanh, giận dỗi trách hắn.
- Anh đi lâu như vậy, như thế nào lại về tay không vậy hả?
Kim Thái Hanh cười ôn nhu tiến tới chỗ cậu.
- Anh vừa đi chuẩn bị một việc.
- Việc gì chứ?
- Một việc rất quan trọng. Em mau nhìn ra sau kia kìa. _ Hắn chỉ ra phía sau cậu, cậu nhìn theo hắn, cũng chỉ thấy đám người Kim Nam Tuấn, Mẫn Doãn Kỳ, thư kí Tần, Chí Mẫn, còn có Yên Vũ đang tiến lại chỗ này.
- Đám người kia là chuyện quan trọng sao?
Cậu xoay người lại muốn hỏi Kim Thái Hanh, chỉ thấy hắn đã quỳ một gối trước mặt mặt cậu mở ra một hộp nhẫn. Người đi đường xung quanh cũng tò mò đứng lại xem.
- Chính Quốc, chúng ta từng kết hôn rồi, thế nhưng bởi vì sai lầm của anh nên chúng ta phải xa nhau. Anh không dám nhận mình là người đàn ông tốt, thậm chí trước đây là một kẻ tồi tệ, thế nhưng anh cam đoan, đoạn đường sau này, anh nhất định sẽ không để em chịu ủy khuất, dùng hết khả năng của mình để bảo vệ em. Dùng tình yêu của mình khiến em hạnh phúc. Vì vậy, Chính Quốc, chúng ta kết hôn đi, để anh được chăm sóc em sau này. Em chấp nhận chứ? _ Kim Thái Hanh nâng lên chiếc nhẫn cầu hôn, đôi mắt thành khẩn chờ đợi cậu trả lời của cậu.
Người đứng bên ngoài liên tục xuýt xoa ganh tị, nhiều người nhận ra hắn là người đứng đầu Kim thị lại càng ngưỡng mộ Điền Chính Quốc. Chỉ vì cậu muốn một tình yêu đơn giản, vì vậy, hắn không dám tổ chức cầu hôn một cách xa hoa.
Chính Quốc bật cười, Kim Thái Hanh thường ngày nghiêm túc, trước mặt người ngoài đều là một bộ dạng băng lãnh khó gần. Hiện tại giữa bao nhiêu người quỳ gối cầu hôn cậu, cậu còn không đồng ý sao?
- Anh đã biết rõ ràng rồi còn gì? Con cũng đã sinh rồi, còn có thể không lấy anh sao? Mau đứng lên đi. _ Cậu kéo hắn đứng dậy, để hắn đeo nhẫn vào ngón tay của mình.
- Bày vẽ. _ Cậu ngượng ngùng mắng hắn, thế nhưng hắn chỉ cười.
- Chỉ vì anh yêu em, muốn dành cho em tình yêu giống những cặp đôi bình thường khác mà thôi.
Hắn hôn lên môi cậu, nụ hôn ngày hắn cầu hôn, giống như nụ hôn ngày hắn cùng cậu tổ chức hôn lễ.
Cả hai cùng nói câu tôi đồng ý trước sự chúc phúc từ mọi người. Ông chủ trẻ tuổi của Kim thị, công bố tổ chức đám cưới cùng một người nam nhân thanh tú, trước sự ngỡ ngàng của bao người, nhiều người đã nghĩ hắn lấy chính là Trịnh Thiên Mỹ, những lời bàn tán về việc nghi ngờ Điền Chính Quốc là người thứ ba chen chân vào cuộc tình đẹp trong mắt bao người kia, khiến trước ngày tổ chức hôn lễ, Kim Thái Hanh đã phải tuyên bố trước báo giới.
- Người bạn gái của tôi trước đây là cô Trịnh, thế nhưng hai năm trước, tôi đã kết hôn cùng với Chính Quốc, người tôi muốn dành hết quãng đường đời sau này yêu thương cậu ấy. Năm trước, vì lỗi của tôi, nên chúng tôi xảy ra một chút vấn đề. Hiện tại, khi đã thực sự biết ai mới là người quan trọng nhất đối với mình, tôi muốn thông báo với mọi người về người mà mà tôi muốn toàn tâm toàn ý yêu, cũng mong mọi người đừng thêm bàn tán những ý xấu về cậu ấy. Tiền nhiệm không quan trọng, quan trọng chính là đương nhiệm với tình yêu chân thành, và mãi mãi đối với tôi vẫn chỉ là cậu ấy. Xin cảm ơn.
...
Kim Thái Hanh bước từ trong phòng tắm đi ra, trên người quấn độc một chiếc khăn tắm, để lộ nữa người trên rắn chắc cùng khuôn mặt anh tuấn mê hoặc lòng người.
- Chính Quốc cũng vừa từ phòng bên cạnh trở về, vừa muốn mở miệng hỏi hắn một chút chuyện, đã bị Kim Thái Hanh cuồng nhiệt hôn tới, nhanh chóng đè cậu xuống chiếc giường lớn.
- Thái Hanh, anh...
- Đêm nay là đêm tân hôn, đừng lãng phí thời gian nữa... _ Hắn lên cổ cậu, đôi tay đã cởi xong những thứ vướng víu trên người cả hai, bận rộn xoa nắn khắp thân thể cậu.
- Tân hôn cái đầu anh, không phải hôm nào anh cũng...ưm...đừng đụng nơi đó.
- Nhưng đêm nay là tân hôn. _ Kim Thái Hanh căn lên môi cậu, nhẫn nhịn mở rộng cậu.
- Ưm... Thái Hanh... Em thật sự muốn nói chuyện cùng anh mà... Ưm...
Giọng nói của cậu bị nụ hôn của Kim Thái Hanh chặn lại. Hai cơ thể quấn quýt cùng một chỗ, Kim Thái Hanh cuồng loạn ra vào trong cơ thể cậu, nhất quyết không để cậu nói một lời nào khác ngoại trừ rên rỉ gọi tên hắn.
Sau trận hoan ái, Kim Thái Hanh nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, phân thân lười biếng chẳng muốn rút ra, thỉnh thoảng lại cố tình động thân khiến phân thân lại thêm cương cứng, cậu lại không nhịn được đỏ mặt khẽ rên lên.
- Thái Hanh, ngày mai chúng ta đi đón tiểu Tân tới sống cùng chúng ta được không?
- Em không ngại chứ?
- Em chỉ lo anh không đồng ý...
- Nếu em thực sự muốn vậy, ngày mai chúng ta đi đón Tiểu Tân là được.
- Cảm ơn anh, Thái Hanh... Em rất thương thằng bé...
- Vậy thì lấy thân em báo đáp đi, chúng ta lại tiếp tục...
Kim Thái Hanh lần nữa đè lên người cậu, bắt đầu di chuyển hạ thân.
- Thái Hanh... ưmm... Không phải nói đã xong rồi sao? Anh... ưm... Thái Hanh...
- Anh nào có nói đã xong? Chỉ muốn để em nghỉ ngơi một lúc rồi chúng ta lại tiếp tục, hơn nữa, chẳng lẽ em còn chưa nhận ra, cứ ở gần em, anh lại không thể khống chế được chính mình.
- Sắc...lang...
Hắn lần nữa kéo cậu vào dục vọng trầm mê, cũng chính là tình yêu của hắn.
Hạnh phúc của Điền Chính Quốc, chính là mỗi sáng thức dậy, sẽ lại thấy Kim Thái Hanh vụng về nấu ăn trong bếp, hắn tài giỏi như vậy, thế nhưng học mãi vẫn chỉ có thể nấu mì gói. Cậu đau lòng khi hắn lóng ngóng làm dao cắt cả vào tay, vụng về làm rơi chén đĩa cùng xoong chảo, cuối cùng cũng chỉ có thể để Điền Chính Quốc lắc đầu cười đi vào bếp làm giúp hắn.
Hạnh phúc của Kim Thái Hanh, vừa vặn chỉ có Điền Chính Quốc, cảm thấy thật may mắn khi nhìn thấy cậu bước vào bếp giúp hắn khi bản thân đang rất lúng túng, ngọt ngào nhìn cậu đau lòng giúp hắn băng lại vết thương, thỏa mãn khi trở về nhà, liền ngửi thấy mùi thơm thức ăn cậu nấu, hai đứa trẻ ngoan ngoãn cùng nhau chơi, cùng nhau ngủ.
Nếu bạn cảm thấy Chính Quốc vẫn còn quá dễ dàng trở về với Kim Thái Hanh.
Haizzz hết cách rồi, tình yêu chính là như vậy, không còn cách nào khác...
...
Hoàn văn
Chờ đã..... vẫn còn một chuyện.
- Chính Quốc! Em xong chưa vậy?
Kim Thái Hanh gọi cậu, vì Chính Quốc đã sang phòng bên cạnh dỗ dành 2 đứa trẻ đi ngủ.
- Chuyện gì vậy?
Chính Quốc nghe hắn gọi, liền đi sang.
- Em xem, chúng ta đã gặp nhau lâu lắm rồi đây này. _ Kim Thái Hanh giơ lên một tấm ảnh cũ từ trong chiếc hộp mà Kim phu nhân lúc chiều gửi tới. Bên trong bức ảnh, một thằng bé 2 tuổi đang ngồi cạnh một đứa bé nhỏ hơn rất nhiều.
- Đây là anh lúc 2 tuổi, còn đây, đây không phải là em lúc mới sinh được 3 tháng sao? Phía sau còn có ghi tên của em và anh, đây là chữ của ông nội, không phải giả đâu.
Chính Quốc im lặng cầm tấm hình cũ kĩ lên xem, đằng sau quả nhiên có ghi tên của hai người, đã rất lâu...
- Em nói xem, đây chính là định mệnh đúng không?
Điền Chính Quốc chỉ mỉm cười.
Phải, đây chính là định mệnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...