Sáng hôm sau thức dậy, không thấy Điền Chính Quốc đâu nữa, hắn cũng không thèm quan tâm gì, rề rà bước vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân rồi thay đồ đi làm.
15 phút sau, hắn lại bước ra với vẻ đẹp lạnh lùng của Kim tổng tài thường ngày.
Xách cặp tài liệu xuống cầu thang, bị hương thơm từ thức ăn bay thẳng vào mũi kích thích dạ dày trống rỗng lại sôi lên ùng ục. Vừa đi ngang qua cầu thang có một thứ cứ khiến hắn ngẩn ngơ đứng nhìn, một bóng lưng đang cặm cụi nấu nướng, không để ý tới sự có mặt của hắn đang ở đây nên cảm giác bình yên vô cùng.
Cảnh tượng nấu ăn này, không phải hắn chưa thấy qua, chính xác là trước kia hắn thường đứng lâng người nhìn Thiên Mỹ của hắn nấu cơm, sau đó chầm chậm tiến lại, ôm lấy cô từ đằng sau. Thật sự rất hạnh phúc.
- Thái Hanh... Anh dậy rồi, em đã làm bữa sáng, anh ăn chút rồi hẵng đi làm nhé, ăn thức ăn nhanh bên ngoài nhiều không tốt cho thân thể đâu. _ Chính Quốc hoàn thành xong món ăn cuối cùng, quay ra để chúng lên bàn thì bắt gặp Kim Thái Hanh đang đứng ở cửa, liền tươi cười nói.
- Huh... À ừm... cảm ơn cậu... Từ nay có lẽ phiền cậu rồi _ Hắn bối rối. Lúng túng đi tới bàn ăn.
- Không sao, dù sao ở nhà mãi cũng không biết nên làm gì... _ Cậu vừa mang thức ăn đặt xuống cười ngượng trả lời.
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, Kim Thái Hanh lại đến tập đoàn.
Cậu lại trở về với công việc nhà, vì chỉ có hai người ở, Kim Thái Hanh cũng toàn ở tập đoàn nên ngôi nhà của hai người nghiễm nhiên không bừa bộn chút nào, dọn dẹp một chút đã xong.
Đang không biết làm gì thì tiếng chuông cửa vang lên, cậu liền ra mở cửa.
- Thái Minh??? Cậu tới đây có chuyện gì sao? _ Cậu ngạc nhiên khi nhận ra người đứng trước cửa nhà mình là Kim Thái Minh.
- Chính Quốc, cậu hôm nay có bận gì không? Có thể ra ngoài một chút với tôi chứ? Dù sao cậu chắc cũng không thích suốt ngày chỉ ở nhà nhiều. _ Kim Thái Minh vui vẻ nói.
- Ra ngoài sao?... Cũng được, đúng lúc tôi không có việc để làm, cậu vào nhà đợi tôi một chút. _ Cậu mở lớn cửa mời anh vào.
- Uống nước này... _ Cậu bưng ra cho anh một ly nước mát, rồi nhanh chóng lên phòng thay đồ.
5' sau...
Cậu thay một bộ quần áo xong, ra ngoài cùng Thái Minh và được anh đưa đi tất cả những khu ẩm thực truyền thống và nơi bán các loại thức ăn dành cho những người bình dân, ngon mà rẻ.
- Chính Quốc, nếm thử cái này đi, cẩn thận, nóng đó, để tôi đút cho cậu... nào... aaa... _ Anh ôn nhu gắp cho cho cậu thử từng món ăn một.
- Kh... không cần tôi... _ Chưa kịp nói hết cơm đã phải nhận thức ăn từ anh rồi.
- Không sao đâu, tôi muốn vậy... Nào, thử tiếp cái này xem... _ anh cười.
- Hai người thật hạnh phúc, nhìn hai người thật sự rất đẹp đôi, vẻ chưa là vợ chồng, hai người chừng nào định tổ chức vậy? _ Bà chủ quán nhìn hai như vậy cũng vui vẻ niềm nở nhận xét.
- Ơ... không ạ... chúng cháu chỉ là... _ Cậu vội phủ định.
- Không phải gì chứ? Không phải ngại đâu... Trông vào đã biết hai người là tình nhân rồi, không cần giấu.
- Vâng, bọn cháu tính cuối năm đó bác.
- Ơ! Sao anh... um... _ Cậu đinh phản bác lại nhưng bị cánh tay của Thái Minh bịt lại.
- Chính Quốc, em đừng nói dối nữa, có lẽ anh nên đưa em đi xem chỗ khác nữa. Bác gói cho cháu một phần nhé...
- Ôi, hai đứa thật hạnh phúc, nếu may mắn, sau này chắc chắn sẽ có những đứa trẻ dễ thương. _ Bà chủ vừa gói phần thức ăn vừa nói.
- Hả... A... không phải như bác nghĩ đâu... chúng cháu... _ Chính Quốc cố gắng mãi mới gỡ được tay Kim Thái Minh ra khỏi miệng mình nhưng lại bị ngắt lời.
- Là sao hả bác?
- Hai cậu không biết sao? Con tôi làm ở bệnh viện, nó nói, thực ra đàn ông vẫn có thể mang thai, nhưng đó chỉ là con số ít...
...
-Chính Quốc, cậu còn giận sao? _ Anh đi bên cạnh, e dè hỏi. Từ lúc rời khỏi quán ăn vặt kia, cậu luôn im lặng.
- Không có...
- Vậy tại sao cậu cứ im lặng mãi vậy? Xin lỗi, là tôi đùa hơi quá, hay để tôi quay lạ chỗ...
- Thôi đi, tôi muốn vào siêu thị, mua chút thức ăn, cậu về trước đi, hôm nay cảm ơn cậu. _ Nói rồi cậu bắt taxi rồi rời đi.
- Chết tiệt, làm Chính Quốc giận rồi... _ Kim Thái Minh thầm mắng chính mình.
...
Kim gia...
- Thái Phong, nếu sau này hai đứa trẻ có thể thành đôi... Tôi sẽ vô cùng biết ơn ông,... ông cũng... sẽ nhận được một kinh hỉ... Đó chính là... _ Điền Chính Chung khó khăn nói.
- Chết tiệt, bọn chúng đuổi tới rồi. Chính Chung, cố lên, tôi sẽ đưa hai cha con ông thoát khỏi đây.
- Không được, ông mau đưa Tiểu Quốc đi đi đằng nào mục tiêu là tôi. Không kịp rồi, mau đi đi... Tiểu Quốc, cha có lỗi với con, sau này con phải nghe lời chú Thái Phong đó, được không? _ Điền Chính Chung vội vã thúc giục hai người rời đi, âu yếm đưa tay đầy máu của mình lần cuối vuốt lên mặt đứa bé đang được Kim Thái Phong ôm chặt.
- Cha, mẹ ngủ rồi, mẹ chảy nhiều máu lắm, cha mau cùng Tiểu Quốc đưa mẹ vào bệnh viện đi, huhu, cha cũng chảy máu rồi... _ Đứa bé cứ vậy khóc.
- Tiểu Quốc, nín nào, con sẽ gặp nguy hiểm đấy, Thái Phong nhờ cậu... _ Nói rồi Chính Quốc ôm thi thể vợ mình chạy sang ngã rẽ khác.
Chính ông - Kim Thái Phong và cậu đã chứng kiến cảnh bọn người Kim Thái Hùng giết Điền Chính Chung như thế nào...
- Ông, ông à, đang nghĩ gì vậy? _ Kim phu nhân lay lay vai Kim Thái Phong.
- Hả, À... không có gì?
- Ông lại nghĩ tới cái chết của Điền Chính Chung sao? Đã lâu như vậy rồi.
- Haizzz, tôi cứ thắc mắc chuyện Chính Chung nói với tôi là gì? Chính Quốc có lẽ sẽ chẳng biết gì?
- Thôi, chuyện gì tới sẽ tới, ông nghĩ nhiều làm gì, à, hôm trước tôi tới nhà của hai đứa nó, ai, thật sự thật hạnh phúc. _ Bà mỉm cười kể.
- Như vậy là tốt rồi, tôi lo Thái Hanh sẽ làm tổn thương Chính Quốc. À, Thái Minh đâu? Ban này đã không thấy mặt, ban đêm lại tới quán bar...
- Ba, ba gọi con sao? _ Thái Minh nước từ ngoài sảnh đi vào.
- Con chỉ có thể suốt ngày lông bông ngoài đường hay sao?
- Ba, chuyện trong tập đoàn có anh lo rồi, chuyện trong bang... cũng không có gì nhiều cả. Con cũng đã nộp đơn vào trường đại học, sắp tới con sẽ đi học _ Anh nghiêm túc nói.
- Vậy còn chuyện tập đoàn và trong bang thì sao? _ Kim Thái Phong hơi mềm lòng nói.
- Con vẫn sẽ lo chuyện đó, nhưng con vẫn sẽ tiếp tục đi học để tránh người bang khác biết con đã tham gia quản lí bang và dễ nghe ngóng tin tức...
- Cũng được. _ Kim Thái Phong gật đầu chấp thuận.
- Còn nữa, giúp anh con tìm cách lật đổ Điền thị từ tay chú con đi.
- Được thôi, mà con ra ngoài đây, ba mẹ cứ dùng cơm trước đi... _ Nói xong anh lập tức đứng dậy định bước ra ngoài thì bị giữ lại.
- Này, đi đâu nữa vậy, mau mau tìm người yêu đi, tôi muốn có cháu rồi đấy, mà đừng hành động bừa bãi nữa, tôi biết anh sống theo nước ngoài quen rồi, nhưng mà đừng để có ngày người ta vác bụng tới nói bừa cháu tôi như mấy lần trước nữa là được rồi. _ Kim Phu nhân trách móc.
- Mẹ yên tâm, con có đối tương rồi vậy nên yên tâm tin tưởng con trai mẹ đi, không còn chuyện đó nữa đâu. _ Anh bình thản nói.
- Vậy sao? Ai vậy? _ Kim phu nhân vui mừng hỏi.
- À... ừm, chỉ là đối tượng thôi... Thôi con đi đây. _ Anh ngập ngừng rồi sau đó co giò tẩu thoát.
- Ơ này... haizzz, cái thằng này...
- Thôi, kệ nó đi, bảo quản gia dọn cơm đi, tôi đói rồi. _ Kim Thái Phong lắc đầu nói.
Còn việc có người vác bụng bầu tới nói có với Kim Thái Minh là chuyện của khoảng thời gian anh chưa gặp Chính Quốc, một mình sống ở nước ngoài, đẹp trai, nhà giàu nên phụ nữ bám theo không ít, lại hay cùng bạn bè đi chơi bời nên cuộc sống có phần buông thả, tính cách lãng tử thường thay bạn gái như thay áo mà không yêu thật lòng, quan hệ với người ta xong thì nhanh chóng đá người ta ra, có một số người sau một thời gian chia tay thì quay lại bám lấy anh nói có bầu, nhưng Kim gia là gì chứ? Anh cho người điều tra kĩ lưỡng rồi phát hiện mấy ả đó cho người khác ăn ốc rồi bắt anh bỏ vỏ, liền cho người xử lí hết, nhưng qua những lần đỏ cũng đem lại không ít điều tiếng cho Kim gia.
Nhưng từ lúc để ý tới Chính Quốc, mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...