Đối mặt với câu hỏi đứng đắn của mẫu thân, Lưu Cảnh Dương vẫn còn lo lắng không biết có nên tiếp tục giả vờ câm điếc, hay thành thật trả lời.
Thường Nhuận Chi thấy hắn còn do dự, lập tức trừng mắt nhìn: “Con đừng có mà giả bộ ngớ ngẩn để lừa ta, mau thành thật nói cho ta biết, con nghĩ thế nào? Có người trong lòng chưa, nói mau, nói không đúng sự thật, thì nói tới mình thích dạng cô nương thế nào, nương giúp con chọn người.”
Lưu Cảnh Dương muốn tìm cớ trốn đi, nhưng mà Thường Nhuận Chi lại bảo Nhạc Nhạc đi ngăn cản hắn, hắn cảm thấy đứng lôi kéo muội muội thật không tốt cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ lưu lại.
"Nếu con không muốn nói nhiều về hôn sự của bản thân, ta sẽ chọn con dâu theo tiểu chuẩn của mình, định tức phụ cho con, đến lúc đó nếu con hối hôn, vậy thật là dọa người. Tự con nghĩ cho kĩ đi."
Lưu Cảnh Dương có chút hoảng hốt, ấp úng cả buổi mới nói: "Nhi tử đã có… có người trong lòng, chỉ là hiện tại... Hiện tại không muốn thành thân."
Thường Nhuận Chi nhíu mày: "Phải không? Có người trong lòng lại không muốn thành thân, tất là vấn đề không phải ở con."
Hai tai Lưu Cảnh Dương đỏ ửng, thành thật gật đầu.
"Cô nương kia còn nhỏ tuổi, hay là đang giữ đạo hiếu?" Thường Nhuận Chi dịu dàng hỏi.
Với thân phận địa vị nhà bọn họ, Luu Cảnh Dương coi trọng ai nàng đều có thể cưới về cho thằng bé. Không phải hắn không biết, cha nương mình không có thành kiến với người cửa thấp, cho dù muốn thành thân với nữ tử bình dân, đó cũng không phải việc khó. Nếu hắn đã có người trong lòng, hiện tại lại không muốn thành thân, có thể nói rõ vấn đề nằm trên người đối phương.
Nữ tử không thể lập gia đình, nàng nghĩ đến một chuyện, ngoại trừ tuổi tác còn nhỏ thì là giữ đạo hiếu.
Lưu Cảnh Dương lại cứng nhắc như khúc gỗ.
"Đều không phải ư?" Thường Nhuận Chi kinh ngạc, nghĩ một hồi lại có chút chần chờ: "Chẳng lẽ... Nàng đã lập gia đình? Hoặc... Nàng là quả phụ?"
Lưu Cảnh Dương vẫn lắc đầu.
"Vậy thì là thế nào, chẳng lẽ là nữ tử nơi yên hoa?" Thường Nhuận Chi không khỏi đanh mặt, càng nghĩ vẻ mặt càng nghiêm túc.
"Đều không phải..." Lưu Cảnh Dương sờ sờ đầu: "Nương, con..."
Vốn dĩ Nhạc Nhạc luôn ngồi bên cạnh lắng nghe, đột nhiên vỗ tay reo lên: “Muội biết rồi!”
Mắt nàng sáng long lanh nhìn đại ca mình, cười ngọt ngào: "Đại ca thích vị tỷ tỷ kia, còn tỷ tỷ thì không thích đại ca, có đúng không?”
Lưu Cảnh Dương nhất thời xấu hổ ho lên, nửa ngày sau vẫn cúi đầu dưới cái nhìn chăm chú của Thường Nhuận Chi.
Nàng cảm thấy rất ngoài ý muốn nhìn hắn: "Rốt cuộc là cô nương nhà ai, lại chướng mắt Dương Dương nhà chúng ta?"
"Nương, đừng gọi con như vậy..." Lưu Cảnh Dương bất đắc dĩ sửa chữa mẫu thân, dừng một lát mới nói: "Nàng là cháu gái của Trung Thư xá Tần đại nhân, năm nay mười sáu tuổi."
"Trung Thư xá Tần đại nhân..." Thường Nhuận Chi suy tư, bỗng nhiên kinh ngạc hỏi: "Là người đó, lúc trước nhi tử Tần đại nhân tham gia loạn tam vương?"
Lưu Cảnh Dương gật đầu.
Lúc trước tam vương là Thận quận vương, Kỳ vương, Lễ vương mưu phản, sau này gọi chung là tam vương loạn. Lúc đó tam vương đền tội, đám tùy tùng cũng nhất nhất bị tra xét xử lý, nhi tử của Tần đại nhân là một trong số đó.
Tần đại nhân xá tử, bảo toàn gia tộc. Lúc trước Lưu Đồng nhắc chuyện này với nàng còn từng thổn thức, nói con trai Tần đại nhân đã chết, sau này không người kế vị, thật là đáng tiếc. Cho nên nàng mới nhớ Tần đại nhân.
Thường Nhuận Chi chần chờ: "Cha của Tần cô nương, là người của tam vương loạn?”
"Phải, Tần đại nhân chỉ có một đứa con trai, Lại Sư là nữ nhi độc nhất của ông ấy, cũng chính là cháu nội duy nhất của Tần đại nhân." Lưu Cảnh Dương vuốt cằm, nói: "Nương, lúc ấy nàng còn nhỏ..."
"Nàng tên Lại Sư sao? Tên rất êm tai." Thường Nhuận Chi rơi vào trầm tư: “Cô nương kia đã không thích con, vậy con tính thế nào? Trước tiên giành được yên mến của nàng, nương lại thay con tới cửa cầu thân?”
Lưu Cảnh Dương kinh hỉ: "Nương không ngăn cản nhi tử sao?"
"Con lớn không cần mẹ, nương tin tưởng mắt nhìn người của con." Thường Nhuận Chi cười nói: "Huống chi, nếu con không thể cưới nàng, tương lai cưới người khác, trong lòng còn nhớ tới nàng, chẳng phải rất có lỗi với thê tử mình? Nương không muốn con cô phụ cô nương nhà người ta."
"Nhi tử không phải ý này..." Lưu Cảnh Dương vô cùng cảm động: "Nhi tử là chỉ, phụ thân của Lại Sư dù sao cũng là..."
"Hửm?" Thường Nhuận Chi cảm thấy rất buồn cười: "Không phải con nói, lúc ấy nàng còn nhỏ sao? Tần đại nhân bây giờ là Trung Thư xá, có thể thấy ông ta cũng không bị liên lụy vì con trai. Bệ hạ có thể bỏ qua, chẳng lẽ cha nương còn níu chặt chuyện xưa không tha sao?"
Lưu Cảnh Dương rất là áy náy, quỳ xuống nói: "Nhi tử nghĩ sai rồi, nhi tử cứ tưởng, cha nương sẽ có điều cố kỵ, không đồng ý phần tâm ý này …”
Thường Nhuận Chi nhẹ nhàng sờ đầu hắn: "Dù cha nương làm bất cứ chuyện gì, xuất phát điểm tất nhiên là vì tốt cho con. Đương nhiên, nương sẽ không qua loa không tìm hiểu đã cho phép con cưới về, chờ sau khi nương khảo sát xong rồi nói, vừa vặn, con có thể mượn khoảng thời gian này, tạo niềm vui cho tiểu cô nương người ta.”
Lưu Cảnh Dương cao hứng đáp ứng.
Đã hỏi thăm được người trong lòng nhi tử, Thường Nhuận Chi bắt đầu tìm hiểu cô nương Tần Lại Sư kia. Quan hệ của Ngụy Tử rất rộng, không đến hai ngày đã hỏi thăm được dung mạo, tính tình và cách đối nhân xử thế của Tần cô nương.
Chỉnh thể mà nói, không có gì không tốt, đại khái vì từ nhỏ mất cha, mẹ ruột tái giá, cho nên nàng sống tự lập, từ hồi còn bé tí đã học cách quản gia, làm người khôn khéo lại không mất thiện lương.
Tần đại nhân cùng Tần phu nhân tuổi tác đã cao, trong phủ đều do nàng thu xếp quản lý.
Cho dù Tần gia chọn kế tử kế thừa hương khói của Tần đại nhân, nhưng kế tử muốn sau khi Tần cô nương xuất giá, mới chuyển vào phủ.
Tần cô nương đã mười sáu, vốn nên bắt đầu thu xếp hôn sự, nhưng nàng là người có chủ kiến, rất chú trọng việc hôn sự, vừa luyến tiếc tổ phụ tổ mẫu, vừa sợ sau khi mình xuất giá, nếu kế tử hoặc con của hắn đối xử không tốt với nhị lão, nàng cũng không thể lo tới.
Cho nên việc Tần cô nương soi mói chuyện hôn sự được truyền đi rộng rãi.
Lưu Cảnh Dương quen biết Tần cô nương ở mã trường, hai người chơi với nhau cũng rất thân thiết, Lưu Cảnh Dương thích sự chân thành ngay thẳng của nàng, Tần cô nương cũng khen ngợi tính tình thong dong nội liễm của hắn.
Nhưng việc Lưu Cảnh Dương động tâm, Tần cô nương lại không nghĩ tới.
"Tần cô nương biết thân phận của đại công tử, có lẽ cảm thấy bản thân không xứng, cho nên hai người tương giao bình thản như nước, không có gì khác người. Bất quá Tần cô nương cũng thân thiết ân cần với đại công tử, chắc là nàng nghĩ nếu sau khi biết nàng có quen biết đại công tử, kế tử Tần gia sẽ không dám làm gì quá đáng cùng nhị lão Tần gia.”
Thường Nhuận Chi nghe Ngụy Tử đáp, gật gật đầu, chỉ hỏi một câu: "Bọn họ quen biết ở mã tràng, xác định là vô tình hay cố ý tiếp cận?”
Ngụy Tử vừa nghe đã hiểu Thường Nhuận Chi lo lắng cái gì, nàng lắc đầu nói: "Nô tì tin đó là chuyện ngoài ý muốn, không phải Tần cô nương cố ý tiếp cận đại công tử."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...