Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn
______________
Nhắc tới việc tuyển tú, Lễ bộ lập tức trở nên bận rộn, nhóm quyền quý thế gia cũng nhanh chóng liệt kê nữ hài nhi vừa độ tuổi trong nhà, chuẩn bị một phen, chờ hài tử nhà mình tiến cung, một bước lên trời.
Lưu Đồng không quan tâm việc này, nhưng Thường Nhuận Chi lại vui vẻ ghé vào tai hắn lải nhải, nói muốn xem qua tuyển tú, muốn tiếp xúc tìm hiểu việc tuyển chọn các thiên chi kiêu nữ dân gian và quý tộc.
Lưu Đồng nhìn mà buồn cười, chỉ có thể đáp lại nàng, tuyển tú trong cung, có đế hậu, tần phi trông nom, nếu nàng muốn nhìn, có thể sẽ không hợp quy củ. Nếu thật sự nàng muốn nhìn, hắn chỉ có thể nhỏ giọng nhắc với Hoàng Thượng, xem ý tứ của Hoàng Thượng.
Thường Nhuận Chi nghĩ, đây cũng không phải chuyện lớn gì, dù Thái Xương đế cự tuyệt cũng không sao, nên vui vẻ đáp ứng.
Quá mười ngày, Thái Xương đế đúng hẹn cải trang rời cung, bên người còn dẫn theo Hoàng Hậu nương nương.
Hai người giả dạng thành phu thê nhà phú quý, nhàn nhã tự đắc đi dạo ở trên đường lớn kinh thành.
Bởi vì Hoàng Hậu nương nương cũng xuất cung, Lưu Đồng chỉ có thể kéo Thường Nhuận Chi theo.
Nhạc Nhạc cũng vô cùng kiên quyết muốn đi theo, Lưu Đồng cưng chiều nữ nhi, nên cũng dẫn cô bé theo.
Sau khi hai đôi phu thê hội họp, Hoàng Hậu và Thường Nhuận Chi còn cùng nhau đi dạo một lát, dạo quanh các cửa hàng tơ lụa và trang sức trong kinh thành.
Trong hoàng cung thứ tốt gì mà không có, nhưng cửa hàng dân gian, lại vẫn khiến Hoàng Hậu cảm thấy rất mới lạ.
Bốn người nói nói cười cười đến “Rạp hát lớn” của Tây Hành xã.
Hoàng hậu không có sinh nữ nhi, tuy Thái Xương đế cũng có Công chúa, nhưng Công chúa đã lớn, đã không còn mềm mại ngốc nghếch như tiểu cô nương, vừa nhìn thấy Nhạc Nhạc, Hoàng Hậu rất vui vẻ, sau khi đến rạp hát, lúc ngồi xuống thì cố ý ôm Nhạc Nhạc vào lòng.
Mặc dù khi sinh ra thân thể Nhạc Nhạc đã yếu ớt, nhưng mấy năm nay điều dưỡng tốt, da thịt mềm mại, ôm vào lòng rất dễ chịu.
Thường Nhuận Chi nói với cô bé, ra ngoài phải gọi là bá bá và bá mẫu, Nhạc Nhạc liền ngoan ngoãn nghe theo
Âm thanh tiểu nữ hài rất non nớt mềm mại, làm cho lòng Hoàng Hậu vui như nở hoa.
"Chờ sau khi qua tuyển tú, trong cung thêm người, nói vậy qua một hai năm, cũng nên có tiểu công chúa."
Thường Nhuận Chi cười nói: "Nếu tỷ tỷ thích, nhường thái y điều trị thân thể cho tỷ, tự mình sinh một tiểu công chúa."
"Ta? Ta làm sao..." Hoàng hậu bật cười nói: "Ta đã một bó tuổi."
"Nương nương đâu có lớn tuổi?"
"Ta lớn hơn ngươi tròn năm tuổi." Hoàng hậu cười điểm điểm trán của nàng: "Tuổi này sinh hài tử, chẳng phải là muốn để người ta nói ta ‘lão trai ngọc hoài châu’? Nói ra thật khiến người ta xấu hổ."
Tuổi của Hoàng hậu ở thời đại này quả thật có chút lớn, dù sao thì trưởng tử của nàng cũng đã đến nhược quán (độ tuổi 20), nàng có thể trẻ sao? Chỉ là nhất định thân thể nàng rất tốt, suy có chút cao tuổi, nhưng nghĩ đến sau khi điều trị thỏa đáng, không phải không thể mang thai lần nữa.
Thường Nhuận Chi chỉ là thuận miệng nhắc tới, Hoàng Hậu không đồng ý, nàng cũng không đào sâu đề tài này.
Hai tỷ muội vui vẻ nói chuyện hài tử, tán gẫu rất náo nhiệt. Hai huynh đệ ngồi trước các nàng cũng nghe hết câu chuyện bọn họ nói.
Thái Xương đế bật cười, ngẫm lại mình và Hoàng Hậu chỉ có đích tử không có đích nữ, thật là có chút tiếc nuối. Hắn ta sờ cằm, nghĩ, nếu không lại nỗ lực, sinh thêm một đích công chúa?
Lưu Đồng rất kiêu ngạo tự hào. Hắn không chỉ có tử có nữ, song toàn cả hai!
Hí kịch ở Tây Hành xã vẫn độc đáo và lý thú như cũ, tuy Diêu Trừng Tây đã làm quan, nhưng tính tình phóng đãn vẫn không kềm chế được g, vẫn là “Cố vấn” hí kịch cho Tây Hành xã.
Cách biểu diễn ở đây rất độc đáo, người tiến vào rạp quan sát cũng không ít, ở kinh thành đã có một số gánh hát học tập hình thức biểu diễn của họ.
Tuy rằng chẳng ra cái gì cả, muốn tạo ra chút điểm gây cười cũng không phải là chuyện dễ, nhưng không thể không nói, hình thức biểu diễn đa dạng hóa đã trở thành một loại xu thế.
Dân chúng Đại Ngụy, nhất là dân chúng kinh thành, sinh hoạt giải trí phong phú hơn trước nhiều.
Xem xong một màn trình diễn nửa canh giờ, bốn người rời khỏi Tây Hành xã.
Phong cảnh kinh thành cũng không có biến hóa quá lớn so với vài năm trước, thậm chí Thái Xương đế có thể theo đầu đường có thể tìm được vài gương mặt hắn ta đã từng quen thuộc.
"Đệ và Nhuận Chi rất thích ăn vằn thắn của một gian hàng." Lưu Đồng cười nói: "Sạp vằn thắn nhà bọn họ mở đến bây giờ, cũng đã mười năm, sau đó đệ từ trong ngõ hẻm Trung Quan đi ra, đến nhà họ ăn vằn thắn, trong lòng lo lắng cho sinh ý nhà bọn họ, da vắn thắn không mỏng bằng trước, cnah nước ngon, nhưng trên thực tế, sinh ý nhà bọn họ làm thực, buôn bán không có lời, bắt đầu ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu."
"Hửm? Nghe đệ nói như thế, ta lại muốn đi ăn vằn thắn nhà bọn họ." Thái Xương đế cười nói.
Lưu Đồng lắc đầu: "Người ta chỉ mở nửa buổi sáng, chúng ta tới không đúng lúc."
"Như vậy..." Thái Xương đế trầm ngâm một lát, nói: "Vậy hôm nay nghỉ lại phủ của đệ một đêm, sáng mai ta dẫn ngũ tẩu đệ đi ă sáng, sau đó sẽ hồi cung, không chậm trễ đâu."
"Tiểu hướng ngày mai..."
"Không sao đâu."
Hiếm khi Thái Xương đế mới có cơ hội xuất cung, Lưu Đồng cũng không muốn làm hắn ta mất hứng, huống chi hắn thật sự hi vọng Thái Xương đế có thể nếm thử mĩ vị dân gian, cho nên vui vẻ đáp ứng, sau đó phái người về phủ truyền lời, báo cho Quý thái phi đến cửa đón khách quý, nhường Quý thái phi sai người dọn dẹp nhà cửa.
Xuất cung, Thái Xương đế vẫn giống như dân chúng bình thường, tuy hắn ta ăn mặc tốt, nhưng cũng không có chút tư thế người phú quý, thậm chí còn tán gẫu với khất cái trên đường vài câu.
Đi ngang qua quầy hàng của dân chúng, hắn ta còn rao vài câu, hỏi buôn bán có tốt không?
Đối với Lưu Đồng mà nói, đây mới là Ngũ ca hắn quen thuộc nhất.
Lúc từng là Thụy vương, còn chưa dính vào quyền thế, là một người tiêu sái tự tại như thế. Hắn ta rất thích lui tới cùng nhân sĩ dân gian, không theo khuôn mẫu nào cả, tuy là nhàn vương không để ý việc triều đình, nhưng bên người lại có không ít nhân tài ủng hộ.
Đây là sức quyến rũ của hắn, bị loại sức quyến rũ bên trong thuyết phục, Lưu Đồng cũng là một người trong số đó.
Tuy rằng sau khi Ngũ ca ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế, ngày thường nhìn vẻ mặt nhàn nhạt rất có uy nghi đế vương, làm cho hắn cũng sinh ra chút sợ hãi, nhưng lúc này, Lưu Đồng lại vô cùng tin tưởng khoảnh khắc này, Ngũ ca của hắn, vẫn là Ngũ ca kia.
Chính là nhiều khi có một hai phần, để hắn có thể quang minh chính đại ưu quốc ưu dân.
Sau khi Thái Xương đế nói chuyện với khất nhi xong, khóe miệng khẽ cong lên.
Lưu Đồng hỏi hắn ta cười cái gì, Thái Xương đế nói: "Khất nhi nói, bây giờ hành khất cũng không sợ đói bụng."
Lưu Đồng cẩn thận ngẫm liền hiểu rõ ý tứ của Thái Xương đế.
Bởi vì dân chúng giàu có, cho nên mới có dư tiền bố thí cho khất cái đi hành khất, khất cái mới không đói bụng.
Điểm này nói rõ, cuộc sống của dân chúng an khang, nhà có thừa lương thực.
Xem ra ảnh hưởng của tràng chiến tranh mấy năm trước, đã được bình ổn.
Việc này đối với Thái Xương đế mà nói, đương nhiên là chuyện tốt.
Đêm nay, Thái Xương đế nghỉ ngơi ở phủ Vinh quận vương, tự nhiên bên ngoài không có người nào.
Nhưng muốn gạt người trong phủ Vinh quận vương, lại không phải là chuyện dễ dàng.
Quý thái phi biết Hoàng Đế cải trang giá lâm, trong lòng lo lắng vô cùng. Thái Xương đế lơ đễnh, sau khi gặp qua Quý thái phi, liền gọi hai con trai Lưu Đồng tới, kiểm tra công khóa của bọn họ.
Lưu Đồng ngồi ở bên cạnh, trong lòng rất khẩn trương, giống như quay trở lại thời niên thiếu, Ngũ ca cũng kiểm tra việc học tập của hắn.
Phải biết rằng, khi còn nhỏ hắn không thích đọc sách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...