Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn
____________
Sau này Lưu Trắc đi theo bên người Cửu thúc Lưu Đồng, làm một tiểu tạp lại. (Người đưa tin, sai vặt trong phủ nha.)
Chức quan Hình bộ trải qua một phen sàn lọc, chức quyền càng thêm rõ ràng, tương ứng với việc cần truyền lại tin tức thì tạp lại bắt đầu nhiều lên.
Lưu Trắc coi như là đáp được chuyến đi nhờ xe, ít nhất hiện tại mỗi tháng hắn ta có thể nhận được gạo lương cố định, tiền bạc cùng vải vóc, còn có việc làm, ở Hình bộ càng có thể học tập các vị đại nho địa gia chỉnh sửa pháp lệnh mới, mỗi khi đại nho đại gia rỗi rảnh chỉ điểm cho hắn ta vài câu, còn hơn chính hắn ta khổ đọc.
Lễ Vương phi bất an quan sát gần nửa tháng, dưới sự an ủi không ngừng của nhi tử, mới chịu yên lòng.
Tân hoàng là thật không có coi sổ cái, Vinh Quận vương cũng thật sự chỉ dẫn ta.
Lễ Vương phi nghĩ như vậy, càng ra sức khuyên nhủ Lưu Trắc, muốn hắn ta giấu tài, ở Hình bộ điệu thấp làm người, chớ chọc người khác ngứa mắt, đưa tới mối họa. Chờ tương lai hắn ta trưởng thành, cố gắng tìm kiếm một tạo hóa khác.
Lưu Trắc đều nhất nhất đáp ứng, do dự một lát sau đó hỏi Lễ Vương phi: "Mẫu thân, tuy đã rất lâu hài nhi không gặp qua kim thượng, nhưng trong ấn tượng, vị vương thúc này luôn là người có tính tình hiền lành. Dân gian đồn đãi, nói hắn giết huynh đệ, tính cả phế Thái Tử, Kỳ vương thúc còn có phụ thân, đều không có buông tha... Đó là thật hay giả?"
Lễ Vương phi ẩn ẩn thở dài.
"Ngươi đã không phải hài đồng, ngươi nói cho nương nghe, ở Hình bộ làm việc nửa tháng, ngươi thấy các quan lại ở đó đối đãi thế nào, lại đánh giá ý niệm trị vì của đương kim Hoàng Thượng ra sao?"
Lưu Trắc chần chờ một lát, nói: "Hài nhi học thuật không tinh, nhưng xem Hình bộ, tuy rằng cũng có quan viên đồng liêu đấu đá lẫn nhau, chỉ là trình độ không quá sâu. Hình bộ trên làm dưới theo, kỷ luật nghiêm minh, lực chấp hành rất cao. Từ nhỏ đến lớn, hài nhi cảm thấy, Hoàng Thượng trị vì, nói vậy cũng là cực kì nhanh chóng hữu hiệu."
"Vậy ngươi nhận thấy, hắn là minh quân?"
Trong lòng Lưu Trắc cảm thấy cả kinh, nhìn nhìn chung quanh.
Lễ Vương phi cười nói: "Trong nhà không có người khác, chỉ có mẫu tử chúng ta, ngươi cứ nói thẳng."
Lưu Trắc nói: "Hài nhi cảm thấy, tuy rằng kim thượng mới đăng cơ, nhưng giả lấy thời gian, tất nhiên là một thế hệ minh quân."
"Minh quân..."
Lễ Vương phi buồn bã thở dài, bất đắc dĩ nở nụ cười, rồi nghiêm mặt nói: "Phế Thái Tử, Kỳ vương thúc của ngươi, còn có phụ thân ngươi chết đi, là bởi vì bọn họ mưu phản, không phải tự nhiên kim thượng giết họ."
Lưu Trắc cắn cắn môi: "Dân gian đồn đãi, chuyện này cách quá gần. Kim thượng vừa mới đăng cơ, phụ thân bọn họ liền có thêm tội danh này."
Lễ Vương phi nói: "Dân gian đồn đãi đều là bảo sao hay vậy, ta không thể nghe gì tin đó. Chỉ dựa vào tội của phụ thân ngươi, phải xử trảm cả nhà, điều may nắm là kim thượng có thể bỏ qua cho tính mạng gia quyến chúng ta, xem như đã rất nhân từ."
Lưu Trắc không có lên tiếng, đến cùng vẫn là thiếu niên, trong lòng đối với cái chết của phụ thân mình, vẫn có chút nghi ngờ.
Lễ Vương phi thở dài, nhẹ nhàng kéo hắn ta vào ngực, thấp giọng nói: "Con của ta, mấy năm nay nương luôn ẩn nhẫn đều là vì ngươi. Vì nương đối với phụ thân ngươi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, hắn chính là cha ngươi, nương không có ý kiến, nhưng con ta đã là đại tiểu tử, đối với chuyện, với người ngươi nên tự có đánh giá của chính mình. Mặc kệ làm việc ở đâu, nghe nhiều, nghĩ nhiều, luôn không sai. Ngươi chớ để lời nói của bọn họ, nhiễu loạn tâm trí."
Lưu Trắc nghiêm mặt nói: "Mẫu thân yên tâm, hài nhi hiểu rõ."
Lễ Vương phi nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười: "Cửu thúc ngươi rất chiếu cố ngươi, mấy ngày trước Cửu thẩm ngươi còn cho người tặng chút đồ thực dụng đến. Phần nhân tình này, chúng ta nhận. Đi theo Cửu thúc ngươi, ngươi phải nỗ lực làm việc, đừng gây ra phiền phức cho hắn."
"Dạ, mẫu thân."
Lưu Trắc âm thầm hứa hẹn trong lòng, lại nói vài chuyện mới mẻ cùng Lễ Vương phi: "Hai ngày nay, dường như có người tìm Cửu thúc cầu xin chuyện gì đó, hài nhi lưu ý, giống như là người trong nhà Kỳ vương thúc."
"Phải không?" Phản ứng của Lễ Vương phi lại rất bình thản: "Đó là tìm Cửu thúc ngươi, ngươi không được nói nhiều."
"Dạ, mẫu thân."
Chuyện Lưu Trắc vừa nhắc đến, là chuyện khó làm nhất trước mắt Lưu Đồng.
Phế Kỳ Vương phi nghe nói đích tử Lễ Vương phi theo Lưu Đồng đến Hình bộ, được Lưu Đồng sắp xếp công việc, tương lai có tin tức, liền bảo nhi tử mình đến trước mặt Lưu Đồng, nhờ Lưu Đồng giúp đỡ, tìm chiêu số.
Lưu Đồng không được chỉ thị của Thái Xương đế, tự nhiên không dám tùy ý sắp xếp, liền né qua.
Phế Kỳ Vương phi chưa từ bỏ ý định, liền tìm tới Thẩm thị, nói Thẩm thị cũng có đích tử, không bằng bọn họ đi cầu Lưu Đồng.
Thẩm thị đã nản lòng thoái chí, tuy đề cập đến đích tử nhà mình, nàng ta có chút động tâm nhưng cuối cùng lại cự tuyệt.
Ngày ấy khi nàng ta đi cầu Thường Nhuận Chi, lời Thường Nhuận Chi nói, nàng ta ghi tạc trong lòng.
Giúp chồng dạy con, phu quân không còn, đương nhiên nhi tử là quan trọng nhất. Nhưng Thẩm thị quay đầu nhìn lại, đúng là phát hiện nhi tử nhà mình quá mức tối tăm, tình tình cực kém. Khi Thận Quận vương còn sống, nhi tử đi theo Thận Quận vương nghe đầy lỗ tai những lời lẽ hắn ta quở trách huynh đệ mình, e là những lời này đã sớm xâm nhập trong lòng nhi tử.
Đương nhiên Thẩm thị không dám đưa nhi tử đi, chỉ sợ nhi tử làm ra chuyện khác người, không có cách nào cứu vãn.
Mà trên thực tế, Thẩm thị đã quyết tâm muốn dẫn các con đi Giang Nam, chỗ đó cách xa kinh thành, dân chúng sinh hoạt giàu có và đông đúc, Thẩm thị tin tưởng khi nàng ta tới đó, có thể bắt đầu làm lại một lần nữa.
Còn các cơ thiếp cùng con cái cơ thiếp của trượng phu...A, đâu có liên quan gì tới nàng ta chứ? Tiền tài chung đã bị bọn họ tiêu xài sắp khô kiệt rồi, nàng ta đâu còn mắc nợ mà nuôi nấng bọn họ? Quả thực là nằm mơ.
Kỳ Vương phi không tìm được minh hữu, chỉ có thể tự lực mà làm.
Nàng ta bưng cao cái giá quý phụ, tìm tới cửa phủ Vinh Quận vương.
Tính tình Thường Nhuận Chi ôn hòa, Kỳ Vương phi nho nhã lễ độ tới cửa, nàng cũng không tốt đuổi người đi, chỉ có thể khách khí chiêu đãi.
Sau khi nhàn thoại vài câu, Kỳ Vương phi đề cập tới mục đích hôm nay mình đến, cũng đưa tạ lễ lên.
Thường Nhuận Chi nói thẳng: "Việc này... Ta không làm chủ được, tạ lễ của phu nhân ta không thể nhận."
Kỳ Vương phi có nề có nếp nói: "Hài tử Tam đệ muội có thể được, vì sao hài tử nhà ta không được? Thiếp thân nhớ, trước đây thiếp thân cùng Vinh Quận vương phi cũng không khập khiễng."
Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ nói: "Đều không phải là ta nhằm vào phu nhân..."
Thường Nhuận Chi nghe Lưu Đồng nói, vì sao Thái Xương đế lại nhìn Lưu Trắc với cặp mắt khác xưa.
Đấy là do chuyện trên pháp trường lúc trước, Lưu Trắc là đích tử mà xưa nay Lễ vương khinh thường, lại tự mình vội vã tới nhận xác Lễ vương, Thái Xương đế cảm thấy kẻ này hiếu thảo, cho nên mới liếc hắn một cái.
Còn Kỳ Vương phi...
Thường Nhuận Chi than thầm trong lòng, thấy Kỳ Vương phi lộ ra vẻ mặt không vui, tựa hồ nhất định phải cho nàng ta lý do, nàng chỉ có thể đi thẳng vào vấn đề: "Phu nhân không ngại cố gắng suy nghĩ một chút, ngày đó trên pháp trường, là ai đến nhận thi thể phế Kỳ vương và phế Lễ vương."
Kỳ Vương phi nghĩ sơ, nhất thời biến sắc: "Tội nhân mưu phản, con ta không có tới nhận thi thể hắn, chẳng lẽ không đúng sao?"
Thường Nhuận Chi cảm thấy khó chịu, nên nói trắng ra: "Phu nhân học quy củ rất tốt, nhưng có vẻ, rất không có tình người. Đầu người rơi xuống đất, mệnh đều không còn, chuyện cũ trước kia nên xóa bỏ. Nhưng lúc đó, phu nhân cùng lệnh lang còn giảng quy củ, không có nửa điểm tình nghĩa phu thê, phụ tử. Ngài lại nói một câu, người vô tình vô nghĩa, sao có thể được trọng dụng?"
Kỳ Vương phi khó chịu, trầm trọng hô hấp sau đó bỗng nhiên đứng dậy nói: "Vinh Quận vương phi không chịu hỗ trợ, thiếp thân đã làm phiền. Cáo từ."
Thường Nhuận Chi nhíu mày, cũng đứng dậy trả lời: "Phu nhân đi thong thả, không tiễn."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...