Kế Thê

Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn

Thường Nhuận Chi thấy vẻ mặt nàng thận trọng, dáng vẻ vừa do dự vừa bất đắc dĩ, trong lòng cũng đoán được vài phần, nói: "Nương nương nói đi, ra cửa, ta đều đã quên."

Hoàng Hậu cười, dừng một lát mới nói: "Ngươi cũng biết, sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, số lượng tần phi trong hậu cung thật sự là kém xa Tiên Đế. Ta thấy, cũng có không ít triều thần muốn gián ngôn chỉ điểm Hoàng Thượng, hi vọng Hoàng Thượng chiêu mộ hậu cung. Chẳng qua e ngại lúc này Hoàng Thượng còn cố ý giữ hiếu vì Tiên Đế, không dám lên tiếng mà thôi."

Thường Nhuận Chi gật đầu: "Ý của nương nương là... Muốn trước chư vị đại thần một bước, hướng bệ hạ đề nghị việc tuyển tú?"

"Là có ý này." Hoàng Hậu buông tiếng thở dài: "Đối với nữ sắc, trước nay Hoàng Thượng đều không coi trọng, lúc trước khi ta làm Vương phi, hơn phân nửa thời gian Hoàng Thượng đều cùng ta ở chung một nhà. Chính là, bây giờ thân phận đã khác xưa."

Hoàng Hậu buồn bã nói: "Nếu có đại thần gián ngôn, Hoàng Thượng mới tuyển tú, ta làm Hoàng Hậu là thất trách. Lúc ta nhắc tới việc này, mặc kệ Hoàng Thượng đồng ý hay cự tuyệt, ta đều xem như làm hết bổn phận. Hoàng Hậu mà... Luôn cần cái danh hiền đức."

Trên mặt Hoàng Hậu treo nụ cười rất giả, Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ nói: "Nương nương căn bản không đồng ý Hoàng Thượng tuyển tú."

"Đúng vậy, ta không đồng ý." Hoàng hậu nói: "Nhưng này quy củ tổ tông, không thể làm hỏng. Cách ngôn còn nói tam thê tứ thiếp, trong hậu cung Hoàng Thượng, có bao nhiêu nữ nhân..."

"Bệ hạ một thê tam thiếp, cũng không ít."


"Đó là dân chúng bình thường, còn Hoàng Thượng là vua của một nước." Hoàng Hậu nói.

Thường Nhuận Chi nhịn không được trả lời: "Nương nương, quốc quân uy nghiêm, không phải biểu hiện bằng cách mình có bao nhiêu nữ nhân."

Hoàng Hậu bật cười: "Ý ta không phải vậy."

"Thiếp thân hiểu rõ ý của nương nương, chẳng qua là nương nương cảm thấy, người trong hậu cung của bệ nếu như quá ít, sẽ bị người ta lên án, cũng làm cho bệ hạ khó xử... Tiếp theo, cũng sợ trong lòng bệ hạ vốn có ý này, chỉ là còn ngại ở nương nương nên không nhắc tới, hắn cũng không tốt nói ra miệng. Nếu đợi đến lúc các đại thần gián ngôn mới tiến hành tuyển tú, khó tránh khỏi khiến bệ hạ có điều bất mãn với nương nương."

Hoàng Hậu liên tục gật đầu, thở dài: "Nhuận Chi, cũng là ngươi hiểu ta."

Hoàng Hậu nói: "Nhuận Chi, theo ý kiến của ngươi, việc này, ta không nên nhắc tới cùng bệ hạ?"

"Theo như thiếp thân chứng kiến, mặc dù nương nương không đề cập tới, hiện tại các đại thần không đề cập tới, tương lai sẽ có người lên tiếng. Một khi đã như vậy, nương nương nên nắm quyền chủ động trong tay."

"Ý của ngươi là..."


"Nương nương đừng quên, tuy bệ hạ cùng ngài, bây giờ là Đế Hậu, là đôi phu thê tôn quý nhất trên đời, nhưng nói đến cùng, không phải các ngươi vẫn là phu thê sao?"

Thường Nhuận Chi thấy trên mặt Hoàng Hậu lộ ra tươi cười, tiếp tục nói: "Cũng là phu thê, gặp việc khó bực này, cứ dựa theo phương thức giữa vợ chồng xử lý đi. Nghĩ đến bây giờ bệ hạ là vua của một nước, ở trên triều đình được vạn người thăm viếng, nhưng âm thầm, vẫn hi vọng có thể có người cùng hắn nói mấy lời tri tâm. Mà người này, chẳng phải chính là nương nương sao? Nương nương chỉ cần nói rõ với bệ hạ, đem chuyện lo lắng trong lòng nói cho bệ hạ nghe, hỏi ý bệ hạ."

"Vậy..." Hoàng Hậu chần chờ: "Ta không hy vọng người mới tiến cung, cũng có thể nói cho bệ hạ?"

"Đương nhiên có thể." Thường Nhuận Chi gật đầu nói: "Nhưng khi nương nương nói lời này, chú ý nắm giữ thời cơ. Nắm giữ thời cơ không đúng, nghe vào trong tai, ý tứ sẽ không giống."

Hoàng Hậu cũng không phải kẻ ngu dốt, tinh tế nghĩ liền hiểu rõ.

Nàng gật đầu, thở dài: "Ngươi vừa nói như thế, việc này cũng không khó giải quyết, là ta nghĩ nhiều."

Hoàng Hậu kéo tay Thường Nhuận Chi, cười nói: "Nói với ngươi lời tri tâm, quả thực trong lòng thư thái rất nhiều."

Thường Nhuận Chi lật tay vỗ vỗ tay nàng: "Nếu như nương nương không yên tâm, nên triệu mẫu thân tiến cung trò chuyện cùng ngài. Bà rất nhớ ngài."


Khóe mắt Hoàng Hậu hơi đỏ: "Ta biết, chỉ là bệ hạ phong phụ thân làm nhất phẩm Quốc Công, hiện tại Thường gia đúng là thời điểm chạm tay có thể bỏng, hoàn cảnh mẫn cảm, ta cũng không thể nào có động tác dư thừa... Ngươi lần này trở về, khi đến nhà mẹ đẻ nói thay ta, nói là chờ bình tĩnh chút, ta sẽ tuyên mẫu thân tiến cung."

"Ừm, thiếp thân đã biết."

"Lần sau tiến cung, nhớ dẫn theo hài tử nhà ngươi đến, nhất là Nhạc Nhạc." Hoàng Hậu cười nói: "Ta sinh ba đứa con trai, còn chưa có sinh khuê nữ."

"Được, lần sau thiếp thân nhất định đoạt con bé từ trong tay Quý Thái phi, mang con bé tiến cung."

Hoàng Hậu che miệng cười.

Tân đế đăng cơ, các chính sách trong triều nhất nhất mệnh lệnh rõ ràng đi ra, bất tri bất giác, rét đậm đã gần đến.

Phủ Vinh Quận vương đang chuẩn bị công việc năm mới, lúc này đây lo liệu không bớt lo giống thường ngày. Thứ nhất, địa vị Lưu Đồng ở Hình bộ đã xác định, hắn qua tay làm các loại án kiện, đều muốn nghe đại án, quan viên Hình bộ các cấp không ít lần muốn đến phủ Vinh Quận vương bái phỏng.

Thứ hai, là huynh đệ đương kim thánh thượng sủng tín nhất, dù là tôn thất quyền quý, cũng nguyện ý đến kết giao chút giao tình cùng Lưu Đồng, hi vọng tương lai có thể có lúc dùng được chút nhân tình này. Đương nhiên, các phu nhân hậu trạch, cũng ước gì cùng Vinh Quận Vương phi quan hệ tốt. 

Thứ ba là, sắp đến sinh nhật đích trưởng tử Lưu Cảnh Dương của Vinh Quận vương. Đám bạn tốt của Lưu Cảnh Dương ở trường đều phải đến mừng sinh nhật hắn. Đương nhiên, mặc dù Thường Nhuận Chi không nghĩ làm tiệc sinh nhật cho Lưu Cảnh Dương, cũng không thể không làm, dù sao người ta muốn đến, còn có thể bỏ mặc người ta sao? Tuy rằng biết phía sau bọn nhỏ, không thể mất đi ý của gia tộc bọn họ, nhưng Thường Nhuận Chi vẫn tươi cười tiếp đón, dù sao vẫn là hài tử, đối với Dương Dương, hoặc nhiều hoặc ít luôn có chút lòng chúc mừng chân thực.

Cũng sắp đến năm mới, không riêng gì phủ Vinh Quận vương náo nhiệt, toàn bộ kinh thành đều tràn ngập không khí náo nhiệt.


Chẳng qua là, phủ Thận Quận vương cũng là một mảnh túc sát.

Thận Quận vương mặc áo giáp, bí mật đến gặp Kỳ vương, Lễ vương.

Kỳ vương vẫn là dáng vẻ hồi trước, dáng vẻ như gió xuân, có thể thấy rõ, nét mệt mỏi trên mặt hắn.

Lễ vương ngồi xếp bằng, cười tủm tỉm như phật Di Lặc, trong tay nhiều thêm một chuỗi phật châu.

"Có thể điều binh, đều đã điều, thu mua người giang hồ, cũng có trăm người, có thể động thủ." Kỳ vương có chút sầu lo: "Thận Quận vương đã nghĩ tốt chưa? Trận chiến này, không thành công, liền xả thân."

"Đương nhiên nghĩ tốt, chỉ xem lúc này đây." Nét mặt Thận Quận vương âm trầm, giọng căm hận nói: "Khi phụ hoàng cách thế, cô không ở bên cạnh. Nếu ở đó, há để cho Lão Ngũ kế vị!"

Kỳ vương và Lễ vương liếc nhau, không tiếp tục nói đến chuyện trước khi phụ hoàng đi, thần trí thanh minh, tâm bình khí hòa nói chuyện cùng Lão Ngũ, chọn người kế thừa cũng không có nửa điểm miễn cưỡng.

Thận Quận vương lại cứ chui vào ngõ cụt, luôn cảm thấy bất luận truyền ngôi hay không Tiên Đế đều muốn truyền cho hắn ta, ở giữa nhất định bị tân đế làm hỏng.

Thận Quận vương khư khư cố chấp, Kỳ vương và Lễ vương không thể không bố trí ngày an nhàn cho tương lai —— ai bảo tân đế khiến quyền lực trên tay bọn họ không nhiều đều mất đi? Cứ như thế, tương lai bọn họ cũng sẽ nhận được kết cục là người xâm lược.

"Lão Tứ là tiểu nhân gan nhỏ, cứ như vậy chạy đi." Sau khi Thận Quận vương cùng Kỳ vương Lễ vương bố trí xong hành động, không khỏi lên tiếng mắng: "Tiến vào đũng quần nữ nhân cái gì cũng không biết, kẻ bất lực!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui