Editor: Bộ Yến Tử
Các nhi tử đã thành niên của Nguyên Vũ đế nhất thời đứng dậy.
Tuy diện mạo Nguyên Vũ đế có chút hiển lão, nhưng ông ta yêu tiểu mĩ nhân, trong hậu cung liền không có cung phi tư sắc bình bình, cho nên con ông ta lớn lên cũng không kém.
Bây giờ ông ta nhìn xuống, tất cả nhi tử đều bước ra khỏi hàng, có thể nhìn hết sức rõ ràng.
Một hàng tuấn nam, đủ để thể hiện huyết thống hoàng thất tốt đẹp.
Nhìn thấy các nhi tử đứng chỉnh tề, Nguyên Vũ đế ấn xuống tức giận, sau mấy hô hấp mới mở miệng nói: "Yến Bắc quan chiến sự không rõ, lương thảo vũ khí cần mau chóng vận chuyển, mặt khác, trẫm còn muốn phân năm vạn nhân mã, đi Yến Bắc quan viện quân. Quân nhu cùng quân đội, cần người đi thống lĩnh."
Nguyên Vũ đế đảo qua đám nhi tử dưới bậc ngọc, thanh âm nặng nề: "Thân là người hoàng gia, các ngươi cũng biết việc này, tư sự thể đại, chậm trễ không được. Lần này đến Yến Bắc quan ai chịu tự tiến cử?"
Vừa nói ra lời này, dưới bậc lại không người lên tiếng trả lời.
Nguyên Vũ đế cảm thấy thất vọng, tầm mắt không khỏi ngừng lại chiếu lên trên người đám nhi tử tham dự hướng sự khá nhiều.
Sầm Vương luôn luôn quang côn, cũng biết gần đây mình chọc Nguyên Vũ đế không khoái, Nguyên Vũ đế cực kì không muốn gặp hắn ta, mắt nhìn các huynh đệ một đám giả trang chim cút, nhất thời "Phốc xuy" cười, lười biếng nói: "Phụ hoàng, nhi thần sẽ không đi, những chuyện như lĩnh quân lương thảo vũ khí, nhi thần không có bản sự đó, cũng không thưởng công, thân thể nhi thần cũng kinh không dậy nổi ép buộc, khó nói sẽ không ở trên nửa đường liền đi vòng vèo trở về. Còn nữa, nhi thần thật sự rất sợ chết, ai biết đến Yến Bắc quan còn có thể sống hay không."
Sầm Vương nói ra quá mức trắng trợn, trong đại điện càng lặng ngắt như tờ.
Sắc mặt Nguyên Vũ đế nhất thời trầm xuống.
"Biết mình không bản sự, ngươi còn rất đắc ý?" Nguyên Vũ đế hừ lạnh: "Trẫm nhìn ngươi cũng không có bản sự đó."
Nguyên Vũ đế biểu lộ bất mãn với Sầm Vương, đám triều thần cũng âm thầm nói Sầm Vương chẳng phân biệt được trường hợp, đã mất thánh tâm.
Sầm Vương híp mắt cười, không chút cảm giác có gì ảnh hưởng tới hắn ta, nói xong liền ngậm miệng, tiếp tục thưởng thức các huynh đệ dù sáng dù tối tính kế trong nội tâm.
Nguyên Vũ đế lại đợi một lát, vẫn không thấy có người bước ra khỏi hàng, hít sâu một hơi nói: "Không có người tự tiến cử sao?"
Ánh mắt Thái tử xoay vòng lưu chuyển, tầm mắt đánh vài vòng trên người Kỳ Vương, Lễ Vương cùng Thụy Vương.
Nếu như nói chuyện này chọn người nào thích hợp nhất, chớ qua ở năm vị Vương gia. Nhưng thân thể Chúc Vương không thích ứng bôn ba đường dài, Sầm Vương lại nói rõ hắn ta sẽ không đi, cho nên chỉ còn lại ba vị ——ở dân gian có chút uy vọng, hoặc nhiều hoặc ít có chút năng lực có thể củng cố đại cục.
Vậy thì cuối cùng đẩy ai ra đây? Thái tử âm thầm nghĩ.
Cũng không chờ hắn ta tiên khảo lo rõ ràng, Nguyên Vũ đế lại lên tiếng.
"Đã không có người tự tiến cử, như vậy —— Thái tử, ngươi tới chọn người đi."
Thái tử nghe vậy nhất thời kinh ngạc, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Nguyên Vũ đế, thần sắc kinh lăng nhìn một cái không sót gì.
Như thế lấy lòng Nguyên Vũ đế, Nguyên Vũ đế mỉm cười: "Thái tử tới chọn người đi Yến Bắc quan."
Trong nháy mắt, nhất thời tầm mắt Kỳ Vương cùng Lễ Vương đều nhìn về phía Thái tử.
Ngầm, Kỳ Vương và Lễ Vương đã bắt đầu liên minh, Thái tử cũng có biết một hai.
Nhưng đối với Thái tử mà nói, Lễ Vương uy hiếp ngã vào tiếp theo, uy vọng của Kỳ Vương ở trong văn thần càng làm cho hắn ta kiêng kị.
Thái tử nhất thời định tâm, đang muốn mở miệng nói chọn Kỳ Vương đi Yến Bắc quan, vừa mở miệng lập tức mạnh mẽ ngậm lại, kinh ngạc trong mắt xém chút nữa làm cho hắn ta cắn trúng đầu lưỡi —— khi hắn ta sắp mở miệng nói chọn Kỳ Vương thì Kỳ Vương dùng khẩu hình miệng nói hai chữ.
Vũ Văn.
Hai chữ này đối với Thái tử mà nói không khác gì tình thiên phích lịch.
Hắn ta biết? Làm sao mà hắn ta lại biết? Hắn ta uy hiếp hắn!
Tâm Thái tử rối loạn như tơ, ánh mắt dao động bất định.
Nguyên Vũ đế ngồi phía trên thấy hắn ta chậm chạp không quyết định, không khỏi nhẹ ho một tiếng gọi hắn ta: "Thái tử."
Thái tử lập tức nhìn về phía Nguyên Vũ đế, thấy Nguyên Vũ đế nhíu mày, nhất thời hoảng hốt, gấp gáp chớp chớp mắt rồi đưa tay ra, vốn dĩ chỉ hướng Kỳ Vương, hơi hơi phiến diện, chỉ về phía Thụy Vương.
Hình như Thụy Vương có hay biết, chậm rãi ngẩng đầu, chống lại tầm mắt Thái tử, lại cúi mâu xuống.
"Hảo." Nguyên Vũ đế từ trên ngự tòa đứng lên, nói: "Thái tử đã chọn Thụy Vương làm tướng, vậy thì trẫm liền phong Thụy Vương làm chính tứ phẩm Trung võ Tướng quân, tức khắc đi Yến Bắc quan."
Lưu Đồng kinh ngạc ngẩng đầu, trơ mắt nhìn Thụy Vương tiến về phía trước một bước, trầm ổn liêu bào, quỳ xuống, nói năng có khí phách đáp: "Nhi thần tuân chỉ."
Đại cục đã định.
Lưu Đồng trừng to mắt, trong lúc nhất thời không thể làm ra động tác gì.
Tim hắn đập hỗn loạn, chỉ cảm thấy ý nghĩ nóng lên.
Ngũ ca muốn đi Yến Bắc quan?
Ngũ ca muốn đi đánh giặc?
Cứ quyết định như thế sao?
Lưu Đồng theo bản năng tiến lên một bước, phía sau có người kéo hắn lại, thanh âm hơi có chút suy yếu truyền đến.
"Cửu ca, không cần xúc động."
Lưu Đồng lui bước chân về, quay đầu nhìn người mới lên tiếng.
"Thập Nhị đệ..." Thanh âm hắn khàn khàn dị thường.
Thập Nhị Hoàng tử gật đầu, ho nhẹ nói: "Có lẽ Thụy Vương có tính toán khác."
"Ta biết, ta biết, nhưng mà..."
Lưu Đồng đương nhiên biết, nếu Thụy Vương không có đối sách ứng phó, sẽ không cứ như vậy không nói một câu liền tiếp thánh chỉ.
Nhưng mà, Ngũ ca muốn đi Yến Bắc quan! Là muốn đi Yến Bắc quan đánh nhau đó!
Lúc trước Ngũ ca còn đoán qua với hắn, Yến Bắc quan cũng tốt, người Tiên Ti cũng tốt, có lẽ ở giữa đều có nhân hòa từng lui tới giao dịch cùng Thái tử, Ngũ ca chưa bao giờ lưu đa nghi trên việc quân chính, nếu như đi bị người ta tính kế, hoặc là trực tiếp bởi vì chiến tranh mà có sơ xuất...
Bỗng dưng Lưu Đồng nhìn về phía Nguyên Vũ đế đang ở trên ngọc giai cùng Thụy Vương và các đại thần giao đãi các hạng mục công việc chuẩn bị hành quân.
Hận ý chợt lóe mà qua.
Hắn nặng nề cúi thấp đầu xuống.
Lâm triều thẳng đến lúc tới gần buổi trưa mới tan, Nguyên Vũ đế giữ các Hoàng tử lại trong cung dùng cơm trưa.
Hết thảy chuẩn bị hôm nay sẽ sắp xếp ổn thỏa, sáng sớm ngày mai, Thụy Vương phải đi tới Yến Bắc quan.
Bởi vậy, bữa tiệc ngọ thiện này, coi như Nguyên Vũ đế thực tiễn Thụy Vương.
Tầm quan trọng của việc này không cần nói Thụy Vương cũng biết, sau khi đến biên quan hắn ta phải khích lệ Yến Bắc đóng quân, đuổi người Tiên Ti ra khỏi Yến Bắc quan.
Năm nay khí hậu thích hợp, chỗ Tiên Ti cũng không có gì không ổn, nghĩ đến lương thảo cung ứng bọn họ cùng Đại Ngụy tác chiến tất nhiên không thiếu.
Tiên Ti Vương tuổi trẻ khí thịnh, vừa đăng Vương vị, liền hạ quyết tâm muốn làm đại sự một phen.
Trận đánh này, nói không chừng sẽ là tràng chiến tranh kéo dài.
Lưu Đồng nghe Nguyên Vũ đế nhất nhất nhắc nhở Thụy Vương, mặt không biểu cảm.
Kết thúc ngọ thiện, Thụy Vương còn muốn bận rộn đi kiểm kê tất cả vật tư hành quân trên đường, vội vàng rời cung.
Lưu Đồng theo sát phía sau.
Thụy Vương vừa đi vừa căn dặn Lưu Đồng công việc sau khi hắn ta rời kinh.
"Đợi lát nữa ta để Lương Bằng liệt tờ đơn, trên đó đều là một ít quan viên tân tấn đệ cần chiếu cố một chút, những người này cần phải bảo trì liên lạc tốt với bọn hắn."
"Nếu bằng hữu của ta ở dân gian có khó khăn, tới Vương phủ tìm hỗ trợ, ta sẽ cho Ngũ tẩu đệ thác tín, đệ nhớ nếu có thể giúp chỗ nào thì cứ tận lực giúp đỡ."
"Thời gian ta không ở kinh thành, đệ không cần xong đột với đám người Thái tử, việc giao cho đệ đệ cứ làm, còn những chuyện còn lại, chú ý có thể, không cần nhúng tay, miễn cho chiêu mắt bọn họ."
"Còn có bản thân đệ, phải tránh không thể xúc động."
Thụy Vương nói đến đó, ngừng bước chân, nhìn Lưu Đồng hít sâu một hơi nói: "Ta không ở kinh thành, đệ phải học cách giấu tài, điệu thấp làm người, hết thảy chờ sau khi ta hồi kinh lại nói."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...