Editor: Bộ Yến Tử
Ngụy Tử vừa nói ra lời này, không chỉ Đoạn Nhu Nam, ngay cả Vương Bảo Cầm trên mặt cũng lộ ra thần sắc mịt mờ.
Ngụy Tử không chú ý, vẫn cười nói: "Cũng không biết Nhu Nam cô nương là sợ Sầm Vương, hay là sợ Sầm Vương đưa tới nha hoàn kia không tốt ở chung."
Giọng nói rơi xuống, nhất thời trong phòng không có người tiếp lời nàng ta.
Ngụy Tử sửng sốt một lát, biết vậy nên xấu hổ.
Vừa muốn mở miệng, nha hoàn ngoài phòng đến bẩm báo nói, Mạc nữ quan vội tới chào Hoàng Tử phi.
Ngụy Tử bĩu môi, thối lui đến một bên.
"Cho nàng ta đi vào." Thường Nhuận Chi bưng chén trà, bộ dạng phục tùng uống hoa trà.
Vương Bảo Cầm nhẹ nhàng lôi kéo tay áo Đoạn Nhu Nam, hỏi nàng ta: "Sầm Vương... Tặng nha hoàn cho Cửu điện hạ hả?"
Đoạn Nhu Nam gật gật đầu.
"Vậy còn Mạc nữ quan là ai?"
"Là nữ quan bên phủ Thái Tử đưa tới." Đoạn Nhu Nam nhỏ giọng giải thích với Vương Bảo Cầm: "Nghe nói phủ Thái Tử đều tặng nữ quan tới các Vương phủ và phủ Hoàng Tử khác, hiệp trợ cácVương phi và Hoàng Tử phi chuẩn bị sự vụ nội viện Vương phủ và phủ Hoàng Tử."
Vương Bảo Cầm gật đầu, hơi buông mi xuống.
Hôm nay Mạc nữ quan tới không tính là sớm, sau khi vào cửa thanh thanh đạm đạm lễ một cái với Thường Nhuận Chi, sau đó nhìn quét qua trong phòng thấy có hai nữ tử không biết, cười hỏi: "Hoàng Tử phi có khách sao?"
Thường Nhuận Chi cười trả lời: "Bảo Cầm vốn dĩ là người trong phủ, bất quá đã chuộc thân rời phủ, ngược lại không xem như khách."
Nhất thời Mạc nữ quan nhìn về phía Vương Bảo Cầm, đánh giá nàng ta một phen, sau đó cười nói: "Hóa ra vị này là Bảo Cầm cô nương à, liên tục nghe nói tên của cô, nhưng không thấy người, hôm nay có duyên, cuối cùng thấy được chân nhân."
Vương Bảo Cầm nhàn nhạt bình lễ với Mạc nữ quan, nói: "Mạc cô nương có lễ."
Biểu cảm trên mặt Mạc nữ quan nhất thời rất khó coi.
Nếu ấn theo thân phận mà nói, Mạc thị làm nữ quan, còn Vương Bảo Cầm thì là bình dân phổ thông, thấy Mạc nữ quan, Vương Bảo Cầm phải hành đại lễ.
Nhưng Vương Bảo Cầm chỉ gọi Mạc nữ quan là "Mạc cô nương", đó không phải đặt hai người bọn họ ngang vị trí dân chúng sao, đi bình lễ cũng không tính nàng ta sai.
Dù sao, tuy Mạc thị là người Mạc gia, nhưng đến cùng cũng không phải cô nương xuất thân đứng đắn của phủ Phụ Quốc công.
Luận đứng lên, bất quá nàng ta cũng chỉ là một bình dân mà thôi.
Thường Nhuận Chi cười thầm trong lòng, thấy sắc mặt Mạc nữ quan không tốt, cũng không biết nàng ta sẽ không phát khó, liền giành nói: "Hôm nay Bảo Cầm tới đón huynh muội Tiêu gia cách phủ, nếu là thời gian không đuổi, ở trong phủ lâu một trận đi. Nha hoàn, bà tử ở cùng ngươi vài năm, nói vậy chắc hẳn họ sẽ luyến tiếc ngươi."
Thường Nhuận Chi đặt chén trà xuống, cười nói: "Hôm nay ta làm ông chủ, để phòng bếp chuẩn bị mấy bàn đồ ăn với hảo tửu, làm lễ tiễn đại gia hỏa nhi các ngươi."
Vương Bảo Cầm vội hành lễ với Thường Nhuận Chi, nói: "Nô tì..."
"Ngươi cũng không phải là nô tì." Thường Nhuận Chi cười đánh gãy lời nàng ta: "Bây giờ ngươi không phải nô tịch, không thể lại tự xưng nô tì."
Vương Bảo Cầm lên tiếng, tìm cách từ chối nói: "Dân nữ có tài đức gì, nhường Hoàng Tử phi tiêu pha như thế..."
"Đại gia cao hứng là tốt rồi."
Thường Nhuận Chi nháy mắt mấy cái: "Lại nói, trong phủ náo nhiệt, ta coi cũng vui vẻ."
Vương Bảo Cầm thấy cứ tiếp tục từ chối sẽ không tiện, chỉ có thể luôn mãi cảm tạ Thường Nhuận Chi.
"Lúc trước cho người trong phủ làm xiêm y, cũng đã làm tốt lắm. Vừa vặn thừa dịp này phát xuống, cho người toàn phủ đều có thể vui vẻ đi."
Chủ tớ Thường Nhuận Chi nói nói cười cười, Vương Bảo Cầm thường thường cắm vào một câu, mặc dù Đoạn Nhu Nam không nói chuyện, thân ở trong đó nhưng không dễ chịu.
Chỉ có duy nhất mình Mạc nữ quan, đứng ở giữa, chỉ cảm thấy mình bị người ta bỏ qua triệt để.
Bị Thường Nhuận Chi bỏ qua, nàng ta nhẫn;
Bị nha hoàn Thường Nhuận Chi bỏ qua, nàng ta cũng nhẫn;
Nhưng mà xuất thân nha hoàn, bất quá Vương Bảo Cầm đã chuộc nô tịch cũng bỏ qua nàng ta, sao nàng ta có thể nhịn?
Thình lình Mạc nữ quan mở miệng nói: "Sao Bảo Cầm cô nương luẩn quẩn trong lòng muốn rời phủ vậy, đợi ở phủ Hoàng Tử thật tốt, Hoàng Tử phi nhân thiện, tất nhiên sẽ không khắt khe cô. Xem, cô phải rời khỏi, Hoàng Tử phi đều nhường phủ Hoàng Tử chuẩn bị đồ ăn cùng hảo tửu, hi vọng toàn phủ đều có thể náo nhiệt. Đối với cô tốt như vậy, cô còn muốn rời khỏi phủ, biết đến nói cô có chí hướng khác, không biết, còn tưởng là Hoàng Tử phi khắt khe với cô, làm cô sống không nổi trong phủ Hoàng Tử! Tại sao cô có thể mưu hại Hoàng Tử phi chứ?"
Lời Mạc nữ quan nói rất đột ngột, vốn dĩ mấy người họ đang cười nói vui vẻ đều kinh ngạc nhìn về phía nàng ta.
Thường Nhuận Chi kinh ngạc giương giương miệng.
Mạc nữ quan này điên rồi sao?
Nàng ta chẳng lẽ không biết nói, tuy rằng lời cuối cùng nàng ta là muốn làm khó dễ Vương Bảo Cầm, nhưng có chút đầu óc ai mà không hiểu được, trong lời nói của nàng ta, thật ra là đối với nàng ám trào!
Thường Nhuận Chi vẫn luôn biết Mạc nữ quan này có dã tâm, chẳng qua dã tâm phù ở mặt ngoài, hơn nữa nàng cũng không có thất xứng với đầu óc dã tâm của nàng ta.
Xem nàng ta nhẫn lâu như thế, còn tưởng rằng nàng ta biết giấu tài từ từ đồ chi.
Hóa ra kết quả là, nàng ta thật là một người không cẩn thận, bao cỏ dịch xúc động.
Trong phòng một trận vắng lặng.
Thường Nhuận Chi không hé răng, Diêu Hoàng lạnh lẽo nhìn chằm chằm Mạc nữ quan, Đoạn Nhu Nam trừng lớn mắt nắm chặt khăn, bả vai không khỏi rụt lại.
Biểu hiện của Vương Bảo Cầm nhưng là có chút trấn định, rất nhanh khôi phục biểu cảm nguyên bản, thậm chí còn nhìn Mạc nữ quan cười cười, nhàn nhạt nói: "Mạc nữ quan nói đùa."
Vương Bảo Cầm nhận thấy trong lúc này Thường Nhuận Chi không muốn trở mặt cùng Mạc nữ quan, cho nên muốn dùng ba chữ "Nói đùa" yết quá một đoạn này.
Nhưng Ngụy Tử lại không nghĩ như thế.
Vương Bảo Cầm vừa dứt lời, nàng ta liền cười lạnh nói: "Ý tứ trong lời nói này của Mạc nữ quan, là nói Hoàng Tử phi nhà ta làm người ngoan độc, bức bách thông phòng của Cửu điện hạ không làm nô tì lại muốn làm lương dân sao?"
Đã làm người ngoan độc, tự nhiên là nguyện ý nhìn Vương Bảo Cầm làm nô làm tì, mà không phải đi làm lương dân.
Lời nói trào phúng của Ngụy Tử không tốn mảy may Mạc nữ quan.
Nhất thời ý nghĩ Mạc nữ quan nóng lên, vốn định dựa vào tay Thường Nhuận Chi đi giáo huấn Vương Bảo Cầm, ngược lại không nghĩ tới ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, còn để Ngụy Tử ở đương trường nắm thóp.
Nàng ta cũng không phải kẻ ngu dốt, mới vừa rồi vừa dứt lời, đã thập phần ảo não, nghe Vương Bảo Cầm nói nàng ta đang nói giỡn, vốn định dựa vào cây thang này đã hạ xuống, chỗ nào nghĩ đến Ngụy Tử lại bật ra.
Lúc này nàng ta đáp lời cũng không phải, không nói trở về cũng không phải, mặt trướng lên đỏ bừng, không biết ứng phó trận này làm sao.
Trong lòng càng hận Ngụy Tử không lưu tình chút nào, cũng hận Thường Nhuận Chi để nha hoàn Ngụy Tử, công nhiên chèn ép nàng ta.
[Tử: trời tạo nghiệt có thể sống, tự tạo nghiệt không thể sống!]
Mạc nữ quan cắn cắn môi, Ngụy Tử thấy nàng ta không hé răng, càng nói càng sắc bén.
"Tốt xấu gì Mạc nữ quan cũng đến phủ Hoàng Tử chúng ta làm nữ quan, lại coi như ý không ở nơi này, bằng không, cũng sẽ không minh mục trương đảm đi khiêu khích Hoàng Tử phi nhà ta, ý đồ bại hoại thanh danh Hoàng Tử phi. Phủ Thái Tử đưa ngươi tới chỗ này, chẳng lẽ là vội với ngột ngạt Hoàng Tử phi nhà ta sao?"
Ngụy Tử hừ lạnh: "Tôn đại phật như Mạc nữ quan nếu không đồng ý đợi ở phủ Hoàng Tử ta, tẫn có thể tìm phủ khác mà, Hoàng Tử phi nhà ta quyết sẽ không ngăn cản ngươi!"
"Ngươi!"
Mạc nữ quan tự khoe khoang là người đi ra từ phủ Phụ Quốc công, lại được Thái Tử coi trọng, bị một nô tì như Ngụy Tử ở trước mặt nhiều người "Nhục nhã", nàng ta sao có thể nhẫn nhịn?
Lúc này Mạc nữ quan bước tới một bước, khí thế bức nhân với Ngụy Tử, ra sức vải ra một bàn tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...