Bất quá tiểu Hàn thị vừa nói như thế, Thường Nhuận Chi lại quan tâm.
Ở Hầu phủ dùng xong ngọ thiện, Thường Nhuận Chi liền trở về phủ cửu Hoàng Tử.
Nàng gọi Tổng quản Thuyên Đại đến, để ông ta tuyển một nha hoàn cơ trí trong phủ qua hầu hạ Mạc nữ quan.
Thuyên Đại kinh hãi chớp mắt, nói: “Hoàng Tử phi điện hạ, không phải cửu điện hạ đã nói, cho người đuổi người về sao?”
Thường Nhuận Chi lắc đầu: “Người đừng đuổi nữa, chỗ của cửu điện hạ, chờ chàng trở về, ta tự mình nói với chàng.”
Tự nhiên Thuyên Đại không có dị nghị, cáo lui, nói đi chọn nha hoàn.
Thường Nhuận Chi gọi ông ta lại, do dự hồi lâu mới hỏi: “Tổng quản có còn nhớ rõ bộ dáng Hoàng Tử phi trước kia lớn lên thế nào không?”
Thuyên Đại thấy kinh ngạc khi Thường Nhuận Chi hỏi vấn đề này, suy nghĩ một lát mới cẩn thận hồi đáp: “Hoàng Tử phi trước kia sau khi vào cửa luôn sống ở nội viện tĩnh dưỡng, tiểu nhân cũng chỉ gặp mặt nàng ta hai ba lần. Tướng mạo của nàng ta... Tiểu nhân cũng không nhớ rõ.”
“Vậy thì, trong phủ còn có nha hoàn nào từng gần người nàng ta hầu hạ?” Thường Nhuận Chi tiếp tục hỏi.
Thuyên Đại cẩn thận suy nghĩ, trả lời nàng: “Tiểu nhân nhớ được, sau khi Hoàng Tử phi trước vào phủ, người hậu hạ bên cạnh, luôn là nha hoàn từ phủ Phụ Quốc công mang đến. Sau đó, Hoàng Tử phi trước qua đời, những người này cũng trở về phủ Phụ Quốc công.”
“... Thì ra là thế.” Thường Nhuận Chi gật đầu, khoát tay cho Thuyên Đại đi xuống.
“Cô nương.” Diêu Hoàng nhịn không được nói: “Thái thái bất quá chỉ nói như vậy, Mạc nữ quan lớn lên không giống Hoàng Tử phi trước, ngài không cần để ý.”
Thường Nhuận Chi lắc đầu, nhẹ cau mày.
Quả thực nàng không có đem chuyện của Mạc nữ quan như một chuyện đã qua, dù sao thì nàng ta cũng mang họ “Mạc”, Thường Nhuận Chi tin tưởng Lưu Đồng cũng sẽ không thể liếc nhìn nàng ta nhiều một cái.
Mặc dù nàng ta lớn lên giống cửu Hoàng Tử phi trước như đúc thì như thế nào? Mạc nữ quan, dù sao cũng không phải là Mạc Tân Trần.
Ở trong trí nhớ Lưu Đồng thân thế của thê tử nguyên phối cơ khổ,
Lưu Đồng liên nàng ta là thật, tất nhiên sẽ không đem phân cảm tình này, chuyển dời đến thứ nữ phủ Phụ Quốc công sau khi qua đời, tìm một người tới thế thân.
Nhưng người có tướng mạo như vậy xuất hiện, sẽ luôn có một ít ảnh hưởng đối với Lưu Đồng.
Buổi chiều sau khi ngủ trưa tỉnh dậy, Thường Nhuận Chi liền hỏi Mạc nữ quan và Tĩnh Lam có động tác gì hay không.
Diêu Hoàng lắc đầu, nói: “Coi như an phận.”
Thường Nhuận Chi gật đầu, lại hỏi: “Thuyên Đại có tìm người tới hầu hạ Mạc nữ quan?”
“Đang muốn cùng cô nương nói chuyện này.” Diêu Hoàng nói: “Thuyên Đại Tổng quản chọn nha hoàn đưa qua, bất quá Mạc nữ quan để các nàng trở lại, Mạc nữ quan nói, nếu cô nương ngài không để ý, không biết nàng ta có thể không dùng nha hoàn.”
Thường Nhuận Chi cười mỉm: “Đi đi, như vậy tùy nàng ta. Bất quá phủ Hoàng Tử chúng ta cũng không phải người gì đều có thể tiến vào.”
Thường Nhuận Chi nói: “Chỉ cho nàng ta mang một nha hoàn tùy thân hầu hạ, bên cạnh người liền tính. Ta bên này, lại bát hai thô sử nha hoàn cung nàng ta sai dùng.”
Diêu Hoàng cười gật đầu, tự đi sắp xếp chuyện này.
Tới thời điểm sắp dùng bữa tối, Ngụy Tử đã trở lại.
Thường Nhuận Chi thấy nàng ta ném miệng, biểu cảm trên mặt nhìn cũng không giống như vui mừng, hỏi: “Làm sao mất hứng? Có phải hay không hỏi thăm chuyện không thuận lợi?”
Ngụy Tử lắc đầu, do dự hạ hồi lâu mới chịu nói: “Cô nương cho nô tì hỏi thăm chuyện, nô tì hỏi thăm... Nô tì không phải vì chuyện này mà mất hứng.”
“Vậy vì cái gì?” Thường Nhuận Chi càng thêm tò mò.
Ngụy Tử bĩu môi, ngầm suy nghĩ tốt nửa ngày nói: “Là vì khi nô tì trở về nghe nói hai người kia còn chưa đi, cho nên trong lòng không được thoải mái.”
Tìm lý do rất tốt, bất quá rõ ràng nàng ta tránh né ánh mắt Thường Nhuận Chi.
Thường Nhuận Chi tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng ta: “Ở trước mặt ta còn dám nói dối, có phải hay không lại muốn bị khấu đồ cưới?”
“Cô nương!”
Ngụy Tử chà chà chân, Diêu Hoàng ở một bên nói: “Có chuyện gì ngươi cứ nói đi, ấp a áp úng, ở trước mặt cô nương còn che đậy, ngươi thật muốn bị khấu quang đồ cưới sao?”
Ngụy Tử hừ một tiếng: “Cô nương trêu ghẹo ta cũng không sao, ngươi lại chờ ta trêu ghẹo ngươi ngày đó.”
“Tốt lắm, nói mau, chuyện gì làm ngươi thấy mất hứng?” Thường Nhuận Chi hỏi.
Ngụy Tử cúi đầu nhìn dưới mặt đất, nhỏ giọng nói: “Nô tì nghe nói, Phương đại nhân... Muốn thành hôn.”
“Phương đại nhân?” Thường Nhuận Chi có chút ngoài ý muốn: “Phương Sóc Chương?”
Ngụy Tử nhẹ nhàng gật đầu.
Thường Nhuận Chi buồn cười nói: “Hắn ta muốn thành thân, không phải là chuyện rất bình thường sao? Ngươi mất hứng cái gì chứ?”
Suy nghĩ một chút, Thường Nhuận Chi hỏi: “Chẳng lẽ hắn ta muốn kết hôn cô dâu, nhà mẹ đẻ hiển hách?”
Ngụy Tử bĩu môi, nói: “Là cô nương nhị phòng phủ Văn Viễn hầu.”
“Nhị phòng phủ Văn Viễn hầu...” Thường Nhuận Chi nhớ tới ngày ấy nàng thành thân, dường như tam thái thái phủ Trấn Quốc công từng đã vì việc sắp xếp ghế mà cùng tiểu Hàn thị sẵng giọng, nếu nhớ không lầm, lời mà tam thái thái kia nói là ra đầu vì nhị thái thái phủ Văn Viễn hầu.
Thường Nhuận Chi có chút không xác định hỏi: “Cô nương nhị phòng phủ Văn Viễn hầu kia sao?”
“Nhị phòng phủ Văn Viễn hầu chỉ có một vị cô nương không lập gia đình.” Ngụy Tử nói: “Vị cô nương kia là thứ xuất, nghe nói liên tục bị nhị thái thái phủ Văn Viễn hầu hiếp bức hướng nam trong đám người được thông qua, muốn dựa vào nàng ta phàn quan hệ. Cho nên thanh danh nàng ta không được tốt.”
[Tử: Các nàng có còn nhớ, ả này trước kia có xuất hiện quyến rũ Thụy Vương hay không???]
Ngụy Tử dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Dường như vị tào cô nương này đã từng muốn thông đồng với Thụy Vương gia, sau đó Thụy Vương phi trước mặt mọi người lớn tiếng quát cảnh cáo nàng ta một phen, chuyện này mới thôi. Bất quá từ đây, thanh danh nàng ta cũng bị hủy, càng tìm không ra người để gả đi.”
Thường Nhuận Chi cũng giật mình nhớ lại, nhị thái thái phủ Văn Viễn hầu khắt khe thanh danh nữ tử thứ xuất, nàng tựa hồ cũng nghe qua một lỗ tai.
“Đã như vậy, hôn sự này của nàng ta làm sao mà định ra?” Thường Nhuận Chi hiếu kỳ hỏi.
Ngụy Tử bĩu môi: “Chuyện đó thì nô tì không rõ ràng.”
Thường Nhuận Chi gật đầu, nghe xong chuyện này cũng ném đến một bên, nhìn Ngụy Tử nói: “Chút tin tức nhỏ này cũng nghe qua rồi, chuyện ta dặn dò ngươi làm, ngươi vẫn nên chú tâm chút.”
“Nô tì đỡ phải.” Ngụy Tử vuốt cằm nói.
Trời tối đen Lưu Đồng mới trở về, sau khi Thường Nhuận Chi cùng hắn dùng bữa tối, mới nói cho hắn biết chuyện không có đuổi người đi.
Nhìn Lưu Đồng cũng không ngoài ý muốn.
Hắn nói: “Ngũ ca nói nếu nàng là người thông minh, sẽ không đuổi người đi...”
Hắn nhìn Thường Nhuận Chi cười: “Ngũ ca quả nhiên chưa nói sai, ở việc này, nàng xử trí ổn thỏa hơn ta rất nhiều.”
Thường Nhuận Chi giương giương miệng, đưa cho hắn một chén trà xanh: “Hôm nay chàng lại đi phủ Thụy Vương?”
“Ừm.”
Lưu Đồng gật đầu, cười nói với Thường Nhuận Chi: “Đúng rồi, ta cùng ngũ ca hẹn xong rồi, sau ngày có hội chùa, buổi tối chúng ta cùng ngũ ca và ngũ tẩu đi dạo chợ đêm.”
Thường Nhuận Chi sửng sốt.
“Lúc trước không phải đã nói với nàng rồi sao?” Lưu Đồng thấy nàng sững sờ, buồn cười nói: “Nàng đã quên?”
“Không có, chính là không nghĩ tới... Chàng còn nhớ trong lòng.” Thường Nhuận Chi ngượng ngùng cười, sờ sờ mũi.
Lúc ấy Lưu Đồng ước hảo muốn cùng đi với Thụy Vương, Thường Nhuận Chi cũng theo bản năng ném việc này sau đầu. Ngược lại không nghĩ tới Lưu Đồng thật sự đúng ước hẹn Thụy Vương đi chung...
“Nhuận Chi?”
Lưu Đồng gọi nàng hai tiếng, Thường Nhuận Chi mới hồi phục tinh thần, mộc ngơ ngác hỏi: “Cái gì?”
“Làm sao lại thất thần.” Lưu Đồng nói thầm một câu, cười nói: “Ta hỏi nàng nước ấm đã chuẩn bị tốt chưa, ta muốn đi tắm. Hôm nay cùng ngũ ca đi khu vực săn bắn phi ngựa, có chút mệt mỏi.”
Thường Nhuận Chi vội đứng lên, phân phó hạ nhân chuẩn bị tất cả dụng cụ tắm rửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...