16
Hơn một tháng sau, cuối cùng cũng có thể gỡ thạch cao trên tay Chu Dục Trạch ra, tôi cùng cậu ấy đến bệnh viện.
Chu Dục Trạch bước vào phòng chẩn đoán, một mình tôi ở ngoài đợi cậu ấy.
Nhưng cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, đúng lúc Cố Đình Chiêu vừa tháo thạch cao bước ra.
Tôi định vờ như không thấy, nhưng Cố Đình Chiêu lại đi thẳng đến, ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Hiểu Hiểu, chúng ta nói chuyện chút đi.
Anh bảo đảm đây là lần cuối cùng."
Thấy tôi không trả lời, Cố Đình Chiêu cúi đầu, tiếp tục độc thoại: “Thời gian này, anh đã suy nghĩ rất nhiều, ngày nào cũng sống trong đau khổ.
Cuối cùng, anh vẫn không quên được biểu cảm đau lòng khi em rời đi.
"Anh cảm thấy rất hối hận vì đã làm tổn thương em nhiều như vậy."
"Giờ anh mới nhận ra, thật ra anh sớm đã yêu em rồi.
Nhưng anh vẫn luôn cố chấp cho rằng người anh yêu là Nguyễn Tâm."
"Em đối xử với anh càng tốt, anh càng lo lắng sẽ mất em.
Vậy nên, anh mới cố tình sỉ nhục em; chỉ có như vậy mới chứng minh được em sẽ không bao giờ rời xa anh và anh mới có cảm giác an toàn.
Xin lỗi em, Hiểu Hiểu, anh biết anh có lỗi với em rất nhiều."
Nói đến đây, hắn nghẹn ngào.
"Hiểu Hiểu, chúng ta quay lại, được không?"
Tôi nhìn dáng vẻ tiều tụy của hắn: "Tôi cảm thấy lời xin lỗi của anh không đủ chân thành, hay là anh quỳ xuống cầu xin tôi đi."
Cố Đình Chiêu im lặng.
"...Nếu như anh quỳ, em có thể cho anh một cơ hội nữa không?"
"Có lẽ tôi sẽ suy xét."
Cố Đình Chiêu cắn chặt môi, thần sắc rất bối rối.
Cuối cùng, hắn không nói gì và quỳ xuống.
Tôi không nhịn được cười thành tiếng, cúi người vỗ vỗ vào mặt hắn: "Khi chia tay, anh kêu tôi đừng giống như con chó đến vẫy đuôi trước mặt anh.
Không ngờ câu này lại ứng nghiệm lên người anh nhỉ."
"Hôm nay nhìn thấy bộ dạng đáng thương này của anh thật sự khiến tâm trạng tôi vui vẻ đấy."
"Thú thực với anh, từ trước đến giờ tôi chưa từng yêu anh.
Tôi chỉ xem anh như người thay thế của Tùy Sách mà thôi.
Ngoại trừ gương mặt này ra, trên người anh chẳng còn ưu điểm gì cả."
"Những tổn thương mà anh mang đến cho tôi, không phải chỉ một câu xin lỗi đơn giản và một cái quỳ là có thể bù đắp.
Cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh."
Tôi lấy điện thoại ra, cho hắn xem từng bức ảnh thân mật.
Tôi nhẹ nhàng thả quả bom cuối cùng xuống Cố Đình Chiêu: "Người tình trong mộng và anh em tốt của anh đã lén lút ở sau lưng anh từ lâu rồi.
À, đúng rồi, cô ta đã mang thai đấy."
Tôi đứng lên, đá một cước lên lồng ngực Cố Đình Chiêu.
Còn Cố Đình Chiêu sắc mặt tái nhợt, đờ dại nằm trên mặt đất, trông như một con cá chết.
"Cố Đình Chiêu, mọi sự phản bội đều do anh tự chuốc lấy."
Chu Dục Trạch đẩy cửa bước ra từ phòng chẩn đoán, nhìn thấy Cố Đình Chiêu, liền "xì" một tiếng.
17
"Anh phế liệu, sao lại thành phế liệu thật rồi?"
Gần đây phải trải qua quá nhiều chuyện, còn hoàn toàn buông bỏ được Cố Đình Chiêu khiến tôi như thể được tái sinh vậy.
Tôi lại quay về căn nhà cũ.
Mặc dù nơi này đã bị máy móc phá hủy đến mức không thể nhận ra nữa nhưng tôi vẫn quen thuộc con đường này và tìm thấy phần còn sót lại của tòa nhà nơi tôi và Tùy Sách từng sống cùng nhau.
Trong khe hở của những mảnh ngói, tôi phát hiện những chấm trắng ló ra.
Là những bông hoa cúc nhỏ trắng như tuyết, chúng đung đưa trong gió như những chiếc lông vũ mà thiên thần đánh rơi.
Sâu thẳm trong tim, tôi cảm nhận được một ngầm hiểu linh mẫn.
Tùy Sách, có phải hoa cúc đang nói thay lòng anh không?
Buổi tối, tôi mơ thấy mình và Tùy Sách quay lại sinh nhật năm tôi mười tám tuổi.
Chúng tôi đã cùng nhau ăn tối dưới ánh nến, tôi tinh nghịch lấy bánh kem bôi lên đầy mặt anh ấy.
Anh ấy chỉ mỉm cười, nhìn tôi với vẻ cưng chiều rồi nhẹ nhàng đeo vòng ngọc vào tay trái tôi.
Chúng tôi cùng nhau đi dạo trên cầu.
Đứa bé chìm trong nước trên thực tế bị bố mẹ la rầy, mang ra xa khỏi bờ sông.
Mà Tùy Sách cũng không mất mạng vì cứu đứa bé đó.
Thật là tốt.
Tôi và Tùy Sách nắm tay nhau, cùng ngắm ánh đèn đường rực rỡ của thành phố phản chiếu trên dòng sông.
Không biết qua bao lâu, tôi nghe thấy tiếng Tùy Sách dịu dàng gọi tên mình.
Tôi mới phát hiện bóng dáng Tùy Sách đang dần mờ đi.
Tôi vô cùng sợ hãi, muốn giữ lấy anh.
Anh xoa nhẹ đầu tôi.
Anh nói: "Hiểu Hiểu, anh đã lưu lại trong ký ức của em quá lâu rồi.
Hãy tiến về phía trước nhé!"
Tùy Sách biến thành từng điểm sáng.
Tôi muốn dùng tay bắt lấy nhưng chúng đã bị làn gió thổi bay mất.
Tôi tỉnh giấc.
Ngoài cửa sổ vẫn là màn đêm.
Hóa ra giấc mộng đẹp dài như vậy lại chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi trong hiện thực.
Đêm nay, tôi lại mất ngủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...