Kẻ săn tội ác

Sư Từ Ân nhìn theo Trần Quang Minh, ông khẽ lắc đầu rồi quay qua Địch Sát Thần, ông nói:

“Thằng bé này hình như quá nhạy cảm, từ sau khi bố mẹ nó mất, nó thành ra như vậy nên mong cậu thông cảm”

Địch Sát Thần không hiểu ý của sư Từ Ân là như thế nào, hắn hỏi lại:

“Thông cảm gì? Ngươi với tên đó quen nhau sao?”

“Bố mẹ cậu ấy ngày xưa có quen biết với ta!! Sau khi bố mẹ mất, nó có ở trong chùa một thời gian rồi được một người họ hàng đón về”

“Nghĩ lại cũng thương thằng bé, bố mẹ nó mất lúc nó mười bảy tuổi. Độ tuổi này còn đang trong giai đoạn hình thành tính cách mà gặp phải một cú sốc như vậy nên tính nó thay đổi cũng là điều dễ hiểu!” Sư Từ Ân nói tiếp.

Địch Sát Thần nhìn sư Từ Ân rồi nở một nụ cười tỏ vẻ khinh bỉ:

“Ha ha!!! Mười bảy tuổi mất cha mẹ, điều đó có gì to tát chứ? Như ta đây, đến hình dạng cha mẹ ta như thế nào ta còn không biết nhưng ta cũng đâu có đau lòng như hắn!!! Người thân duy nhất của ta chết trước mặt ta, ta chỉ hận không băm vằm tên kia sớm hơn chứ không hề giống hắn”

Sư Từ Ân từ tốn hỏi lại Địch Sát Thần:

“Vậy cậu có đau lòng không?”

“Hả? Ta cũng không rõ nhưng ta biết rằng ta hận kẻ đã hại chết ông của ta”

“Vậy cậu cũng giống cậu ta, cha mẹ chết trước mặt cậu ta, kể từ đó cậu ta luôn hận mọi kẻ ác trên đời, nỗi hận đó ăn sâu vào tận tâm can khiến cậu ta nhạy cảm quá mức với tội ác. Ta chắc chắn cậu với nó cũng giống nhau, tính cách cả hai đều thay đổi sau khi gặp một cú sốc lớn”


Nghe vậy, Địch Sát Thần đứng lặng, trong đầu hắn không ngừng tuôn ra một loạt suy nghĩ.

Hắn cảm thấy khó chịu khi một kẻ chỉ biết chém giết như hắn lại giống với một người thực thi công lý như Trần Quang Minh.

Địch Sát Thần nghĩ lại những việc quá khứ, quả thực lúc ông hắn tắt thở, hắn cảm thấy trong lòng quặn thắt. Một người đã bên hắn từ nhỏ tới lớn lại tắt thở trong vòng tay của Địch Sát Thần khiến hắn như muốn chết quách đi vậy.

Nhưng từ nhỏ Địch Sát Thần đã phải tự mình lăn lộn để có thể được sống, hắn quý trọng mạng sống của mình hơn bao giờ hết, nên ý nghĩ tự kết liễu đời mình trong hắn nhanh chóng vụt tắt. Thay vào đó là một khát vọng sống mãnh liệt, hắn muốn sống đúng với cái tên do chính ông của hắn đặt cho hắn, đúng với cái tên Địch Sát Thần.

Mạng sống là trên hết, suy nghĩ của hắn từ nhỏ đến nay vẫn như vậy, không hề có chút nào thay đổi.

Nghĩ xong, hắn nhìn sư Từ Ân rồi thốt ra một câu:

“Ta… Không giống hắn!”

Nói rồi hắn nhẹ nhàng lướt qua người sư Từ Ân toan bỏ đi.

Nhưng chưa đi được mấy bước, bụng Địch Sát Thần trở nên đau nhói. Hắn dùng tay ôm bụng, một tay khác đỡ vào thành giường.

Ngọc Nhi thấy vậy liền vội vàng đỡ Địch Sát Thần, dìu hắn ngồi xuống giường.

Sư Từ Ân cũng nhẹ nhàng đến cạnh hắn, nhắc nhở:

“Ta nói cậu rồi, vết thương của cậu chưa lành, lại còn hôn mê tận ba ngày làm sao có sức để chạy nhảy được. Cậu nghe ta, ngồi yên một chỗ, có việc gì thì để đến khi lành hẳn đã rồi làm cũng chưa muộn”

“May cho cậu đấy!!! Bác sĩ bảo vết thương kia không quá nghiêm trọng, cậu bị ngất là do mất máu quá nhiều nên tầm mười ngày nữa là cậu có thể xuất viện được rồi” Ngọc Nhi nói thêm.

Địch Sát Thần ngồi đó, hắn không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn nghe theo lời của sư Từ Ân, nhưng nếu cứ nằm đây thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ phải chết.

Còn nếu đi ra ngoài bây giờ, nếu có gặp được người có nghiệt hồn, hắn cũng không thể đánh lại nổi.

Nghĩ vậy, Địch Sát Thần nhẹ nhàng nằm xuống giường, cố tính toán để tìm cách kéo dài mạng sống của hắn nhiều nhất có thể.

Bên ngoài cửa, hình ảnh một người mặc áo blouse trắng lướt qua, phía sau lưng hắn còn có một thứ gì đó mờ ảo, nó chính là Nghiệt Hồn.

Từ khi Trần Quang Minh đi ra khỏi phòng, cánh cửa của căn phòng vẫn không hề đóng lại.

Địch Sát Thần cảm nhận được gì đó, hắn nhìn qua cửa nhưng chính lúc này, thứ đó đã đi qua phía bên kia, tránh khỏi ánh mắt của Địch Sát Thần.

Trời sắp tối.

Ở bên trong một căn phòng nhỏ đóng kín, bóng một người phụ nữ đang uốn éo bên trên đùi của một người đàn ông tầm hơn ba mươi tuổi.


Người đàn ông này ngồi trên một chiếc ghế tựa, khuôn mặt rộ lên sự hưng phấn, hắn không ngừng hôn hít, khám phá hết cơ thể trần trụi của người phụ nữ kia.

Sau khi hành sự xong, cả hai người vội vàng mặc lại bộ đồ blouse trắng. Người phụ nữ đứng dậy hôn trên môi người đàn ông kia một cái rồi nhanh chóng ra khỏi phòng, bộ dạng như không hề có chuyện gì xảy ra.

Người đàn ông đó ngồi một mình trong căn phòng, sau lưng hắn, một luồng khí đen toát ra. Trong luồng khí đen đó, một thứ kinh tởm đang không ngừng hút đi một cái gì đó bên trong người đàn ông.

Bốn ngày sau.

Tại bệnh viện, nơi Địch Sát Thần đang ở.

Giọng nói của Ngọc Nhi vang lên trong một căn phòng:

“Mấy ngày rồi cậu chưa tắm?”

Địch Sát Thần ngây người, quả thật từ khi đến đây hắn chưa hề động đến nước, cũng chưa từng tắm rửa bao giờ cả.

“Tắm? Ở đây làm gì có con sông nào để ta tắm, hơn nữa ta còn bị mấy người nhốt ở đây, làm sao tắm được” Địch Sát Thần nói.

“Cậu ở đây mới có bốn ngày nhưng trên người cậu có mùi gì như thể đã mười ngày rồi chưa tắm vậy”

“Đúng là đã mười ngày rồi ta chưa tắm”

“Cái gì? Mười ngày chưa tắm thật sao?”

Ngọc Nhi nhìn Địch Sát Thần với ánh mắt sợ hãi, mười ngày chưa tắm trong cái thời tiết nóng nực của tháng năm như này sao? Quả thật có hơi kinh á!!!

Nghĩ đến đây, tay cô nắm chặt lấy tay Địch Sát Thần kéo đi, một mạch hướng đến nhà vệ sinh nam của bệnh viện.


“Cậu ở đây rửa mặt với tay chân trước đi, người cậu hôi lắm rồi có biết không hả?” Ngọc Nhi vừa nhăn mặt vừa nói, nói xong cô đẩy Địch Sát Thần vào nhà vệ sinh rồi một mình đợi ở ngoài.

Một lát sau, Ngọc Nhi đợi mãi nhưng không thấy Địch Sát Thần quay trở ra, nghi có chuyện chẳng lành, cô liền đi vào. Thấy Địch Sát Thần đang cặm cụi làm gì đó ở bồn cầu, cô liền quay trở lại, khuôn mặt nhăn nhó suy nghĩ:

“Tên này bị sao thế? Đi hành sự còn không đóng cửa phòng?”

Lại một lúc sau vẫn không thấy Địch Sát Thần trở ra, cô đánh liều vào nhà vệ sinh nam lần nữa, lần này cô vẫn thấy Địch Sát Thần cặm cụi ở đó, cô nhẹ nhàng tiến đến hỏi:

“Cậu làm gì thế?”

Nghe thấy tiếng nói của Ngọc Nhi, Địch Sát Thần quay mặt lại rồi nói:

“Ta đang rửa mặt với tay chân đây, ngươi không thấy sao? Ở đây thật sự không thoải mái như ở chỗ ta, sông suối chỗ ta lớn, tha hồ tắm chứ không phải như ở chỗ này, hồ gì mà nhỏ tí tẹo như vậy làm sao mà tắm rửa?” Vừa nói, Địch Sát Thần vừa đưa nước từ trong bồn cầu lên rửa mặt, tay hắn không ngừng xoa xoa khuôn mặt, kỳ cọ hết tất cả các góc.

“Cậu... Cậu dùng nước này rửa mặt sao?”

“Đúng rồi, nãy giờ ta còn rửa tay, chân nhưng nước ít quá, nên ta mới chỉ rửa một chút thôi”

Nghe đến đây, Ngọc Nhi ôm miệng, không ngừng phát ra những tiếng “ọe ọe” như thể muốn nôn vậy.

Rồi Ngọc Nhi Cầm lấy tay Địch Sát Thần lôi ra khỏi phòng vệ sinh.

Hết chương 9


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui