Edit: MinHy
Cù Mạt Dư run rẩy hít một hơi thật sâu, cố gắng giảm bớt cảm giác hoảng hốt ngày càng lớn, thấp giọng hỏi: "Bệnh viện nào?"
"..."
"Mẹ, anh ấy ở bệnh viện nào?" Từ khi trưởng thành, đây là lần đầu tiên Cù Mạt Dư dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy để thể hiện sự mềm mỏng của mình với người khác, cho dù đó là mẹ của mình.
"Con quan tâm làm gì, chỉ là tiểu phẫu, cậu ấy sẽ không sao. Tái khám mẹ cũng đã sắp xếp, cậu ấy cũng được bồi thường, không cần con phải lo lắng."
Cù Mạt Dư cắn răng nén giận: "Cho dù không có dấu ấn, anh ấy vẫn là omega của con. Đây là chuyện của bọn con, người không nên can thiệp chính là mẹ."
"Mẹ làm vậy vì tốt cho con, con đã cùng Chu Hiểu Sơ đính hôn. Có quan hệ không rõ ràng với người khác, con định giải thích như thế nào với nhà họ Chu." Cù phu nhân lạnh nhạt nói, "Còn nữa, con nghĩ bây giờ cậu ấy muốn gặp con sao?"
"Con..."
"Tiệc đính hôn quan trọng như vậy, con nói đi là đi, không có chút thành ý nào hết. Lần này liên hôn với Chu gia là để giải quyết vấn đề tài chính của công ty, việc nào nặng việc nào nhẹ, còn cần mẹ phải dạy con sao?" Cù phu nhân liếc nhìn con mình, "Con sẽ không hành động theo cảm tính đúng không?"
Cù Mạt Dư nghẹn không nói nên lời. Cù phu nhân nói đúng, hắn nên mừng vì có người thay hắn giải quyết rắc rối của Thẩm Đại khi hắn gặp khó khăn, để cuộc hôn nhân này có thể diễn ra suôn sẻ. Nơi hắn cần đến bây giờ là sảnh tiệc, việc hắn cần phải làm là duy trì mối quan hệ thông gia với nhà họ Chu, chứ không phải sốt sắng đi tìm Thẩm Đại.
Điều này không giống bản thân hắn chút nào, cũng không phải chuyện ngu ngốc mà hắn sẽ làm.
Nhất định là bởi vì vừa mới xóa dấu ấn, thể chất và tâm lý còn chưa hoàn toàn thích ứng. Hắn quan tâm Thẩm Đại, nhưng hắn biết "cái nào quan trọng hơn".
Cù Mạt Dư từ từ cúi đầu xuống, khóe môi giật giật, cố nén điều gì đó: "Mẹ đã sắp xếp người chăm sóc anh ấy chưa?"
"Đương nhiên."
"Anh ấy rốt cuộc ở bệnh viện nào, mẹ giao anh ấy cho con, ngày mai con..."
"Cậu ấy sẽ không muốn gặp con, con cũng nên xem lại vị trí của mình đi." Lời lẽ của Cù phu nhân trở nên nghiêm khắc. "Hai người vốn dĩ không cùng một thế giới, hiện tại không liên quan đến nhau, con tìm cậu ấy làm gì. Làm tốt vai trò của mình, thực hiện lựa chọn của bản thân, đây không phải triết lý của nhà họ Cù sao?"
Cù Mạt Dư cũng cất cao giọng: "Đây là chuyện của con với anh ấy, mẹ có thể đừng quản không?"
"Con dám để cho ba con biết?"
Sắc mặt của Cù Mạt Dư đen lại.
Bà Cù quay mặt vào gương trong phòng vệ sinh, dùng tay vuốt tóc, chỉnh lại sợi dây chuyền phỉ thúy vô giá trên cổ, như thể bà đang nói với Cù Mạt Dư và chính mình: "Quay về đi. Đó là sự lựa chọn của con."
Thẩm Đại đang ngồi trên ghế trong khu chờ của bệnh viện, anh đang đợi chiếc xe mà Cù phu nhân đã sắp xếp cho anh, chiếc xe này sẽ đưa anh đi thẳng hơn một nghìn cây số từ Bắc Kinh đến Lan Thành.
Ban đầu anh muốn tự mình rời đi, nhưng bà Cù bảo anh đừng đi phương tiện công cộng, vì Cù Mạt Dư có thể dễ dàng phát hiện ra. Anh thực sự không nghĩ rằng Cù Mạt Dư sẽ đến gặp mình, điều đó hoàn toàn không cần thiết, nhưng sau khi biết rằng Cù phu nhân không thể đến gặp anh vì sợ Cù Mạt Dư theo dõi. Vì sự an toàn của con mình, anh cần cẩn thận hơn.
Mấy ngày nay anh thực sự bận rộn.
Ba ngày sau ca phẫu thuật chính là một cơn ác mộng. Anh bị trói vào bàn mổ và chịu những cơn đau thấu tim, vết mổ tuy không lớn nhưng tuyến thể bị tổn thương khiến hệ tuần hoàn bên trong mất cân bằng. Căng thẳng do cơn đau gây ra, anh không thể ngủ được bình thường, không dám cử động cơ thể, luôn cảm thấy chóng mặt và buồn nôn, nôn ra tất cả những gì ăn vào và luôn lo lắng rằng mình sẽ bị sảy thai. Bác sĩ trước khi phẫu thuật đã nói cho anh biết về các vấn đề này. Nếu như anh chịu khổ như vậy mà đứa nhỏ vẫn không thể giữ được, chỉ có thể là do nó không có mệnh được sinh ra. May mắn dưới sự chăm sóc cẩn thận của bác sĩ, thân thể của anh dần dần hồi phục.
Nhưng những vết thương trong tâm hồn không bao giờ có thể chữa lành. Khi tỉnh dậy, anh không còn cảm nhận được mùi pheromone gỗ hắc đàn đọng lại trong cơ thể, cũng không còn cảm giác được Cù Mạt Dư nữa, giống như những dây leo chằng chịt cung cấp chất dinh dưỡng cho nhau bị tàn nhẫn tước bỏ. Những gai nhọn sắc bén hung hăng cứa vào máu thịt của anh. Cuộc đời của anh đã bị đào bới một cách tàn nhẫn, để lại một hố sâu trống rỗng, sâu và đau đớn hơn rất nhiều so với vết sẹo trên tuyến thể sau gáy anh.
Trong ba ngày ấy, so với nỗi đau thể xác và tinh thần, điều khiến anh đau khổ hơn chính là nỗi cô đơn vô tận, nỗi buồn khi một mình đối mặt với đau đớn, thậm chí không có nổi một người quen bên cạnh rót cho anh một cốc nước nóng. Tuyệt vọng như vậy, anh càng mong chờ và ỷ lại hơn vào bào thai chưa thành hình trong bụng mình.Có thể là do ông trời thương xót, có thể là do niềm tin mãnh liệt. Sau một phen lăn lộn như vậy, đứa trẻ vẫn an toàn nằm trong cơ thể vốn đã kém may mắn này.
Anh càng yêu thương và có trách nhiệm với đứa con này, nhìn cuộc đời của mình, anh nghĩ không phải đứa con cần anh mà chính là anh cần đứa nhỏ.
Sau khi cơ thể hồi phục, anh bắt đầu giải quyết việc gia đình và công việc.
Anh khéo léo từ chối tài trợ của Cù phù nhân nhưng chấp nhận sự giúp đỡ của bà. Anh vẫn còn mấy chục vạn tiền mặt trong tay, bà Cù đã giúp anh chuyển nó vào một tài khoản đáng tin cậy để người khác không thể theo dõi trong khi anh sử dụng.
Anh mua một chiếc điện thoại di động mới, gọi một cuộc điện thoại rất dài cho bà, giải thích rằng anh đã gặp một số rắc rối và cần chuyển đi trong một năm, tài khoản WeChat trước đó không còn sử dụng nữa và số điện thoại di động cũng muốn được giữ lại bí mật, sau một khoảng thời sẽ quay trở về gặp bà. Anh vốn tưởng bà ngoại sẽ thắc mắc rất nhiều, nhưng dường như bà cũng biết được sự che giấu và khó xử của anh, nên cũng cẩn thận không hỏi nhiều. Âm thanh nghẹn ngào, bà chỉ nói với anh hãy chăm sóc bản thân thật tốt và đừng lo lắng cho bà. Anh không thể bỏ lại bà của mình, nhưng anh phải ổn định cuộc sống trước khi có thể tính đến việc dẫn bà theo, chỉ là, điều kiện y tế ở Lan Thành tệ hơn nhiều so với ở Bắc Kinh. Có lẽ tốt nhất là bà nên ở lại đây. Thẩm Tần bây giờ đã có tiền, chắc chắn sẽ không bỏ mặc bà ngoại, chuyện này chỉ có thể bàn sau khi anh ổn định ở Lan Thành.
Anh gửi một email nhóm cho các đồng nghiệp của mình, giải thích rằng anh cần phải tĩnh dưỡng một thời gian vì bị bệnh. Anh có rất ít bạn bè, các mối quan hệ xã hội cần duy trì hầu hết là những đồng nghiệp này và bạn bè trong giới học thuật.
Anh gọi cho thầy và Trình Tử Mai, nói với họ sự thật, anh không có cách nào quay lại để nộp đơn xin từ chức. Dù sao, Cù Mạt Dư đã cho phép anh nghỉ ốm dài hạn, vì thế tạm thời như vậy đi, anh bây giờ cũng không thích hợp làm công việc hiện tại, tốt hơn thì anh nên hoàn thành việc viết luận văn trong khoảng thời gian này.
Lưu Tức thở dài một lúc lâu, cuối cùng để anh đến Cam Túc, nơi mà khu vực khai thác cũng thuộc về Tinh Châu, và người phụ trách viện nghiên cứu là đồng nghiệp của ông. Người này không chỉ có thể giúp anh trong cuộc sống sinh hoạt mà còn có thể hỗ trợ anh vật liệu, thiết bị và dữ liệu thực nghiệm. Đây hiện là nơi lý tưởng nhất anh có thể đến.
Thẩm Đại vô cùng cảm kích thầy của mình trong lòng vô cùng áy náy, thầy đã bồi dưỡng anh gần mười năm, coi anh như con ruột, anh cứ như vậy đi mất, ngay cả chính anh cũng không thể tha thứ cho mình. Anh lật mở dòng thời gian của cả đời mình, lựa chọn của anh giờ phút này là đúng hay sai, đáng giá hay không, từ một khắc lựa chọn, anh không thể quay đầu lại nữa. Phải kiên trì tiến lên.
Lưu Tức không trách anh, ngược lại còn an ủi: "Em còn trẻ, con đường học hành có chút thăng trầm cũng là bình thường, chỉ cần em không bỏ cuộc, nhất định sẽ có cơ hội đạt được thành tích. Trong tương lai, đồng hành cùng đồng nghiệp, chưa chắc không gặp lại nhau."
Thẩm Đại rưng rưng nước mắt: "Thầy, em thề sẽ không bỏ cuộc, em sẽ đi Lan Thành giúp Bạch sư huynh công việc, từ nay về sau, chỉ cần chuyện em có thể làm được, thầy có thể tùy ý giao cho em."
(Sau khi thống nhất thì team chúng mình quyết định lựa chọn xưng hô cho nhân vật này là Bạch sư huynh. Anh Bạch hay tiền bối Bạch, chúng mình cảm thấy chưa hay lắm. Các bạn có ý tưởng nào khác thì góp ý cho team mình nha. Cảm ơn mọi người!)
"Đi đi, em vẫn luôn hiểu rõ điều mình muốn, có kế hoạch có thực hiện, thầy tin tưởng em có thể làm chủ cuộc đời của mình."
Chiếc xe do Cù phu nhân sắp xếp đã đến, Thẩm Đại ôm hành lý bước ra khỏi bệnh viện.
Sau khi lên xe, Thẩm Đại nhắm mắt, điều chỉnh hơi thở hồi lâu, lấy hết can đảm mở điện thoại di động lên, tìm kiếm tin tức về việc người thừa kế tập đoàn Tinh Châu đính hôn.
Hai người trong ảnh rất xứng đôi, đỉnh cấp alpha cùng omega kết hợp hoàn mỹ, khí chất, gia cảnh, tài hoa cùng ngoại hình đều rất tương xứng. Đây mới là bình thường hợp tình hợp lý.
Thẩm Đại chậm rãi nở nụ cười chua xót.
Không biết có phải bởi vì dấu ấn của Cù Mạt Dư biến mất hay không, nhưng anh giống như từ trong mộng tỉnh lại, rốt cuộc cũng ý thức được bản thân thật ngu ngốc, cực kỳ ngu xuẩn mới mong Cù Mạt Dư đáp lại tình cảm của mình. Sự chân thành mà anh coi như báu vật chỉ là một viên đá rẻ tiền trong mắt alpha đỉnh cấp. Hành vi đổi đá lấy vàng, bạc, ngọc lục bảo và kim cương của anh không phải là tình yêu, mà là lòng tham. Ngẫm lại cách Cù Mạt Dư đối xử với anh, anh hiểu bản thân rẻ tiền và cố chấp như thế nào trong mắt Cù Mạt Dư.
Anh không còn sức để yêu, cũng chẳng còn sức để hận, anh chỉ muốn từng chút từng chút kéo cuộc đời lạc lối của mình trở lại con đường đúng đắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...