Kế Phi Thượng Vị Công Lược

Trung Dũng hầu thế tử Lâm Ngọc Trạch, hơn ba mươi tuổi, lại là người
thừa kế tương lai của phủ Trung Dũng hầu, xuất môn ra ngoài người nào
không cho vài phần mặt mũi, lúc này lại giống đứa nhỏ làm việc gì sai,
cúi đầu đứng một bên.

Tô thị rất mệt mỏi bóp mi tâm, nói: “Trong nhà đại sự liên tiếp xảy ra
như vậy, chàng có thể để ta và công công, bà bà tĩnh tâm không?”

Lâm Ngọc Trạch không sợ Tô thị mắng mình, dù sao vợ chồng nhiều năm như
vậy, hắn sớm đã quen, chỉ sợ thấy bộ dáng Tô thị mỏi mệt thất vọng, cho
nên rất nhanh biện giải: “A Hân, ta không làm chuyện xấu, chính là hôm
nay ở Trấn Nam vương phủ gặp Kỷ thị kia làm bộ làm tịch khiến người ta
buồn nôn, ta chẳng qua khó chịu, chọc vài câu.”

Nghe hắn nhắc tới Kỷ thị, Tô thị một đôi mày lá liễu càng nhíu chặt. Kỷ
thị kia tuy rằng chỉ là phụ nhân hậu trạch, cũng không dễ đối phó. Mấy
năm nay nàng cùng Kỷ thị dù sáng dù tối đấu cũng không phải một hai lần, biết rõ Kỷ thị hơi có chút thủ đoạn. Chính mình cũng không nắm chắc có
thể áp được Kỷ thị, càng đừng nói Lâm Ngọc Trạch tính tình ngay thẳng,
không biết nói lời sắc bén. Nàng không khỏi thở dài, “Chàng xem, Kỷ thị
làm bộ làm tịch cũng không phải một ngày hai ngày, chàng cần gì phải ở

Trấn Nam vương phủ nháo lên, cũng không ngẫm lại trường hợp kia...”

Lâm Ngọc Trạch có chút ảo não nói: “Là ta lỗ mãng. A Hân, nhưng mà trong lòng ta khó chịu. Nếu không phải độc phụ kia, đại A Cẩm cũng sẽ không
xa cách với Trung Dũng hầu phủ chúng ta, lại càng sẽ không như vậy...”

Vợ chồng Trung Dũng hầu cả đời sinh được một trai một gái, con gái chính là mẫu thân của Sầm Cẩm, Lâm Ngọc san, con trai chính là Lâm Ngọc
Trạch. Trước đây vợ chồng Trung Dũng hầu cùng lên chiến trường, tỷ đệ
bọn họ nuôi dưỡng ở trước mặt vợ chồng lão hầu gia già cả, tỷ đệ hai
người tuổi tác kém nhiều, nhưng nâng đỡ nhau lớn lên, cảm tình so với tỷ đệ nhà bình thường tốt hơn nhiều. Sau này Lâm Ngọc San khó sinh Sầm
Cẩm, cả đời đều chỉ có một nữ nhi. Vợ chồng Trung Dũng hầu không nhắc
tới, Lâm Ngọc Trạch cũng coi Sầm Cẩm như cốt nhục thân sinh, nếu không
về sau cũng sẽ không đặt tên nữ nhi nhà mình lấy một chữ "Cẩm".

Lúc tỷ phu hắn là ngự sử đại phu Sầm Thanh Sơn còn chưa có tục thú,
Trung Dũng hầu một nhà đều luôn luôn chăm nom Sầm Cẩm, sợ nàng ở nhà
chịu đau khổ gì. Nếu không phải Sầm Thanh Sơn không đồng ý, bọn họ còn
muốn đem Sầm Cẩm về Trung Dũng hầu phủ. Ai có thể ngờ, sau này Sầm Thanh Sơn tục cưới Kỷ thị. Kỷ thị cực biết lung lạc nhân tâm, gả sang không
đến hai năm, đã dỗ Sầm Cẩm đi, ngược lại cùng bọn hắn xa lạ.

Vốn cho rằng, Sầm Cẩm còn nhỏ không hiểu chuyện, chờ lớn hơn một chút sẽ biết người nào mới thật sự tốt với nàng. Bọn họ cũng không vội, nghĩ
sau này sẽ có cơ hội. Ai ngờ được, Sầm Cẩm hơn hai mươi tuổi cứ như vậy
đi...

Tô thị đối với Sầm Cẩm cũng có cảm tình, nhưng tự nhiên không thể giống
với Lâm Ngọc Trạch là cữu cữu ruột thịt. Nhưng thấy hắn đau đớn cũng cảm động lây, bằng không lúc trước nàng cũng sẽ không giấu giếm bệnh tình
nữ nhi, sợ Lâm Ngọc Trạch và vợ chồng Trung Dũng hầu không chịu nổi.

Tô thị lại là thở dài một tiếng, “Đại A Cẩm đã đi, Sầm gia kia cục diện
rối rắm chúng ta cũng đừng nhúng tay, mắt không thấy tâm không phiền, về sau cứ xem bọn họ ầm ĩ thôi.”

Lâm Ngọc Trạch tức giận nói: “Ai muốn nguyện ý dính líu độc phụ kia.
Nhưng A Hân, nàng không biết, đại A Cẩm chúng ta thi cốt chưa lạnh, Kỷ
thị kia đã đem nữ nhi trang điểm xinh đẹp mang đến Trấn Nam vương phủ,
sợ tâm tư xấu xa kia người khác không biết vậy!” Đều nói nữ muốn tiếu
một thân hiếu, nữ nhi Kỷ thị kia mặc quần áo nghìn vàng khó cầu, quần

sương ảnh sa trắng, trên đầu cài mấy cành châu hoa lộng lẫy, trên mi mắt không thấy buồn rầu, lại lấy ánh mắt vụng trộm nhìn Trấn Nam vương. Lâm Ngọc Trạch thấy thế, mới nhịn không được náo lên.

Tô thị nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: “Chàng đã có thể nhìn ra, Trấn
Nam vương đâu phải mắt mù không biết? Trong kinh thành đều biết Trấn Nam vương thật sự đạm bạc với nữ sắc, hắn không phải người hồ đồ như vậy,
Kỷ thị và nữ nhi bà ấy có tâm, cũng bất quá là diễn trò cho người mù
xem, chắc không thể đắc thủ.”

Nhắc tới Trấn Nam vương, Lâm Ngọc Trạch trên mặt cũng hiện ra chán ghét, “Hắn có thể là người tốt gì? Nếu hắn tốt, đại A Cẩm chúng ta làm sao
tuổi còn trẻ có thể sinh bệnh như vậy?! Theo ta nói, đại A Cẩm chúng ta bệnh kia đến cổ quái, hơn phân nửa chính là từ trong phủ Trấn Nam vương ra!” Trấn Nam vương và Sầm Cẩm bất hòa cũng không phải một ngày hai
ngày, trong vòng luẩn quẩn kinh thành cũng đã truyền khắp. Cũng khó
trách Lâm Ngọc Trạch sẽ nói lời này, những người nghĩ thế này cũng không ít, chính là khiếp sợ quyền thế Tiêu Tiềm, không dám nhiều lời thôi.

Tô thị sợ miệng hắn không chừng mực, liền dặn dò: “Lời này chàng nói ở
trước mặt ta thôi, ở bên ngoài trăm ngàn lần không thể lộ ra tiếng gió.” Tiêu Tiềm quân công hiển hách, lại có đế tâm. Trấn Nam vương phủ đúng
là gấm hoa rực rỡ, lửa đổ thêm dầu. So sánh cùng, Trung Dũng hầu phủ
truyền mấy đời đã xem như huân quý xuống dốc, Lâm Ngọc Trạch nay có danh hiệu thế tử, lại chỉ có hư chức thống soái, nghĩ cũng biết ngày sau
Trung Dũng hầu phủ truyền đến tay hắn, đương nhiên không thể chống lại
Trấn Nam vương phủ. Nếu đắc tội Tiêu Tiềm, sợ là về sau cả nhà sẽ không
thể sống tốt.

Lâm Ngọc Trạch rầu rĩ lên tiếng, không khỏi cũng tự trách mình vô dụng,
nếu cữu cữu này đắc dụng, cũng sẽ không để ngoại sinh nữ cứ như vậy chết không minh bạch.

”Được rồi.” Tô thị đứng lên kéo tay hắn, dỗ nói: “Chúng ta bên ngoài tuy rằng không thể đắc tội Trấn Nam vương, nhưng còn nhiều thời gian, còn
một ngày có thể nhìn thấy chân tướng.”


Vợ chồng nói chuyện một chút, Tô thị bảo Lâm Ngọc Trạch đi nghỉ ngơi trước, chính mình tiếp tục trông nữ nhi bị bệnh.

*

Sầm Cẩm uống thuốc xong, ngự y lại xem mạch vài lần, xác nhận không có trở ngại, ngự y trở về Trấn Nam vương phủ phục mệnh.

Lúc Tô thị đến xem nàng, nàng còn đang ngủ. Tô thị liền bảo nha hoàn
xông hương nóng phòng ở, tự mình thay xiêm y bị mồ hôi ướt đẫm cho nàng, lại trông nàng đến nửa đêm, xác nhận nàng không sốt nữa, mới an tâm nằm xuống ngủ ở giường kê trong phòng.

Sầm Cẩm mê man một ngày.

Nàng cũng đã có ý thức, chỉ là theo bản năng đối với biến cố phát sinh
trên người mình vẫn quá mức hoảng sợ mà không muốn mở mắt.

Nàng nghe được trong phòng tiếng nha hoàn động tĩnh nhẹ tay chân, nghe
được lời Tô thị nhỏ nhẹ ở bên cạnh an bày sắp xếp, cũng ngửi thấy huân
hương ở trong phòng có mùi thuốc... Càng ngẫm nghĩ nàng càng hiểu, rốt
cục minh bạch bản thân mình đã sống lại một lần. Chính là, đổi thân phận thành biểu muội mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui