Kế Phi Thượng Vị Công Lược

Dùng xong cơm trưa, Nguyên Vấn Khanh mời mọi người đi vào trong vườn.

Nguyên phủ tuy rằng không thể kim bích huy hoàng như Vinh vương phủ, nhưng cảnh quan có vẻ lịch sự tao nhã khác.

Trong hoa viên không lớn, các loại hoa cỏ khác nhau, trước mắt vừa vặn đúng lúc nở rộ.

Mọi người ở trong vườn ngắm hoa, đùa bướm, chơi diều, thập phần tận hứng.

Lâm Cẩm Nghi trong lòng nhớ Tô thị, cũng không phải rất có tâm tư chơi đùa, liền tìm chỗ yên tĩnh bên cạnh ngồi xuống.

Nguyên Vấn Khanh chiêu đãi quý nữ khác, vừa quay đầu, liền nhìn thấy Lâm Cẩm Nghi một mình ngồi ở trên ghế đá, đang nâng má không biết nghĩ cái gì. Nàng sai nha hoàn chiếu khán những người khác, xoay người đi tới bên Lâm Cẩm Nghi.

Lâm Cẩm Nghi đang xuất thần, Nguyên Vấn Khanh tới lúc nào cũng không biết. Phục hồi lại tinh thần, nàng cười cười, hỏi: "Ngươi sao không cùng các nàng chơi đùa?"

Nguyên Vấn Khanh nói: "Lời này ta nên hỏi ngươi mới đúng. Từ trước ngươi thích nhất náo nhiệt, sao hôm nay thoạt nhìn lại thiếu hưng trí? Còn lần trước ở Vinh vương phủ, Tô thái phi thỉnh gánh hát nổi tiếng nhất trong kinh, ngươi cũng không xem..."

Lâm Cẩm Nghi so với tiểu biểu muội tính tình đương nhiên không giống nhau, vội giải thích: "Trong nhà gần đây bận rộn, ta thấy mình nên ổn trọng hơn chia sẻ với mọi người, không thể hồn nhiên chơi đùa giống như trước."


Nguyên Vấn Khanh thấy nàng như có tâm sự, liền nhẹ giọng hỏi: "Lần trước không kịp hỏi kĩ, chuyện ngươi biểu tỷ xong rồi, trong nhà ngươi có tốt không?"

Lâm Cẩm Nghi thở dài, "Tổ mẫu thân mình vài năm gần đây luôn luôn không được tốt, lúc trước đau buồn quá độ, gần đây luôn phải nghỉ ngơi, nương ta đã gom góp các loại phương thuốc dược thiện, mỗi ngày tự nấu đồ bổ cho tổ mẫu. Trước đó không lâu đại ca của ta cũng đi nơi khác cần y hỏi dược..."

Nguyên Vấn Khanh vỗ vỗ vai nàng, "Chúng ta đã lớn, rất nhiều chuyện hẳn là đã thấy rõ hơn. Trong nhà ai không có chuyện không vui làm cho tâm tư lo lắng đâu?" nói xong, nàng lại mở máy, tiếp tục nói: "Ngươi cũng biết ta qua sinh nhật mười sáu tuổi, cuối năm sẽ xuất giá. Tỷ tỷ kia lại không chịu sống yên, lúc trước chúng ta ở Vinh vương phủ nhìn thấy chuyện đó ngươi còn nhớ rõ đi? Ta trở về nói với cha ta, cha ta lôi tỷ tỷ ra trước mặt đối chất, nàng không những không nhận sai, còn nói năm đó nếu không phải cha ta lấy gậy đánh uyên ương, nàng vốn đã sớm ở cùng Trấn Nam vương... Chọc cha ta phát ra tì khí thật lớn, đưa nàng đến am ni cô ngoài thành..."

Hóa ra Nguyên Vấn Khanh đi am ni cô là như vậy.

Nguyên Vấn Tâm không ở đây, Lâm Cẩm Nghi còn cảm thấy thoải mái chút. Bất quá nghe xong trong lòng thật không có nhiều cảm xúc lắm, chỉ cảm thấy ngày tháng từng ở Trấn Nam vương phủ kia đã bừng tỉnh như cách một thế hệ, những người liên can cũng đều không còn quan hệ với nàng.

Các quý nữ ở Nguyên phủ tới hoàng hôn, tiệc sinh nhật tàn. Nguyên Vấn Khanh tự mình tiễn các nàng ra phủ.

Lâm Cẩm Nghi ngồi trên xe ngựa nhà mình, thúc giục xa phu đi mau chút. Nàng thập phần nhớ Tô thị, khẩn cấp muốn xem bà có nghỉ tốt hay không.

Thiên Ti thấy nàng nóng vội như vậy, nhịn không được mở miệng nói: "cô nương, ngài không cần sốt ruột. Lão gia cũng đã hồi phủ, để ngài ấy nhìn phu nhân, phu nhân tất nhiên sẽ không vất vả nữa."

Lâm Ngọc Trạch biết Tô thị mang thai đương nhiên là cao hứng, nhưng người này tính tình có chút đơn thuần, nhiều năm qua bị Tô thị quản, Tô thị nói cái gì, hắn liền nói cái đó, vị tất có thể ngăn được Tô thị. Lâm Cẩm Nghi cũng cảm thấy, Tô thị quá mức có khả năng, có thể phải vất vả, cũng là một chuyện phiền toái.


Nàng lắc đầu, nói: "Vẫn mau trở về đi, quan trọng là nhìn nương hảo hảo nghỉ ngơi, ta mới an tâm."

Xa phu rung dây cương đuổi ngựa, không bao lâu, xe ngựa liền dừng trước cửa Trung Dũng hầu phủ. Xuống xe, Lâm Cẩm Nghi đi thẳng đến chính viện.

không ngoài dự kiến, nha hoàn nói Tô thị quả nhiên không nghỉ ngơi ở trong phòng, lại ở trong phòng bếp bận việc.

Lâm Cẩm Nghi đến cửa tiểu trù phòng, nhìn thấy một cảnh tượng như thế này:

Lâm Ngọc Trạch quan bào cũng chưa thoát, vẻ mặt khẩn trương luôn đi theo Tô thị, thân thiết nói: "A Hân, nàng có mệt hay không? Muốn ngồi mộtlát hay không... Ai, a Hân, ngươi đừng ngồi nha, cẩn thận bụng..."

Tô thị cũng không quản hắn, chỉ chuyên chú nấu gì đó, một lát đứng khuấy, một lát ngồi xổm xuống xem củi lửa trong bếp.

Lâm Cẩm Nghi không khỏi nhăn mày lại, nói ra tiếng: "Nương, chúng ta đã nói người phải hảo hảo nghỉ ngơi, sao lại bận rộn rồi?"

Tô thị thấy nàng, lập tức thẳng đứng lên, bỏ tạp dề xuống, nói: "dược thiện tổ mẫu con phải ăn vài ngày, ta lo lắng người trong bếp không cẩn thận mới tới nhìn một cái, ta cũng chỉ vừa tới."

Lâm Ngọc Trạch than thở nói: "Ở đâu vừa tới, rõ ràng lúc ta trở về cũng đã bận rộn một lúc..."


Tô thị mắt như dao nhỏ liếc đến, Lâm Ngọc Trạch vội ngậm miệng lại.

Lâm Cẩm Nghi vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, kéo cánh tay Tô thị ra khỏi phòng bếp nhỏ, "Nương lúctrước không phải nói muốn dạy con trù nghệ sao? Lúc trước con học xong mì cải củ, mặc dù không ngon bằng người làm, nhưng người còn khen con thiên phú sao? Trước mắt người không tiện, vừa vặn đem bản lĩnh đều dạy con, để con làm cho tổ mẫu được không?"

Tô thị mới vừa rồi bận rộn trong bếp một hồi lâu, lúc này cũng cảm thấy thắt lưng đau xón, vừa xoa thắt lưng, vừa nói: "Con chịu học, đương nhiên là tốt. Nhưng lúc trước con đã đáp ứng giúp ta xử lý công việc, nay lại muốn nấu dược thiện cho tổ mẫu làm, ban ngày còn phải đi thư phòng lên lớp, con có thể bận rộn?"

Lâm Cẩm Nghi không sợ mệt, chỉ nói: "Tiên sinh an bày việc học cũng không nặng, con bớt ngủ một lúc, có thể ứng phó, ngài không cần lo lắng. Nhưng con hết thảy đều mới bắt đầu học, rất nhiều việc sợ là xử lý không tốt, còn cần nương chỉ điểm thêm."

Tô thị đương nhiên mừng rỡ chỉ điểm cho nàng, chỉ dặn dò: "Con cứ việc làm, mọi sự có nương ở phía sau. Chỉ cố một chút, trăm ngàn đừng cố chống đỡ, nếu mệt đến sinh bệnh, vậy thì không được."

Mẹ con hai người vừa nói chuyện vừa trở về chủ ốc.

Lâm Ngọc Trạch đi theo phía sau, một câu cũng không nói chen vào.

... Ai, tức phụ không nghe ta nói a, nữ nhi cũng lớn, cảm giác chính mình không thật tồn tại!

Lâm Cẩm Nghi nói vài lời với Tô thị, bên kia dược thiện cũng ra nồi. Lâm Cẩm Nghi hôm nay ra ngoài, còn chưa thỉnh an Trung Dũng hầu phu nhân, liền đứng lên tự đưa đến Thuận Hoà đường.

Tô thị đau lòng nàng mới từ bên ngoài trở về, nhân tiện nói: "Con ở trong này nghỉ một lúc hãy đi thỉnh an tổ mẫu dược, thiện để cha con đưa đi là được."


Lâm Cẩm Nghi nhìn Lâm Ngọc Trạch quan bào còn chưa cởi —— tầm mắt vẫn từ đầu đến cuối đều không rời Tô thị, liền cười nói: "Đừng, cha vừa trở về, đương nhiên là có rất nhiều lời nói với ngài. A Cẩm sẽ không phiền hai người."

Tô thị cười mắng nàng một câu, Lâm Ngọc Trạch vui tươi hớn hở ngồi bên Tô thị. Thê tử nhiều năm mới mang thai, hắn cao hứng giống như đangnằm mơ.

*

Trong Thuận Hoà đường, Trung Dũng hầu phu nhân hôm nay bởi vì biết Tô thị có tin vui, tinh thần thập phần tốt, thấy Lâm Cẩm Nghi, liền cười hỏi nàng: "Hôm nay ở bên ngoài chơi vui không?"

Lâm Cẩm Nghi cho người đặt dược thiện lên bàn, tự mình đỡ Trung Dũng hầu phu nhân ngồi dậy, vừa nói: "Vài cô nương tụ tập cùng nhau trò chuyện, thưởng hoa, Vấn Khanh là người cẩn thận, chiếu cố rất không sai."

Trung Dũng hầu phu nhân gật gật đầu, lại hỏi nàng: "Vậy ngươi có gặp được tỷ tỷ nàng ấy?"

Lâm Cẩm Nghi nghĩ nghĩ, cũng không gạt Trung Dũng hầu phu nhân, nhân tiện nói: "Vấn Khanh nói tỷ tỷ nàng chọc giận Nguyên học sĩ, bị đưa đi am ni cô ngoài thành hối lỗi, cũng không nhìn thấy."

Nguyên Vấn Tâm và Tiêu Tiềm qua lại, trong kinh không ít người biết. Trung Dũng hầu phu nhân đau lòng ngoại tôn nữ, đương nhiên cũng sẽ khôngthích nàng ấy. Bất quá đến cùng là chuyện nhà người khác, Trung Dũng hầu phu nhân cũng không hỏi nhiều, ngược lại nói với Lâm Cẩm Nghi: "Nương con đang hoài thai, con trở về nói với nàng, dược thiện của ta không cần nàng tự làm, trong phủ chúng ta nuôi nhiều đầu bếp, để bọn họ bận việc là được."

Lâm Cẩm Nghi nói: "Nương quả thật nên tĩnh dưỡng, nhưng dược thiện của tổ mẫu cũng là việc quan trọng. Con đã nói với nương, sau này để con học làm, người chỉ cần theo chỉ đạo là tốt rồi."

Trung Dũng hầu phu nhân trấn an gật gật đầu, "Tiểu A Cẩm của chúng ta thật sự trưởng thành, tốt, vậy tổ mẫu sau này chỉ dựa vào tiểu A Cẩm."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui