Kẻ Ngốc Lạnh Lùng (truyện Ngắn)

Lúc bế lên mới biết, Ann coi như vậy nhưng thật ra rất là nhẹ, nhưng mà ẵm một người chạy đoạn đường dài, dù là lực sĩ cũng mệt chết, huống hồ Cheer chỉ là nữ nhân chân yếu tay mềm, đặc biệt là mang giày cao gót.

Đặt Ann xuống giường bệnh, rất nhanh đã có bộ phận y tế tiến tới cấp cứu, người phụ nữ mặc tây trang lúc nãy, cũng theo xuống tới đây, hơn nữa còn rất rành rẽ, hướng dẫn nhân viên y tế lấy ra bình ô xi, thuốc suyễn, loại gì..loại gì.... cô ta đều nói rõ ràng vanh vách.

Cheer mệt muốn đứt hơi, tay chống tường, tay đỡ hông, thở hồng hộc, người ta nhìn vào sẽ liên tưởng tới câu nói "thở như chó" không khác biệt. Cheer cũng thật muốn trợ thở bằng bình oxi áp vào mũi. Mệt chết mị roài!

Ở chỗ này trang bị cũng quá đầu đủ đi chứ, cả bình ô xy cá nhân cũng có. Bộ có nhiều nhân viên phải làm việc tăng ca, chạy deathline tới đứt hơi hay sao vậy?

Sau khi sử dụng thuốc cắt cơn suyễn, Ann dần hồi tỉnh, mặc dù nhịp thở còn yếu, nhưng cũng đều đặn hơn, môi dần có sắc hồng trở lại, không còn trắng bệch như lúc nãy. Dọa chết người ta.

Yingtor nắm tay Ann, trên mặt vẫn còn ẩn ẩn lo lắng, ân cần hỏi "Cảm thấy như thế nào rồi?"

Ann tuy vẫn còn mệt, nhưng không muốn để người bên cạnh lo lắng, cô mím môi, gật gật đầu muốn nói mình ổn. Cố gắng hít thở, sau khi gôm đủ hơi mới mở miệng trấn an "Tôi ....không sao."

Sau khi Ann nói xong, Yingtor liền mím mím môi, biểu hiện của việc sắp biến thành bà quản giáo hay dạy dỗ người khác.

Y như rằng, Yingtor dù đã hạ giọng như âm thanh vẫn cao hơn lúc nãy vài phần, rõ ràng cô đang tức muốn chết "Thuốc ở đâu? Tại sao không đem theo bên người chứ hả? Cô biết rõ bệnh của mình còn xem nhẹ được sao. Còn nói là mình không sao. Thiếu chút nữa là cô xuống gặp Diêm Vương rồi có biết không?"

Nghe Yingtor xả xong một tràn, Ann vẫn là không biết nói gì hơn nên lại cười với Yingtor một cái cho cô ấy yên tâm, ai ngờ, vừa cong môi cười xong lại bị mắng "Còn cười nữa hả. Làm tôi sợ chết khiếp."

"Thuốc ở túi xách..... Lúc nãy đi ăn...... quên..."

Thuốc suyễn cô luôn để ở trong túi xách. Nhưng dù sao cũng đã một thời gian dài cô không dùng tới, bệnh dù có tái phát nhưng không thường xuyên. Cho nên cô cũng ỷ y, không phải lúc nào cũng đem theo bên người.

Lời bác sỹ căn dặn, phải dùng thuốc đầy đủ ngày hai lần và khi lên cơn, thì Ann chỉ dùng khi nào lên cơn suyễn thôi. Vì Ann không thích dùng thuốc tây, có tác dụng phụ và không tốt cho thận, đó là suy nghĩ của cô, cái suy nghĩ này cô lấy nó từ đâu ra cũng không biết nữa. Khi đi khám cô có hỏi "bệnh của cô thì dùng thuốc đến bao giờ mới khỏi."


Bác sĩ khi đó nói: "Bệnh này nằm trong máu rồi, nên không khỏi được đâu." Nếu như đã không khỏi thì cô cũng đâu cần kiên trì dùng thuốc làm gì. Bệnh không hết lại còn hành hạ tế bào gan thêm lao lực. Vậy là cô bỏ luôn, không đi khám bác sĩ nữa.

Cái suy nghĩ này Ann chỉ để ở trong đầu rồi âm thầm áp dụng thui, chứ đâu có dám nói với ai, đặc biệt là Yingtor. Không khéo lại bị ăn mắng ba ngày ba đêm.

Ann nhìn xung quanh, cô không biết hiện tại mình đang ở đâu, từ khi ngã xuống đất là cô không còn ý thức được chuyện gì nữa. Cô nhìn thấy trưởng phòng của mình, cũng đang đứng trong phòng, nhìn chật vật như mới chạy maraton mấy chục cây số. Ann không nhớ lắm những việc xảy ra lúc nãy, làm sao cô tới được phòng y tế, chỉ nhớ lúc ra khỏi thang máy, cô cố gắng trở lại phòng để lấy thuốc, nhưng đi được một đoạn thì hình như cô bị ngất.

Thấy mắt Ann chú ý về hướng khác, Yingtor nhanh chóng nhìn theo, cô mới nhớ lúc nãy có một cô gái đã bế Ann tới đây, nãy giờ lo lắng cho Ann mà cô quên luôn người đó. Yingtor chỉ nghĩ người này là một nhân viên bình thường của dự án nào đó, nên cô đứng lên, quay lại nói với Cheer "Vừa rồi cảm ơn cô. Bây giờ cô ấy không sao rồi, cô cứ quay lại làm việc của mình đi."

"Không cần khách sáo, trách nhiệm của tôi mà." Cheer đứng thẳng người, tay sửa sửa lại quần áo, tóc tai, xong bước tới một bước, hướng Ann nhìn nhìn, như quan sát sắc diện cô thế nào, thấy đã không còn gì đáng lo ngại, ở đây lại có nhân viên y tế chuyên nghiệp chăm sóc, Cheer mới nói "Cô cứ nghĩ ngơi cho tốt. Tôi sẽ nói với phòng nhân sự cho cô nghĩ buổi chiều. Có cần tôi báo Cindy hay Thor đưa về nhà không."

Ann lắc đầu "Không! Cảm ơn!"

Cheer quay qua cười với Yingtor để chào tạm biệt rồi cao ngạo xoay người rời đi. Chân cô dài nên bước ba bước đã biến mất khỏi hành lang.

Yingtor vốn cũng định báo cho Ann nghĩ buổi chiều, nên nghe Cheer nói tới cô cũng hơi ngạc nhiên. Người này là ai nha? Nhưng Cheer đã tiêu soái đi rất xa. Cô quay lại nhìn Ann. Không cần hỏi, Ann cũng biết ý cô mà trả lời. "Trưởng phòng." Còn tên gì thì cô không biết, hoặc là đã nghe qua mà cô quên mất rồi. Ann khả năng để ý và ghi nhớ tên, cũng như gương mặt người khác rất tệ. Đã vậy lại còn mau quên. "Sao cô ấy lại ở đây vậy?"

"Là người đó ẵm cô chạy xuống đây. Nếu không nhờ cổ chạy nhanh thì cô nguy to rồi."

"À!!"

Yingtor sau đó đích thân đưa Ann về nhà. Yingtor là tổng thư ký của chủ tịch, sau khi chủ tịch lui về làm hậu phương thì cô trở thành cánh tay phải đắt lực của ông, thay ông giám sát và báo cáo công việc ở công ty. Dù cô không biết, nhưng chính Ann là người đã đề cử Yingtor vào vị trí hiện tại, rất được ông tổng tin tưởng giao nhiều việc quan trọng.

Đỡ Ann nằm xuống giường, đắp chăn cẩn thận, Yingtor còn chu đáo rót ly nước ấm đặt ở đầu giường. Ann vốn yên lặng nên từ khi ở công ty về tới nhà vẫn là chưa nói lời nào, thêm phần vì mệt mỏi. Yingtor cũng đã quen tính cô. Trầm lặng như hồ nước mùa thu, nhạy cảm như chùm hoa mắc cỡ, xinh đẹp như đóa hoa hồng và thanh khiết như giọt sương mai.

Khi Ann đã ổn định nằm ở trên giường, Yingtor lần nữa hỏi "Cảm thấy thế nào? Còn mệt lắm không?"


"Ngủ thêm một chút sẽ không sao. Hôm nay tới có việc?"

Yingtor gật đầu xác nhận, cô hiểu Ann là người không thích vòng vo nói nhiều, những vấn đề dư thừa hoa hòe đều không cần phải nói, vô trọng tâm là được.

"Ba cô nói, cô lựa thời gian về nhà thăm ông một chuyến, cũng đã lâu rồi không có về. Hơn nữa là có việc muốn cùng cô bàn bạc."

"À! Tôi biết rồi." Rồi Ann nằm xuống, rất nhanh đã ngủ thiếp.

Yingtor trở lại phòng khách, chưa đi ngay. Bước tới nhà bếp mở tủ lạnh muốn nấu cháo cho Ann, để khi tỉnh dậy có cái lót bụng. Định hôm nay chở cô ấy đi ăn, cuối cùng là không đi được.

Nhưng trong tủ bếp chỉ chứa mì gói, đồ hợp rất ư là phong phú. Trong tủ lạnh còn may có một chút rau xanh chủ yếu các loại ăn kèm với mì và một ít trái cây đã héo khô. Còn có đồ ăn chế biến sẵn. Một chút đồ ăn tươi sống, dinh dưỡng cũng không có. Yingtor đau đầu thở dài. Cuối cùng quyết định đi siêu thị một chuyến, bổ sung lương thực vào tủ lạnh.

Nấu cho Ann cháo xong, còn làm sẵn vài món ăn. Lúc ăn chỉ cần hâm nóng lại là dùng được. Nhìn căn bếp lạnh tanh cũng đủ hiểu nó ít khi được thị tẩm. Chỉ vì công việc quá bận rộn nên cô không thể thường xuyên đưa Ann đi ăn hay chuẩn bị đồ ăn sẵn cho cô ấy được. Với cái thói quen ăn uống của Ann như hiện tại thật khiến Yingtor lo lắng. Có đôi khi rất lười ăn, không phải kén ăn mà là lười ăn, hai cái đó thật ra rất khác nhau.

Ann ngủ xong một giấc tỉnh dậy, trời cũng đã sập tối. Cô đi ra nhà bếp mới thấy Yingtor vẫn còn ngồi ở so pha, ánh đèn vàng phòng khách phủ xuống người Yingtor tạo cảm giác thật ấm áp, cũng giống như cách Yingtor chăm sóc cho cô vậy. Cô ấy đang thao tác trên máy tính rất tập trung. Ann bước tới bên cạnh hỏi "Vẫn chưa về?"

"Dậy rồi! Tôi đợi cô thức dậy ăn tối rồi mới yên tâm. Tôi có nấu cháo. Lại đây ăn một ít." Yingtor bỏ máy tính trên đùi lên bàn, bước nhanh vào bếp.

Ann ngồi xuống bàn ăn, nhìn Yingtor múc cháo cho mình. Rất nhanh đã có được chén cháo cá nóng hỏi, thơm ngát ở trước mặt. Cô chạm rãi ăn từng muỗng.

Nhìn Ann ăn được một lúc, Yingtor mới nói: "Tôi thuê người giúp việc cho cô nhá. Để giúp cô nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa."

Ann lặp tức lắc đầu "Không muốn."


Ann chậm rãi ăn thêm muỗng cháo rồi nói tiếp "Tôi thích yên tĩnh một mình. Hơn nữa, trong nhà có thêm người tôi sẽ rất ỷ lại. Yên tâm, tôi có thể tự chăm sóc bản thân."

Yingtor tin Ann mới là lạ "Tôi tới ở cùng cô."

Lần này Ann lại lắc lắc đầu, ngậm cái muỗng rỗng nhìn Yingtor có chút cương quyết, có chút nũng nịu, cô hiểu ý tôi rồi chứ, tôi không muốn có thêm người thứ hai trong ngôi nhà này đâu, không gian yên tĩnh và an toàn của tôi sẽ bị phát vỡ.

Vấn đề này, không phải là lần đầu tiên được đề cặp tới, nhưng kết quả lúc nào cũng như vậy. Yingtor cũng không thể làm khác, con người này nổi tiếng cứng đầu. Như vậy thì chỉ có thể thường xuyên ghé qua chở cô ấy đi ăn, tiếp xúc nhiều hơn với thế giới bên ngoài.

Trước lúc Yingtor ra về, Ann dặn dò "Chuyện hôm nay đừng nói cho ba tôi biết nhá." Cô không muốn ba mình lại thêm lo lắng, sức khoẻ của ông gần đây cũng không tốt. Cũng không muốn gây khó khăn cho nhân viên ở công ty, tội nghiệp họ.

Bây giờ căn dặn có phải là hơi muộn rồi hay không, trong lúc Ann ngủ, Yingtor đã MÉC, à, không phải....chuyên nghiệp..... nói chuyên nghiệp ...đã báo cáo với chủ tịch chuyện ngày hôm nay rồi.

Yingtor đảo mắt sang trái một vòng, dù sao cũng phải trấn an tấm lòng đứa con hiếu thảo. Nhưng cô cũng không thể nói sai sự thật. Vì thì thôi không nói cái gì hết. Cuối cùng cô mím môi gật đầu với Ann một cái. Còn Ann muốn hiểu sao thì hiểu.

Qua ngày hôm sau, khi đi làm Ann mới biết những nhân viên kĩ thuật có ca trực ngày hôm qua đều bị sa thải. Cô cảm thấy có lỗi với họ.
---
Buổi tối 8 giời, tại quán bar Sky Center.

Cheer lách người qua đám đông đang nhảy nhót, tiếng nhạc xập xình, đèn màu chớp nháy. Ở bàn phía trong bên phải, có người giơ cao tay vẫy vẫy, Cheer nhận ra bạn mình, nhanh chân rẽ sang hướng bọn họ.

Quá bar này là nơi hội tụ của những phú nhị đại, bạn bè của Cheer ngồi trong bàn này không giàu cũng phú. Bọn họ vốn là bạn học, quen biết nhau rất lâu. Cheer ngồi xuống ghế, có người đưa tới cho cô ly rượu đỏ, Cheer nhận lấy hớp một ngụm thấm giọng. Nhìn hết thảy một vòng điểm mặt thành viên, gần như đầy đủ, chỉ thiếu có một người. Cô lúc này hỏi: "Anthor đâu? Không tới sao?"

Norh buông cô bạn gái trong ngực ra, chồm người về phía trước, chống tay lên hai gối, nói to, vì tiếng nhạc quá lớn: "Cậu ấy lại đi rồi, nghe nói lần này đi rừng Amazon là phóng sự cái quái gì đó. Không biết đi bao lâu."

Cheer cũng gân cổ gào lên "Vậy sao! Đi mà không thông báo tiếng nào. Lần này còn định khao cậu ấy một chầu để cảm ơn. Lúc trước là nhờ Anthor tìm nhà giúp."

Một đứa bạn khác chồm đầu lại hỏi "Nè! Nghe giang hồ đồn cô gần đây đi làm à?"


"Ừ!! Công việc nhàn hạ kiếm cơm qua ngày. Dù sao cũng chỉ là quản lý mấy nhân viên lão thành, ngày ngày coi báo cáo, cho chữ ký. Việc nhẹ lương cao."

"Hù người ta chắc! Đại gia như cô mà cũng phải đi làm. Tôi không có tin nha."

Nói tới đâu Cheer rõ ràng ảo não, không cam tâm tình nguyện kể lại sự tình: "Thẻ của tôi bị ông ngoại khoá rồi, không đi làm chẳng lẽ chờ chết đói. Cũng may khi trước tôi có làm một thẻ phụ phòng thân."

"Quào! Coi ra lần này ông ngoại cậu cương quyết à nha..... cũng chỉ là lấy chồng thôi, có gì đâu cô phải đối đầu với ông làm gì? Trước sau gì chẳng phải lập gia đình."

"Xì! Chơi còn chưa đủ. Hơn nữa, tôi muốn lấy người mình yêu thôi. Thời đại nào rồi còn bắt coi mắt lấy chồng."

North kề tay Cheer trêu chọc: "Cô ngủ với nhiều người như vậy mà vẫn chưa yêu ai à."

Cheer nhúng vai không quan tâm, quan hệ tình dục với cô chỉ là để giải quyết nhu cầu sinh lý. Cô ở Mỹ nhiều năm, tư tưởng về quan hệ rất thoáng, cô cũng là người trưởng thành, chức năng sinh lý bình thường, cho nên không có gì phải kiềm chế nhu cầu bản thân. Đêm nay Cheer cũng rất mong tìm được một parner xinh đẹp để trải qua đêm dài vui vẻ.

Thật ra, bây giờ ngồi nghĩ lại tất cả những cuộc tình đã qua, Cheer còn không có ấn tượng với gương mặt nào, chỉ gọi họ hai chữ đơn giản "bạn tình".

So với việc yêu đương thì Cheer thích bản thân được tự do, tận hưởng cuộc sống. Với gia sản của ông ngoại, Cheer không cần làm gì cũng có thể nhàn hạ hưởng thụ mãn đời, không cần làm gì, cũng không muốn làm gì. Kiểu người như cô chính là "ăn no chờ chết."

Rồi tự nhiên một ngày ông ngoài khăng khăng bắt cô đi coi mắt, cưới chồng.

CHỒNG!!!

Nói tới cái chữ này là Cheer rùng mình, ớn lạnh.

Sao bao lần năng nỉ, khuyên nhủ, giáo dục tư tưởng, khổ nhục kế vẫn không thay đổi được ý chí quyết tâm của lão cán bộ, Cheer quyết định đào tẩu.

Chắc ông ngoại cũng một phen tăng huyết áp. Nhưng vì hạnh phúc của mình, Cheer không được dễ dàng khuất phục. Hơn nữa, chắc gì khi Cheer đưa người mình yêu về mà ông ngoại lại không lên tăng xông chứ.

Bọn họ tiếp tục trò chuyện, uống rượu cho tới khi có người chủ động tới mời rượu Cheer, Cheer vui vẻ nhận lấy, cô gái xinh đẹp đó mời Cheer cùng nhảy rồi sau đó bọn họ đưa nhau đi nơi khác vui vẻ hơn. Và không quay trở lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận