Đầu ngón tay Bách Chi Đình gõ nhẹ lên bàn, “Đến nhà tôi, trong tủ sách có một cuốn album ảnh.
Anh sẽ tìm thấy một bức ảnh tôi đang ôm một đứa nhỏ trên tay.
Anh chụp lại và tìm hỏi nhân viên cũ ở trại trẻ mồ cô xem Ái Lực có phải đứa trẻ đó không.”
“Vâng.”
“Theo lịch trình, đội ngũ tham gia phẫu thuật bao giờ đến đây?”
“Sẽ có mặt trong tháng này.
Bọn họ đang thảo luận kế hoạch phẫu thuật để đảm bảo mọi thứ đều an toàn.”
“Trong công ty có kẻ nào ngo ngoe, rục rịch không?”
“Không có.
Trên dưới đồng lòng, đều đang đợi anh bình phục xuất viện.
Chỉ là phía bên cảnh sát vẫn chưa điều tra được thêm cái gì, vẫn nói chỉ là tai nạn xe cộ bình thường.”
“Hừm.” Bách Chi Đình cười nhẹ, không hề ngạc nhiên.
“Bách tổng, có quá nhiều người muốn gặp anh.
Hôm nay khi tôi đến đây, tôi đã nhìn thấy Thạch tiểu thư, cô ấy đợi ở ngoài sảnh bệnh viện cũng phải đến ba giờ.”
“Không gặp.
Cho đến khi tôi bình phục, nhất định không gặp ai.”
“Được, vậy tôi sẽ cử thêm hai vệ sĩ để bảo vệ sự an toàn của anh.”
Bách Chi Đình ậm ừ hài lòng, thư ký Tề rất có năng lực, rất hiểu ý của anh.
Bất giác anh lại chạm vào chai rượu, lần này thư ký Tề cầm hẳn lên tay, “Bách tổng, trong quá trình điều trị phải hạn chế uống rượu.”
Bách Chi Đình rút lại lời khen vừa rồi!
Là thư ký riêng thân cận nhất của Bách Chi Đình, anh ta không chỉ là cộng sự phối hợp trong công việc, mà còn ở một số phương diện riêng tư cũng xem xét vì Bách Chi Đình.
Ngày đầu tiên Hạ Lệ đi làm, thư ký Tề đứng đợi từ trước.
Hạ Lệ đến vào lúc bình minh, sớm hơn hai giờ so với dự kiến, việc này khiến thư ký Tề có ấn tượng tốt với anh.
“Tôi mong cậu có thể chăm sóc Bách tổng thật tốt.
Trước khi bắt đầu công việc, tôi muốn nói qua về thói quen sinh hoạt của Bách tổng, tránh những rắc rối không đáng có.
Mắt Bách tổng tuy không tốt nhưng các giác quan khác đều không có vấn đề gì cả, đặc biệt thời gian này lại nhạy cảm hơn.
Vì vậy đừng tạo ra những âm thay gay gắt khiến anh ấy đau đầu.
Ngoài ra Bách tổng còn có thói quen đọc sách vào buổi sáng mỗi ngày, cậu hãy đọc báo và bật máy tính, tivi cho anh ấy.
Mặc dù thị lực bị trở ngại nhưng Bách tổng rất khó chịu khi bị người khác đối xử như người tàn tật.
Bách tổng không ngủ liên tục, cậu cố gắng đừng để anh ấy ngủ vào ban ngày hoặc nghỉ ngơi quá lâu.
Nó khiến anh ấy khó ngủ vào ban đêm, làm triệu chứng đau đầu trở nên nghiêm trọng hơn.
Bách tổng có thể làm nhiều việc, vậy nên trước khi cậu làm bất cứ điều gì thì hãy hỏi qua trước.
Trong trường hợp Bách tổng nói rằng không cần sự giúp đỡ thì hãy để anh ấy tự làm.
Và quan trọng nhất, cậu phải nhớ rõ, không để Bách tổng tiếp xúc nhiều với rượu.”
Hạ Lệ liên tục gật đầu.
Không thể đắc tội với thư ký Tề, bởi đây là người quản lý nội bộ, tốt nhất nên duy trì mối quan hệ tốt với anh ta.
Hạ Lệ nghiêm túc lắng nghe và ghi mọi thứ vào sổ ghi chú trên điện thoại di động.
Thư ký Tề đánh giá rất cao thái độ này.
“Bách tổng là người dễ hòa đồng, sẽ không cố ý gây khó dễ cho cậu.
Chỉ cần cậu làm tốt, kiên trì đến cuối tháng, sau khi Bách tổng hoàn thành phẫu thuật, cậu cũng không cần chăm sóc anh ấy nữa.
Lúc này công ty sẽ trả cậu khoản phí hậu hĩnh.”
“Được, tôi sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt.
Nhất định không để Bách tổng chịu bất kỳ ủy khuất nào.”
Hạ Lệ hạ thấp giọng nói, thái độ cực kỳ ngoan ngoãn.
Thư ký Tề gật đầu, lấy ra một phong bì đưa cho Hạ Lệ, “Đây là chi phí cho mười ngày.”
Hạ Lệ cảm ơn rồi nhận lấy.
Trong phòng, Bách Chi Đình gọi thư ký Tề, vì vậy Hạ Lệ bị bỏ lại ở ngoài cửa.
Cầm phong bì trên tay, Hạ Lệ biết đây chắc chắn không phải thù lao cho mười ngày, nhất định cao hơn.
Nhưng anh không quan tâm số tiền trong này lắm.
“Chúng ta không có nhiều thời gian, phải nhanh chóng bắt được anh.” Hạ Lệ lẩm bẩm, đôi mắt đảo quanh.
“Này!”
Thư ký Tề bước ra gọi, Hạ Lệ lập tức cúi đầu, bộ dáng ngoan ngoãn đi theo anh vào phòng.
“Bách tổng, Hạ Lệ tới.
Sau này nhờ cậu ấy chiếu cố anh, tôi có việc phải đi trước.
9 giờ bắt đầu cuộc họp, mong anh tham dự qua video call.”
Thư ký Tề lịch sự mỉm cười nhìn Hạ Lệ rồi rời đi.
Bách Chi Đình hướng Hạ Lệ mỉm cười, vẫn như cũ là một người anh trai tốt bụng, “Em đến sớm vậy, đã ăn sáng chưa?”
“Anh ăn đi, em đã ăn bánh xèo khi lên xe rồi.
Anh, anh cần sửa mặt không? Hay em đưa anh ra ngoài đi dạo nhé?” Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Hạ Lệ vô cùng phấn khởi, anh trở về với bản chất thật của mình mà trả lời Bách Chi Đình bằng giọng điệu dễ thương.
“Không cần, bật tivi giúp anh.”
“Vâng.”
Bách Chi Đình đặt áo khoác ngoài xuống giường, mặc dù động tác chậm rãi nhưng không để Hạ Lệ giúp đỡ.
Anh đóng cửa lại và đi rửa mặt.
Một giờ sau, khi tivi vẫn đang phát tin tức, Bách Chi Đình bắt đầu dùng cơm.
Một đĩa trứng tráng, một ly sữa và những lát bánh mì kèm rau củ đơn giản, đây là tất cả.
Bách Chi Đình chậm rãi ăn rồi uống sữa, dường như anh đang tập trung vào tin tức trên tivi.
Hạ Lệ đặt lát bánh mì cùng rau củ vào tầm tay anh.
“Hả?” Bách Chi Đình bỗng nhiên cười lớn, “Em đói rồi đúng không? Anh có thể nghe thấy tiếng ọt ọt từ bụng em.”
Hạ Lệ ngạc nhiên.
Trong phòng đều là âm thanh từ tivi, vật mà tai của Bách Chi Đình tốt đến mức có thể nghe thấy tiếng bụng mình kêu?
Thật đúng là các giác quan khác rất nhạy cảm.
“Nếu không chê anh đã ăn qua, vậy thì em ăn đi.” Bách Chi Đình đẩy đĩa trứng về phía trước, “Anh không thích trứng chưa chín kỹ như vậy.”
Hạ Lệ nhanh chóng giấu đi đôi đũa, ngồi bên cạnh Bách Chi Đình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...