Hạ Lệ mở tủ lấy ra một chiếc quần sạch sẽ, lại nhanh chóng thò tay cởi thắt lưng cho Bách Chi Đình.
“Anh tự làm được, em cũng có thể ra ngoài.” Bách Chi Đình vội vàng nắm lấy tay hắn.
“Em giúp anh…”
“Anh không thấy được chứ không có bị liệt.”
Hạ Lệ đoán được vì Bách Chi Đình kiêu ngạo.
Trải quần áo phẳng phiu để cạnh giường, dặn dò thật kỹ, là anh không cần đứng cởi quần.
Lúc này Hạ Lệ mới đi ra ngoài.
Đi tới cửa, Hạ Lệ mở cửa phòng xong đóng lại.
Nhưng hắn vẫn còn đứng ở cửa, nhẹ nhàng hô hấp để che giấu sự tồn tại, nhìn Bách Chi Đình chậm rãi thay quần.
Động tác của anh tuy chậm nhưng đâu vào đấy, không hề luống cuống chân tay.
Kéo dây lưng cởi quần, sờ soạng tìm hộp khăn giấy rồi lại lau chân.
Anh cầm lên chiếc quần sạch sẽ, trước hết các nhận khóa kéo ở phía trước rồi dùng chân tìm ống quần.
Một cái quần mặc vào mất năm phút, lúc này mới xong.
Bách Chi Đình thở ra, cảm thấy thoải mái và có chút thành tựu.
Hạ Lệ dựa vào cửa quan sát toàn bộ quá trình.
Nhân tài kinh doanh tài hoa, là người chỉ đạo tập đoàn trị giá hàng trăm triệu, đến lúc mặc quần kiêu ngạo như vậy cũng không khó hiểu.
Lại nghĩ, nếu thị lực của Bách Chi Đình luôn như vậy thì chẳng phải Hạ Lệ hắn có thể nhìn anh ấy suốt, để anh luôn bên cạnh mình, không cách xa một phút giây nào.
Thay quần xong xuôi, Bách Chi Đình đứng dậy, hai chân men sát bên mép giường để xác định phương hướng.
Khi đến bàn, anh mò mẫm tìm ấm trà và một cái cốc, rót nước từ từ đồng thời nghiêng đầu để lắng nghe.
Hạ Lệ mỉm cười, Bách Chi Đình vẫn luôn như vậy, không khó khăn nào đủ sức đánh bại được anh.
Mặc dù không nhìn thấy nhưng anh vẫn có thể tự mình thực hiện những việc đơn giản.
Thưởng thức một chút trà, lại cầm chén trà đổ nước đi, sau đó Bách Chi Đình đi tới một góc ngồi xuống.
“Hạ Lệ.”
Hạ Lệ giả bộ mở cửa rồi tùy ý đóng lại, “Em đây.”
Hắn vẫn luôn ở đây.
“Tới uống trà.
Nói anh nghe chuyện những năm nay của em đi.”
“Anh, hiện tại đừng lo lắng cho em, sau này chúng ta còn nhiều cơ hội, trước tiên nói chuyện về cô điều dưỡng kia đi.”
Hạ Lệ vội vàng đi tới, ngồi xuống bên cạnh Bách Chi Đình, cố ý để đầu gối hai người chạm nhau.
“Cô ấy chăm sóc anh không tốt chút nào.
Rõ ràng cô ta bắt nạt anh nói chuyện thoải mái chứ không phải em muốn tranh cãi.
Anh bỏ cô ta đi, em sẽ chăm sóc anh.
Em nhất định sẽ chăm sóc anh thật tốt! Em không cần tiền, anh hãy cho em cơ hội để trả ơn anh, nha.”
“Em…”
“Cho dù anh không đồng ý em cũng mặc kệ.
Em không thể để anh ngã bị thương được.”
Hạ Lệ không cho Bách Chi Đình cơ hội cự tuyệt, hắn kiên quyết thể hiện sự kiên trì của chính mình.
Mặc dù Bách Chi Đình vốn không cam lòng, nhưng Hạ Lệ lại quá nhiệt tình, nhiệt tình đến mức xấu hổ.
Thấy đối phương cương quyết như vậy, Bách Chi Đình chỉ có thể gật đầu.
“Được, nhưng cuộc sống của em cũng không dễ dàng, không thể không cần tiền.
Nếu em từ chối, anh sẽ yêu cầu bệnh viện không để em đến gần anh.”
“Đều nghe theo anh.
Anh, thật vui quá đi!”
Hạ Lệ không che giấu được vui mừng, ôm lấy cánh tay Bách Chi Đình, lắc lư như một đứa trẻ.
“Trong những năm qua chúng ta không gặp nhau, mỗi ngày em đều nghĩ đến anh.
Ngày trước em còn ngốc nghếch, đều nhớ anh chăm sóc.
Bây giờ em không chỉ có thể đi cùng anh mỗi ngày mà còn có thể chăm sóc anh thật tốt.
Mối quan hệ của chúng ta tiếp tục và tiến thêm một bước nữa.
Tuyệt vời!”
“Vậy ngày mai em đến đây làm, cầm theo quần áo khác để thay đổi, không cần mang cái khác, ở đây có đủ rồi.
Về sau anh làm phiền em nhiều.”
“Không phiền, không phiền.
Đều là em nên làm, cảm ơn anh.”
Hạ Lệ cảm thấy rất cao hứng, hắn dang rộng vòng tay ôm lấy Bách Chi Đình, đầu dụi dụi vào vai anh hết lần này đến lần khác.
Bách Chi Đình giật mình, anh cảm thấy đối phương quả thật còn nhỏ, cách bày tỏ sự vui mừng lại là ôm mình một cái ấm áp?
Nghĩ một chút lại thấy Hạ Lệ có phần giống chó con, rầm rì làm nũng, dựa vào lồng ngực cọ tới cọ lui.
Thật đáng yêu!
Bách Chi Đình vỗ nhẹ lên cánh tay đang ôm cổ của Hạ Lệ, “Được rồi, em về trước đi.
Ngày mai đến sớm cùng ăn sáng nhé!”
Bách Chi Đình mỉm cười dỗ dành đứa trẻ.
Ký ức sống động đột nhiên hiện lên, khi còn bé Hạ Lệ cũng ôm anh như thế này.
Vì vậy anh không thể không coi Hạ Lệ như đứa nhỏ lúc đó.
“Em đang rất vui, không muốn rời đi.
Em còn có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.”
Hạ Lệ làm ra vẻ nịnh nọt, không ngừng cọ cọ vào bả vai Bách Chi Đình.
Cư xử thật tốt, thật nhiệt tình, còn có…
Bách Chi Đình dừng lại một chút, nếu giác quan của anh không sai, vậy thì vừa rồi Hạ Lệ hôn cổ mình sao?
Cái này… hơi quá rồi đấy.
Anh bây giờ không còn là một đứa trẻ nữa và đây không phải cách để thể hiện sự thân thiết của chúng ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...