.
.
Miêu tiên sinh ngậm miệng, trầm mặc nhìn má Trương. Y thầm đoán trong lòng và phát hiện người mẹ này đã rõ ‘thỉnh cầu có hơi quá’ của mình là gì rồi.
Dĩ nhiên là y cũng hiểu không phải mình mới vừa mở lời thì má Trương sẽ đồng ý ngay, y cúi đầu nghĩ nghĩ, rồi lại ngẩng đầu, nhìn má Trương bằng ánh mắt thành khẩn.
“Tiểu Trương là một, người rất hiểu chuyện, luôn sợ làm phiền tới người khác, còn sợ khiến, người khác thất vọng về mình!” Miêu tiên sinh nói chầm chậm, cố nói cho thật rõ, “Cho nên, có lẽ em ấy cũng không có nói cho dì biết, công việc của em ấy…sẽ mang tới cho em ấy, căn bệnh nghề nghiệp!”
Tiểu Trương vốn luôn cúi đầu, nghe vậy cậu đỏ mặt, lén kéo kéo góc áo Miêu tiên sinh.
Má Trương nghe vậy, giật mình, vội hỏi ngay: “…Bệnh nghề nghiệp là làm sao? Sao nó không nói cho dì biết?”
Miêu tiên sinh chuyển tay nắm lấy tay Tiểu Trương, nắm chặt không buông, đáp: “Vai của em ấy sẽ đau, mát xa cho người ta, quanh năm suốt tháng, sẽ lệch vị trí. Hiện giờ, mỗi ngày, cháu đều đấm bóp cho em ấy, em ấy sẽ, không thấy khó chịu nữa!”
Má Trương đau lòng, “Sao dì không biết chứ…”
Tiểu Trương xấu hổ, nói: “Không có nghiêm trọng vậy đâu…”
Miêu tiên sinh: “Tiểu Trương đã rất cố gắng, em ấy có khả năng nuôi sống chính mình. Nhưng mà, cháu muốn để em ấy…Tốt hơn, một chút. Bản thân cháu…cũng là người tàn tật, cháu biết em ấy sống không dễ dàng gì. Cũng chính vì như thế, cháu mới nhìn thấy, điểm tốt nhất của em ấy. Không chê bai em ấy, cũng không thương hại em ấy!”
“Qua vài năm nữa, cháu muốn em ấy thôi…làm việc. Tiệm của cháu, đủ nuôi sống hai người chúng cháu. Tuy không nói là giàu sang bao nhiêu, nhưng ít ra cháu có thể đảm bảo, những thứ cần thiết, bình thường, không cần do dự, nếu em ấy, chấp nhận, cháu sẽ cho hết!” Rất ít khi Miêu tiên sinh nói nhiều như vậy, y dừng lại nghỉ ngơi một hồi, rồi nói tiếp: “Cháu tin là, người như Tiểu Trương, sẽ có rất nhiều người thích. Cháu cũng rất thích em ấy, bất kể là anh trai, hay là, người cùng đi hết cuộc đời. Dì, dì ngại cháu là nam, cháu hiểu, lắm. Nhưng mà, liệu có cô gái nào, có thể làm được như cháu không?”
Má Trương: “Cậu đùa với nó à? Thằng bé còn đơn thuần như vậy, còn cậu lại từng kết hôn một lần!”
Miêu tiên sinh, “Cháu, đúng là…từng kết hôn. Nếu thật sự muốn đùa, thì cũng là chuyện trước khi kết hôn. Giờ cháu cũng không còn nhỏ, cháu muốn tìm, một người bình dị, cùng người ấy, sống đời bình yên!”
Y nhìn má Trương, im lặng cho bà có thời gian suy nghĩ. Má Trương cũng biết, bà rũ đôi mắt, lo lắng, thở dài.
Miêu tiên sinh biết chuyện này đã thành hơn nửa rồi, y đứng dậy rót tách trà, đi tới trước mặt bà, quỳ xuống, “Cám ơn người đã chịu thừa nhận con và Tiểu Trương, từ hôm nay, con sẽ là đứa con thứ hai của người. Chỉ cần người không chê, từ đây về sau, với người, con sẽ xem như mẹ ruột!”
Má Trương liếc y một cái, nói: “Quỳ đó đi, xem cậu có thể quỳ tới khi nào!”
Tiểu Trương nãy giờ ở cạnh luôn im lặng, suốt ruột: “Mẹ, không phải đã nói là sẽ không làm khó Miêu tiên sinh sao?”
Miêu tiên sinh, “???”
Má Trương, “…”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...