.
.
Miêu tiên sinh ôm Tiểu Trương, hôn thật lâu. Môi của Tiểu Trương rất mềm, còn có mùi sữa trẻ con nhàn nhạt. Miêu tiên sinh cảm thấy tim mình đập rất nhanh, y cầm lòng không được, ôm chặt Tiểu Trương. Vào cái năm y hơn ba mươi tuổi, y đã tìm thấy khát vọng tình yêu trong cơ thể của mình.
Môi vừa tách khỏi đôi môi, nhìn sắc mặt Tiểu Trương, Miêu tiên sinh mới biết là to chuyện rồi. Tiểu Trương đứng đó, không biết phải làm thế nào, vẻ mặt ngày càng khó tin.
Đó giờ, Miêu tiên sinh đều thật lòng đối đãi với Tiểu Trương, nhưng giờ có nhìn thế nào, cũng thấy có chút giống với ‘tên biến thái bất lương có mưu đồ xấu’. Tuy là y chưa có bao nhiêu kinh nghiệm yêu đương trong tình trường, nhưng có nói thế nào thì y cũng lớn hơn cậu mười mấy tuổi, còn từng kết hôn một lần, lúc này lại tự dưng ấm đầu, làm ra chuyện không thể vãn hồi, y lập tức hối hận không thôi.
Miêu tiên sinh thật khẩn trương, khẩn trương tới không nói nổi, lắp bắp: “Xin…Xin lỗi!”
Tiểu Trương vẫn còn ngơ ra đó, không kịp phản ứng. Cậu còn đang bận suy nghĩ, vừa rồi, cái đó, làhôn môi sao…? Hẳn là miệng nha, Miêu tiên sinh thở gấp lắm…Hơn nữa, cái mũi của y còn cọ vào mũi cậu…Đây là hôn môi, là hôn môi…
Thấy Tiểu Trương đứng đó, Miêu tiên sinh hoảng lên, kích động, hô: “Tôi…Không phải biến thái. Trước đây…Tôi và bạn gái tới nơi này…Ở đây…” Y lắp bắp, nhưng nói rất nhanh, “Thì…Cậu hiểu không? Cậu…Cậu rất giống cô ấy…” Miêu tiên sinh vừa bịa ra một cô bạn gái không hề tồn tại, vừa nhìn sắc mặt Tiểu Trương. Y cứ ngỡ là Tiểu Trương sẽ thở phào một hơi, ai dè, y phát hiện Tiểu Trương sắp khóc.
Miêu tiên sinh, “!!!”
“Tôi biết rồi…” Tiểu Trương nói khẽ.
Cậu ấy biết thật sao? Miêu tiên sinh như phát điên, nghĩ. Đó quả thật là nụ hôn đầu tiên của Tiểu Trương? Cậu nhóc này sẽ để ý tới nụ hôn đầu tiên ấy sao?
Y ôm trán, buột mình thật bình tĩnh, cố thốt ra một câu thật bình thường, “Chúng ta, về nhà nha?”
“Ưm!” Tiểu Trương ừ khẽ.
Trên đường về nhà, Tiểu Trương đã khóc thật, cậu nức nở, hít hít cái mũi. Miêu tiên sinh không có kinh nghiệm, đầu loạn xà ngầu, thậm chí còn có chút kinh hoảng, lắp bắp: “Đừng…Đừng khóc!”
“Ưm!” Tiểu Trương lau mặt.
Hôm đó, hai người đều rầu rĩ, không vui. Miêu tiên sinh cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ mất đi nụ hôn đầu tiên lại đả kích mạnh tới vậy sao?
Tối đi ngủ, Miêu tiên sinh hơi do dự, nhưng vẫn chui vào ổ chăn, ngủ cùng Tiểu Trương. Y vừa mới nằm xuống, chợt nghe Tiểu Trương hỏi: “Miêu tiên sinh, anh còn hôn tôi nữa không?”
Miêu tiên sinh đau lòng, cắn chặt răng, dịu dàng nói: “Nhóc à, nghĩ gì thế! Sẽ không, hôn cậu nữa đâu!”
“Ừ!” Tiểu Trương kéo chăn, đắp kín người.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...