Chương 8
Thibault
Thibault không muốn trở lại Iraq, nhưng một lần nữa, trung đoàn số 5 thuộc sư đoàn số 1 bị gọi trở lại vào tháng Hai năm 2005. Lần này, trung đoàn của anh sẽ đến Ramadi, thủ phủ của tỉnh Al Anbar và phía Tây Nam của vùng được mệnh danh là “Tam giác chết”. Thibault đã ở đó bảy tháng.
Bom xe và IDE - thiết bị nổ tự chế - xuất hiện nhan nhản. Chúng đơn giản nhưng rất đáng sợ: thường là đạn súng cối với ngòi nổ được kích hoạt bằng điện thoại di động. Lần đầu tiên Thibault bị dính bom là khi anh đang đi trên một chiếc Humvee, anh biết đáng ra chuyện còn có thể tệ hơn nhiều.
“Mừng là tớ đã nghe được tiếng bom,” sau vụ nổ Victor nói. Thibault và Victor hầu như lúc nào cũng đi tuần cùng nhau. “Thế nghĩa là tớ vẫn còn sống.”
“Cả tớ cũng vậy,” Thibault trả lời.
“Nhưng tớ không muốn bị trúng thêm một quả nào nữa đâu.”
“Cả tớ cũng vậy.”
Nhưng tránh bom không dễ chút nào. Ngày hôm sau, trong lúc đi tuần, họ lại bị dính một quả bom khác. Một tuần sau đó, chiếc Humvee của họ bị một chiếc xe chở bom tấn công - nhưng trường hợp của Thibault và Victor cũng chỉ là chuyện cơm bữa ở đây chứ chẳng có gì là bất thường cả. Hầu như lần nào đi tuần, mấy chiếc Humvee cũng bị tấn công. Đa số lính trong trung đội này đã sống sót qua hai đến ba vụ tấn công bằng bom trước khi về được đến Pendleton. Vài người khác đã trải qua bốn hay năm vụ. Viên trung sĩ của họ đã qua sáu vụ. Nơi đây là thế. Gần như không ai không biết chuyện về Tony Stevens, một lính thủy đánh bộ thuộc trung đoàn số 24, đã sống sót qua chín vụ đánh bom. Một tờ báo lớn đã có một bài viết về anh ta với nhan đề “Người lính thủy đánh bộ may mắn nhất”. Đó là một kỷ lục mà chẳng ai muốn phá.
Nhưng Thibault đã phá kỷ lục đó. Tính tới lúc rời khỏi Ramadi, anh đã thoát được mười một vụ nổ. Tuy nhiên trong số đó có một vụ cứ ám ảnh anh mãi.
Đó là vụ nổ lần thứ tám. Lần ấy có Victor đi cùng anh vẫn may mắn như mọi khi, nhưng lần này kết cục lại tệ hơn. Với đội hình gồm bốn chiếc Humvee, họ tuần tra trên một trong những con phố chính của thành phố. Một khẩu súng chống tăng bắn thẳng vào chiếc Humvee dẫn đầu, may mắn là nó bị hỏng nhẹ, nhưng đủ để khiến cho cả đoàn phải tạm thời dừng lại. Những chiếc xe két gỉ sét và ọp ẹp đã dàn sẵn ở hai bên đường. Chúng bắt đầu nổ súng. Thibault vội nhảy ra khỏi chiếc Humvee thứ hai để chạy tới chỗ có tầm nhìn tốt hơn. Victor cũng bám theo anh. Chạy tới được một chỗ nấp, họ bắt đầu chuẩn bị vũ khí của mình. Hai mươi giây sau, một chiếc xe bom lao thẳng tới, nổ tung, phá hủy chiếc Humvee mà họ chỉ vừa mới thoát ra lúc trước. Ba lính thủy đánh bộ hy sinh; Victor bị bất tỉnh. Thibault kéo bạn trở lại đội hình, rồi sau đó họ gom xác lại và trở về vùng an toàn.
Vào quãng thời gian đó, Thibault bắt đầu nghe được những tiếng xì xầm xung quanh mình. Anh để ý thấy những đồng đội khác trong trung đội bắt đầu cư xử khác đi với anh, bởi lẽ họ tin rằng Thibault, bằng một cách nào đó, dường như được miễn khỏi các quy luật của chiến tranh. Những người khác có thể chết, nhưng anh thì không. Tệ hơn, những người bạn của anh bắt đầu ngờ vực rằng trong khi Thibault thật sự may mắn thì những người đi cùng anh lại cực kỳ không may. Mọi người không phải lúc nào cũng tỏ thái độ công khai, nhưng không thể phủ nhận một điều là các thành viên trong trung đội của anh đã đối xử với anh khác đi. Anh còn ở lại Ramadi thêm hai tháng nữa, kể từ sau ngày ba người lính kia bị chết. Việc anh sống sót qua vài vụ tấn công bằng bom nữa chỉ làm tăng thêm những lời bàn tán xì xầm. Những người lính khác bắt đầu tránh mặt anh. Dường như chỉ có Victor là vẫn cư xử với anh bình thường. Cho đến gần cuối chuyến công tác ở Ramadi, trong một lần làm nhiệm vụ bảo vệ một trạm xăng, anh nhìn thấy Victor bị run tay khi châm điếu thuốc lá. Trên đầu họ, bầu trời lấp lánh những vì sao>“Cậu ổn chứ?” anh hỏi.
“Tớ chuẩn bị về nhà,” Victor nói. “Tớ xong nhiệm vụ của mình rồi.”
“Cậu không định quay lại vào năm sau sao?”
Victor rít một hơi thuốc dài. "Mẹ tớ muốn tớ trở về nhà, còn em tớ đã giới thiệu cho tớ một công việc. Thợ lắp mái nhà. Cậu nghĩ tớ có thể lắp mái nhà được không?”
“Được chứ. Cậu sẽ là thợ xây mái giỏi ấy chứ.”
“Bạn gái tớ, Maria, cũng đang đợi tớ. Tớ biết cô ấy từ hồi mười bốn tuổi.”
“Tớ biết, cậu có kể cho tớ về cô ấy rồi.”
“Tớ sẽ cưới cô ấy.”
“Cậu cũng nói rồi luôn.”
“Và tớ rất muốn cậu tham dự lễ cưới của tớ.”
Trong ánh sáng nhập nhoạng của đầu điếu thuốc, anh thấy nụ cười chập chờn của Victor. “Tớ sẽ không bỏ lỡ đám cưới của cậu đâu.”
Victor lại rít một hơi dài, và họ đứng trong yên lặng suy nghĩ về một tương lai mà họ thấy sao xa vời đến thế.
“Cậu thì thế nào?” Victor vừa nói vừa thở ra một làn khói thuốc. “Cậu có định quay lại không?”
Thibault lắc đầu. “Không. Tớ thế là đủ rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...