“Một buổi sáng tốt lành, George,” Danny nói khi người gác cửa mở cửa sau xe ra cho anh.
“Một buổi sáng tốt lành, Sir Nicholas.”
Danny bước vào khách sạn và vẫy tay chào Walter khi đi qua quầy lễ tân. Khuôn mặt Mario vụt sáng lên vào khoảnh khắc anh ta nhìn thấy người khách hàng ưa thích của mình.
“Một sô cô la nóng và một tờ The Times, Sir Nicholas?” anh ta hỏi khi Danny đã yên vị tại chỗ ngồi trong góc của mình.
“Cảm ơn anh, Mario. Tôi cũng muốn có một bàn cho trưa mai lúc một giờ, ở chỗ nào đó không ai nghe thấy những gì tôi nói. “
“Không vấn đề gì, Sir Nicholas.”
Danny ngả người tựa vào ghế và suy nghĩ về cuộc gặp sắp diễn ra. Các nhà tư vấn của anh từ bộ phận bất động sản của de Coubertin đã gọi điện đến ba lần trong tuần vừa qua: không tên, không dài dòng, chỉ có thông tin và những khuyến cáo đã được cân nhắc kỹ. Họ không chỉ đi tới một mức giá thực tế cho cửa hiệu cầm đồ và tiệm bán thảm mà còn hướng sự chú ý của anh tới một dải đất trống nằm phía sau ba bất động sản thuộc quyền quản lý của hội đồng địa phương. Danny không hề nói với họ anh vốn biết rõ từng inch vuông của khoảng đất đó, vì khi còn là một cậu nhóc anh đã chơi tiền đạo ở khu đất đó, trong khi Bernie giữ vị trí thủ môn trong trận chung kết giành cúp giữa hai người.
Họ cũng đã cho anh biết từ vài năm qua ủy ban kế hoạch của hội đồng đã muốn xây dựng nhà ở “với chi phí chấp nhận được” trên khu đất đó, nhưng với một gara nằm ngay bên cạnh, ủy ban y tế và an toàn đã phủ quyết kế hoạch. Biên bản của cuộc họp ủy ban đáng chú ý kể trên đã được gửi tới trong một chiếc phong bì màu nâu vào sáng hôm sau. Danny đã có những dự kiến cho phép giải quyết ổn thỏa bất đồng giữa các ủy ban này.
“Xin chào ngài, Sir Nicholas.”
Danny ngước mắt khỏi tờ báo. “Chào anh, Hall,” anh nói trong khi anh chàng trẻ tuổi ngồi xuống ghế đối diện. Hall mở cặp lấy ra một tập tài liệu dày có ghi chú Moncrieff, sau đó lấy ra một tài liệu đưa cho Danny.
“Đây là các giấy tờ của gara Wilson,” anh ta giải thích. “Hợp đồng đã được ký kết khi tôi tới gặp cô Wilson sáng nay.” Danny cảm thấy tim mình dường như bỗng ngừng đập. “Một phụ nữ trẻ duyên dáng và có vẻ rất nhẹ nhõm khi chuyển được rắc rối sang tay người khác.”
Danny mỉm cười. Beth chắc sẽ chuyển toàn bộ hai trăm nghìn bảng vào chi nhánh địa phương của HSBC, hài lòng với việc nó tạo ra khoản lợi tức hàng năm 4,5 phần trăm, mặc dù anh biết chính xác ai sẽ là người hưởng lợi nhiều nhất từ món hời từ trên trời rơi xuống này.
“Còn hai ngôi nhà kế bên thì sao?” Danny hỏi. “Anh đã có được tiến triển gì với họ chưa?”
“Tôi thực sự kinh ngạc,” Hall nói, “Tôi nghĩ chúng ta có thể đi đến thỏa thuận với cả hai nơi.” Câu trả lời chẳng hề làm Danny bất ngờ. “Ông Isaac nói ông ta sẽ đồng ý nhượng lại cửa hiệu cầm đồ với giá hai trăm năm mươi nghìn, trong khi ông Kamal đòi ba trăm sáu mươi nghìn cho tiệm bán thảm. Tổng cộng lại, hai ngôi nhà đó làm tăng gần như gấp đôi diện tích ông sở hữu, và người của chúng tôi ở bên đầu tư ước tính chỉ riêng giá trị của chúng khi hợp nhất lại cũng đã gấp đôi lượng vốn ban đầu ngài phải bỏ ra.”
“Hãy trả cho ông Isaac mức ông ta đòi. Ra giá với ông Kamal ba trăm nghìn và đồng ý mua ở mức ba trăm hai mươi nghìn.”
“Nhưng tôi vẫn nghĩ tôi có thể giúp ngài có được mức giá tốt hơn,” Hall nói.
“Quên chuyện đó đi,” Danny nói. “Tôi muốn anh hoàn tất cả hai giao dịch trong cùng ngày, vì nếu ông Kamal tìm ra dự định của chúng ta, ông ta sẽ biết mình có cơ hội kiếm chác thêm.”
“Tôi hiểu,” Hall nói, trong khi tiếp tục ghi lại các chỉ dẫn của Danny.
“Sau khi đã hoàn tất cả hai giao dịch, hãy cho tôi biết ngay để tôi có thể bắt đầu thương lượng với hội đồng địa phương về dải đất phía sau ba lô bất động sản này.”
“Chúng tôi có thể thiết lâp cho ngài vài kế hoạch tổng thể trước khi ngài tiếp cận họ,” Hall nói. “Có thể đó sẽ là một địa điểm lý tưởng cho một khu văn phòng, thậm chí một siêu thị.”
“Không, sẽ không như vậy đâu, anh Hall,” Danny nghiêm giọng. “Nếu anh làm vậy, anh sẽ lãng phí cả thời gian của mình lẫn tiền bạc của tôi.” Hall có vẻ lúng túng. “Có một chi nhánh của Sainsbury chỉ cách đó chừng một trăm mét, và nếu anh nghiên cứu kỹ kế hoạch phát triển trong mười năm tới của hội đồng dành cho khu vực đó, anh sẽ thấy kiểu dự án duy nhất họ chấp nhận cấp giấy phép lên kế hoạch là những dự án xây dựng nhà ở có giá thành phải chăng. Kinh nghiệm mách bảo tôi rằng nếu anh khiến hội đồng nghĩ điều gì đó trước hết là ý tưởng của họ, anh sẽ có nhiều cơ hội thành công hơn nhiều. Đừng tham lam quá, anh Hall. Hãy nhớ, đó cũng chính là một sai lầm nữa mà văn phòng đại diện trước đây của tôi phạm phải.”
“Tôi sẽ ghi nhớ,” Hall nói.
Những chuyên gia tư vấn của Danny đã làm công việc của họ xuất sắc đến mức anh chẳng gặp khó khăn nào trong việc khiến anh chàng Hall hoa mày chóng mặt.
“Nhân tiện đây, tôi sẽ chuyển năm trăm bảy mươi nghìn bảng vào tài khoản khách hàng của anh ngay hôm nay, như thế anh có thể hoàn tất cả hai giao dịch càng sớm càng tốt - nhưng đừng quên, trong cùng một ngày, và không để bất cứ bên nào biết được về vụ mua bán còn lại và tất nhiên không được để họ biết sự can dự của tôi.”
“Tôi sẽ không làm ngài phải thất vọng đâu,” Hall nói.
“Tôi hy vọng là không,” Danny nói. “Bởi vì nếu anh thành công trong thương vụ nhỏ này, tôi sẽ có thể thực hiện một điều còn thú vị hơn nhiều. Nhưng vì ở đây có một yếu tố rủi ro hiện diện, sẽ cần đến sự giúp sức của ai đó trong số đồng nghiệp của anh, tốt nhất là một người trẻ tuổi, can đảm và có trí tưởng tượng.”
“Tôi biết chính xác ai là người phù hợp,” Hall nói.
Danny không mất công nói gì thêm, và tôi cũng vậy.
***
“Dạo này cô ra sao, Beth?” Alex Redmayne hỏi trong khi anh đứng dậy khỏi bàn làm việc, dắt nàng đến ngồi xuống một chiếc ghế tựa kê bên lò sưởi.
“Tôi vẫn ổn, cảm ơn ông, ông Redmayne.”
Alex mỉm cười trong khi anh ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh cô. “Tôi chưa bao giờ làm Danny gọi tôi là Alex,” anh nói, “mặc dù tôi vẫn muốn nghĩ rằng ở giai đoạn cuối chúng tôi đã trở thành những người bạn. Có lẽ tôi sẽ thành công hơn với cô.”
“Sự thật, thưa ông Redmayne, là Danny còn rụt rè hơn tôi; rụt rè và bướng bỉnh. Ông không nên nghĩ vì anh ấy không gọi ông bằng tên mà anh ấy không coi ông như một người bạn.”
“Tôi ước gì anh ấy đang ngồi kia và nói với tôi như thế,” Alex nói, “mặc dù tôi rất vui khi nhận được thư của cô nói muốn gặp tôi.”
“Tôi muốn tìm kiếm lời khuyên từ anh,”Beth nói, “nhưng cho mãi tới tận gần đây tôi vẫn chưa thể làm được điều đó.”
Alex cúi người ra phía trước, nắm lấy tay nàng. Anh mỉm cười khi nhìn thấy chiếc nhẫn đính hôn mà nàng vẫn còn chưa đeo vào lần gặp trước. “Tôi có thể giúp bằng cách nào?”
“Chỉ là tôi nghĩ cần cho anh biết có một việc rất lạ lùng đã xảy ra khi tôi tới Belmarsh nhận lại các tư trang cá nhân của Danny.”
“Đó hẳn là một trải nghiệm khủng khiếp,” Alex nói.
“Về nhiều mặt còn khủng khiếp hơn cả một đám tang,” Beth trả lời. “Nhưng khi tôi ra về, tôi tình cờ gặp ông Pascoe.”
“Tình cờ gặp,” Alex nói, “hay ông ấy đã quanh quẩn bên ngoài với hy vọng gặp được cô?”
“Có thể là vậy, nhưng tôi cũng không dám chắc. Liệu điều đó có gì khác biệt không?”
“Rất khác biệt đấy,” Alex nói. “Ray Pascoe là một người nghiêm túc, công bằng, ông ấy chưa bao giờ nghi ngờ việc Danny vô tội. Có lần ông đã nói với tôi rằng trong đời mình ông từng gặp cả ngàn tên sát nhân, và Danny không phải là một trong số đó. Vậy ông ấy có gì muốn nói với cô vậy?”
“Đó chính là điều kỳ lạ,” Beth nói. “Ông ấy nói với tôi rằng ông cảm thấy Danny chắc hẳn muốn tên của anh ấy được trả lại sự trong sạch, chứ không phải chắc hẳn từng muốn. Anh không thấy lạ sao?”
“Có thể là một chút lỡ lời,” Alex nói. “Lúc đó cô có gặng hỏi thêm ông ấy về chuyện này không?”
“Không,” Beth nói. “Khi tôi kịp nghĩ về nó ông ấy đã đi rồi.”
Alex im lặng hồi lâu trong khi anh suy nghĩ về ngụ ý của những từ Pascoe đã nói. “Chỉ có một con đường duy nhất còn mở ra cho cô nếu cô vẫn còn hy vọng vào việc trả lại sự trong sạch cho Danny, đó là làm đơn thỉnh cầu gửi lên Nữ hoàng xin ân xá.”
“Xin ân xá của Nữ hoàng?”
“Phải. Nếu thuyết phục được các thượng nghị sĩ thuộc ủy ban tư pháp rằng đã có bất công xảy ra, ngài Chủ tịch thượng viện có thể khuyến nghị nên Nữ hoàng cho lật lại phán quyết của tòa phúc thẩm. Điều này xảy ra khá thường xuyên vào thời kỳ án tử hình vẫn còn được áp dụng, mặc dù hiện nay đã trở nên hiếm gặp hơn nhiều.”
“Và liệu có cơ hội nào cho việc xem lại bản án của Danny không?” Beth hỏi.
“Hiếm khi thỉnh cầu xin ân xá được chấp nhận, mặc dù có không ít người, trong đó có cả một số người ở vị trí cao, cho rằng Danny đã phải chịu bất công - trong đó có tôi.”
“Ông Redmayne, dường như ông đã quên rằng tôi cũng có mặt trong quán khi Craig khiêu khích, tôi cũng có mặt ở con hẻm khi hắn tấn công Danny, và tôi đã ôm Bernie trong tay khi anh ấy nói với tôi chính Craig đã đâm anh ấy. Lời chứng của tôi đã không bao giờ thay đổi - không phải vì tôi đã chuẩn bị kỹ càng từng chữ trước khi ra trước tòa, như ông Pearson lý luận, mà bởi vì tôi đã nói sự thật. Có ba người khác biết rõ tôi đã nói sự thật, và một người thứ tư - Toby Mortimer - đã xác nhận lời chứng của tôi chỉ vài ngày trước khi anh ta tự sát, nhưng bất chấp mọi nỗ lực của ông trong phiên phúc thẩm, ngài thẩm phán thậm chí còn không buồn nghe cuốn băng. Vậy tại sao lần này lại khác?”
Alex không trả lời ngay, vì anh phải mất một lát mới trấn tĩnh được sau lời chất vấn của Beth. “Nếu cô có thể thực hiện lại một cuộc vận động trong số bạn bè của Danny,” cuối cùng anh cũng tìm được câu trả lời, “giống như cô từng làm khi anh ấy vẫn còn sống, nếu các thượng nghị sĩ ở ủy ban tư pháp không chịu mở lại vụ án, họ sẽ phải chịu một làn sóng chỉ trích kịch liệt. Nhưng,” anh nói tiếp, “nếu cô thực sự quyết định theo đuổi con đường này, Beth, đó sẽ là một cuộc hành trình lâu dài và gian khổ, và mặc dù tôi sẵn lòng giúp đỡ cô vì lẽ công bằng, chi phí phải trả sẽ vẫn là không rẻ.”
“Giờ thì tiền không còn là vấn đề nữa,” Beth tự tin nói. “Tôi vừa bán được gara của gia đình với giá cao hơn nhiều so với mức tôi từng nghĩ có thể được. Tôi đã để riêng ra một nửa số tiền cho việc giáo dục Christy, vì Danny muốn con bé có được khởi đầu trong cuộc sống tốt hơn anh ấy, và tôi sẽ rất vui được dùng nửa số tiền còn lại để cố gắng vận động mở lại vụ án, nếu ông tin rằng có một cơ hội, dù là nhỏ nhất, để trả lại sự trong sạch cho anh ấy.”
Một lần nữa Alex lại cúi người ra trước nắm lấy tay nàng. “Beth, tôi có thể hỏi cô một câu hỏi cá nhân được không?”
“Bất cứ điều gì. Mỗi lần Danny nói về anh, anh ấy vẫn luôn nói “Ông ấy là một viên kim cương, em có thể nói tất cả với ông ấy.””
“Tôi coi đó là một lời khen ngợi rất quý giá, Beth. Nó đem lại cho tôi niềm tin để hỏi cô một điều đã ám ảnh trong đầu tôi lâu nay.” Beth nhìn lên, ngọn lửa trong lò sưởi khiến đôi má nàng ửng hồng ấm áp. “Cô là một phụ nữ trẻ xinh đẹp, Beth, với những phẩm chất hiếm có mà Danny đã nhận ra. Nhưng lẽ nào cô không nghĩ đã đến lúc tiếp tục sống? Đã sáu tháng trôi qua kể từ khi Danny ra đi rồi.”
“Bảy tháng, hai tuần và năm ngày,” Beth nói, đầu cúi xuống.
“Chắc chắn anh ấy không muốn cô khóc than anh ấy suốt phần đời còn lại đâu.”
“Không, anh ấy sẽ không muốn thế,” Beth nói. “Thậm chí anh ấy đã tìm cách chấm dứt mối quan hệ của chúng tôi sau khi phiên phúc thẩm thất bại, nhưng thực tâm anh ấy không hề muốn thế.”
“Làm cách nào cô có thể chắc như vậy?” Alex hỏi.
“Nàng mở túi xách, lấy ra bức thư cuối cùng Danny gửi cho nàng, đưa nó cho Alex.
“Gần như không thể nào đọc được,” anh nói.
“Và tại sao?”
“Cô biết câu trả lời quá rõ mà, Beth. Nước mắt cô...”
“Không, ông Redmayne, không phải nước mắt tôi. Mặc dù tôi đã lấy lá thư này ra đọc mỗi ngày trong tám tháng vừa rồi, song những giọt nước mắt đó không phải của tôi, mà của người đàn ông đã viết lá thư. Anh ấy biết tôi yêu anh ấy đến nhường nào. Chúng tôi đã có thể có cuộc sống chung dù mỗi tháng chỉ được ở bên nhau một ngày. Tôi sẵn lòng đợi hai mươi năm, thậm chí hơn nữa, mà vẫn hạnh phúc với hy vọng cuối cùng tôi sẽ được sống phần đời còn lại của mình bên người đàn ông duy nhất tôi từng yêu. Tôi tôn thờ Danny từ ngày đầu tiên gặp anh ấy, và sẽ không ai thay được vị trí của anh ấy. Tôi biết tôi không thể mang anh ấy trở lại nữa, nhưng nếu tôi có thể chứng minh anh ấy vô tội cho cả phần còn lại của thế giới này thấy, thế cũng là đủ, là quá đủ.”
Alex đứng dậy, đến bên bàn làm việc của anh và cầm lên một cặp tài liệu. Anh không muốn Beth trông thấy những giọt nước mắt đang lăn xuống trên má mình. Anh nhìn qua cửa sổ về phía pho tượng một người phụ nữ bị bịt mắt đứng trên nóc một tòa nhà, giơ cao hai đĩa cân cho cả thế giới cùng trông thấy. Anh khẽ nói, “Tôi sẽ viết thỉnh cầu gửi cho ngài Chủ tịch Thượng viện ngay hôm nay.”
“Cảm ơn anh, Alex.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...