Kẻ Lụy Tình Bị Tổn Thương

Hắn mang theo bàn chân nhuốm máu, mặc kệ nỗi đau thể xác đang dằn vặt thân thể. Chẳng chút ngần ngại lao lới nhà cậu.

Vậy mà khi hắn tới, cậu chẳng hề ở nhà. Trong chốn xô bồ, một thân một mình lạc lõng giữa biển người, hắn cả người vô lực muốn ngã khuỵa ngay trước nhà cậu, nhưng chút ý thức cuối cùng đã quật dậy niềm nhớ nhung của hắn, buộc hắn tỉnh táo để gặp người.

Việc chờ đợi cứ khiến Vi Vũ chán ghét, chỉ là bao nhiêu năm chờ đợi cũng đã thành thói quen, một thói quen chỉ biết dằn vặt người khác.

Nếu hắn có thể từ bỏ một người, thì bây giờ hắn đã không phải khổ như vậy.

Hạ Vi Vũ ngồi co người lại, khép nép bên góc thềm. Chấp nhận chờ đợi đến kiệt sức, bỏ lại cả tôn nghiêm, thể diện, hèn mọn đến cùng cực. Hắn chấp nhận nhục nhã cầu xin, kể cả khi không chắc rằng bản thân có thể níu kéo lại mối tình này không?

Mối tình sao? Mối tình gì? Không danh không phận thì có mối tình gì chứ?

Không lâu sau đó cậu cũng trở về, hình ảnh Vi Vũ đứng trước cửa, trong mắt cậu thê thảm như một lẻ vô gia cư không chốn đi về.


Mùi rượu trên người hắn nồng nặc, chỉ cần đứng gần liền có thể dễ dàng nhận ra.

- Anh uống rượu sao? Mà sao anh tới đây được?

- Em không còn gì để nói với tôi sao? Đánh tôi một cái đau điếng rồi bỏ tôi lại một mình, đó là cách cư xử của em sao?

- Vậy là anh tới đây vì muốn tôi xin lỗi sao? Anh đừng có mơ. Đồng ý, tôi đánh người là sai, nhưng là do anh ép tôi. Tôi chưa bao giờ muốn đánh anh, là anh ép tôi phải đánh anh.

- Tôi không cần em xin lỗi, tôi muốn nói chuyện rõ ràng với em.

Chu Lam Hạ dường như chẳng còn đủ kiên nhẫn để nói chuyện, cậu nhanh chóng gạt phăng đi.

- Tôi với anh có gì để nói chứ, anh mau biến đi cho khuất mắt tôi.

Cậu chẳng đợi hắn đáp lại, lập tức bước qua người hắn, đi thẳng vào nhà.

- Tại sao? Tại sao người tôi yêu thương đều bỏ rơi tôi.

Cậu khựng người lại, cả cơ thể bất chợt đông cứng, đôi chân mềm nhũn không bước nổi. Cậu hít thở thật sau, cố trấn tĩnh bản thân.

- Vậy sao anh không hỏi chính mình, sao lại ngu ngốc đem hết tình thương cho một người duy nhất, để rồi bị bỏ rơi không thương tiếc.

- Đúng, em nói đúng, tôi thật ngu, tại sao tôi lại yêu em đến vậy? Để rồi bị em từ bỏ không thương tiếc.


Trong một thoáng chốc, cậu chẳng biết nói gì hơn, cứ đứng ngây ra đó như kẻ ngốc, và rồi bất chợt cậu quay người trở lại, đứng đối diện với hắn:

- Anh yêu tôi? Anh yêu tôi được bao nhiêu? Bao nhiêu để tôi phải hồi đáp lại anh? Tôi nói rõ cho anh biết, đúng là tôi có yêu anh đấy, đúng là tôi đã rung động trong một thoáng nào đó. Nhưng tôi ích kỷ lắm, tôi yêu bản thân hơn bất cứ ai. Vậy nên tôi không bao giờ cho phép ai tổn thương mình một lần nào nữa. Còn anh cao thượng lắm, anh trao đi mà không cần nhận lại, anh nói tôi từ bỏ anh, nhưng sau này thì sao? Sau này anh có còn như vậy không? Anh có chấp nhận đánh đổi tất cả để yêu một thằng như tôi, chấp nhận từ định kiến xã hội, giai cấp, gia tộc và giới tính để một yêu một kẻ như tôi, một kẻ chẳng có gì trong tay không?

Hắn cố bước tới, định nắm với tới tay cậu, nhưng lại bị cậu thẳng thừng hất ra.

- Anh đừng có đụng vào tôi! Một thiếu gia đứng đầu tầng lớp xã hội như anh, làm sao hiểu được một kẻ phải gom góp từng đồng một như tôi?

Dù bị mắng xối xả, Hạ Vi Vũ cũng cảm thấy nhẹ lòng, ít nhất hắn cũng có thể hiểu lòng cậu đang nghĩ gì. Hắn lùi lại, tâm trạng nặng trĩu, những vết thương ngoài da cứ rên rỉ đau dưới lòng bàn chân, còn trong lòng thì rỉ máu.

Giây phút Lam Hạ ngoảnh đầu bước đi, bất chợt ánh mắt cậu hiện lên vài tia ngạc nhiên, nói đúng hơn là sốc. Cậu không tin nổi vào mắt mình trước hành động của hắn. Môi run rẩy thốt lên:

- Vi Vũ, anh đang làm gì vậy? Sao...sao anh lại quỳ xuống?

Đúng vậy, trước mắt Chu Lam Hạ là hình ảnh Hạ Vi Vũ mặc kệ tôn nghiêm, quỳ dưới chân níu kéo cậu. Nhưng trái với cậu, hắn lại vô cùng bình tĩnh, ánh mắt sâu thăm thẳm tựa mặt hồ tĩnh lặng.


- Đây mới thật sự là chúng ta. Anh không phải và cũng chưa bao giờ là kẻ sinh ra đã có tất cả. Anh đã từng có cuộc sống tồi tệ hơn cả súc vật. Anh đã rất cố gắng, nỗ lực từng ngày vì em để có được ngày hôm nay. Lam Hạ à, không phải là em không xứng với anh, mà là anh chưa bao giờ xứng với em.

Lam Hạ nghe rõ từng câu từng chữ, nhưng chẳng ngấm được gì vào đầu, cậu khó hiểu hỏi:

- Nỗ lực vì tôi? Tôi với chưa bao giờ gặp nhau. Tại sao anh là nỗ lực vì tôi? Chẳng lẽ, ta quen nhau sao?

________________________________________

Author: ngfa_menguoc

From: Mangatoon

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui