Khi bầu trời dần khuất tối, ánh chiều tà vụt tắt, để lại màn đêm ôm ấp bầu trời, vừa dịu dàng cũng thật chóng vánh.
Nhưng ở phía bên kia bán cầu, ánh mặt trời vẫn luôn toả nắng, soi chiếu khắp thế gian, soi cả bóng lưng đẫm lệ của người.
Vậy nên xin người đừng khóc!
Tôi vẫn ở đây, vẫn luôn dõi theo từng con đường người đi.
Chẳng dám cầu nguyện xa xôi, chỉ hy vọng, sự tồn tại của tôi có thể lau được vài giọt nước mắt trên mi người tôi yêu.
_______________________________________
Bất ngờ bị đẩy ra, Hạ Vi Vũ vẫn chưa kịp định thần lại đã bị một tràng lời nói vào mặt, tưởng chừng đang chửi thẳng vào mặt hắn. Thần sắc tối sầm lại, hoả khí trong lòng cũng vì thế mà bùng nổ.
- Hình như có hiểu lầm gì đó rồi. Tôi không ở đây để soi sáng hay chữa lành cho em gì cả. Thành thật mà nói, tôi không phải người cao thượng, cũng không đủ rảnh rỗi để ở đây tán dốc với em.
Lời nói của Hạ Vi Vũ không còn ấm áp như trước nữa, có lẽ là sự tức giận và bực bội do bị đẩy ra bất thình lình. Ánh mắt không thèm nhẫn nại mà tuyệt tình liếc chằm chằm vào Chu Lam Hạ.
- Vậy nên nếu hai chúng ta là kẻ xa lạ, tôi chẳng bao giờ thèm đến đây đâu. Còn nếu tôi đã đến đây rồi thì đừng mong rũ bỏ mối quan hệ giữa hai chúng ta.
Hai tay hắn bỏ vào túi áo măng tô đen khoác bên ngoài. Hai chân bước đến phía trước, ép thẳng cậu vào chân tường.
- Dù gì tôi cũng là dân kinh doanh, trước khi có một trái tim nóng, tôi đã phải học để có được một cái đầu lạnh.
Chu Lam Hạ theo bản năng lùi lại, so với kẻ trước mắt đang giận dữ này, cậu quả thực chỉ là loài sinh vật nhỏ bé bị hắn dẫm nát dưới chân. Đôi mắt hèn nhát không dám nhìn trực diện hắn. Đôi môi sợ hãi lấp bấp hỏi lại:
- Anh...anh nói vậy có nghĩa gì?
Bỗng chốc một luồng hơi thở nóng bức thổi vào tai. Sau đêm hôm qua, Hạ Vi Vũ vẫn còn nhớ rõ chuyện ấy, hắn biết rõ tai chính là điểm nhạy cảm chí mạng của Lam Hạ.
- Tức là nếu không được lợi cho bản thân, tôi sẽ chẳng bao giờ làm đâu.
Cả cơ thể cậu bỗng chốc tê dại, hai chân hoá vô lực không còn chống đỡ nổi cơ thể. Trước khi Chu Lam Hạ ngã khụy xuống đất, rất nhanh Hạ Vi Vũ liền đỡ được, hắn giữ chặt cậu trong lòng, không quên dặn kỹ:
- Nhớ cho kỹ, từ nay về sau, tuyệt đối, không bao giờ được đẩy tôi ra.
Rõ ràng, đó chẳng còn là một lời nhắc nhở đơn thuần, đúng hơn là lời cảnh cáo cuối cùng hắn dành cho Lam Hạ. Rằng cậu, không bao giờ được làm trái ý hắn thêm một lần nào nữa.
Lời nói vừa dứt, đột nhiên Hạ Vi Vũ ẵm xốc cậu lên, hành động vừa đột ngột vừa nhanh chóng khiến cậu chưa kịp hiểu đã thấy bản thân cách xa mặt đất.
- 23 tuổi rồi, còn là đàn ông nữa. Rốt cuộc em đã sống như thế nào với cơ thể nhẹ như bấc này vậy?
Chu Lam Hạ câu trước còn dưới cơ sợ hãi, câu sau như bị chạm trúng chỗ ngứa, sắc mặt tối sầm lại, không nói không rằng dãy dụa đòi xuống.
- Buông ra! Cho tôi xuống! Tôi không muốn bị bế như thế này, thả tôi ra.
Người trong lòng không ngừng dãy dụa còn hắn thì quyết không thèm buông trái lại còn ôm chặt hơn. Tận sâu thâm tâm chẳng chút gì gợi sự chán ghét, mà miệng còn ra sức khiêu khích:
- Em càng dãy nãy tôi càng ôm chặt.
- Anh....
Chu Lam Hạ bị hắn làm cho cứng họng, vì cậu hiểu rõ, sức lực bản thân chẳng là cái thá gì để so với Vi Vũ, thành thực mà nói thì quá mất mặt đi.
- Tôi đã nói rồi mà. Càng cố đẩy tôi ra, sau cùng, người thiệt thòi cũng chỉ có em thôi.
Cơn dãy dụa đột nhiên dừng lại. Ánh mắt Lam Hạ trở nên sâu thăm thẳm, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt hắn. Điềm tĩnh cười khẩy một cái, có lẽ là chế giễu, nhưng không phải cho đối phương mà là cho bản thân.
- Anh nói anh là dân kinh doanh mà, tại sao có một chuyện người thường như tôi còn hiểu, mà anh lại không hiểu hay là anh cố tình không hiểu đây? Tôi cố đẩy anh ra chỉ vì muốn tốt cho anh vậy mà anh lại làm như người thiệt thòi là anh, còn tôi là người tội lỗi đầy mình.
Hạ Vi Vũ không còn đùa giỡn nữa, hắn thậm chí còn nghiêm túc hơn bất kì lúc nào khác.
- Tốt với tôi? Sao em không biết nó là thiệt thòi cho tôi? Trong mắt em mọi chuyện đều tiêu cực như thế sao? Không thể tích cực hơn chút à?
- Đó không phải tiêu cực mà là thực tế. Anh đâu thể bắt tất cả mọi thứ diễn ra theo ý muốn của anh được. Anh càng không thể ích kỷ chỉ nghĩ tới anh của hiện tại, mà bỏ mặc tương lai. Lỡ như sau này truyền thông rộ lên tin đồn "Người thừa kế Hạ thị là đồng tính luyến ái", thì tư cách thừa kế của anh cũng sẽ tan biến hết. Tới lúc đó anh sẽ hối hận biết bao rồi lại tuyệt tình.... bỏ rơi tôi.
Lam Hạ nói một tràng dài, bao nhiêu khuất tất, lo lắng và sợ hãi đều được cậu bộc lộ thẳng thừng. Bàn tay không ngừng rung rẩy nắm chặt lấy vạt áo vốn dĩ được ủi phẳng phiu. Cậu dùng chút sức lực để giữ hơi thở run rẩy cứ như muốn khóc tới nơi, nhưng Lam Hạ biết bây giờ không phải lúc để yếu đuối, khóc thôi thì chẳng thể giải quyết được chuyện gì cả.
Ngừng một lúc mới nói tiếp:
- Vậy nên xin anh, đừng bắt tôi đi vào vết xe đổ năm đó nữa.
Chu Lam Hạ không nói gì nữa, khoảng không dần chìm vào tĩnh lặng, màn đêm bao trùm lấy vạn vật, chẳng để lại chút ánh sáng dẫn lối con đường họ đi.
Có chăng, mọi thứ đều được số phận an bài?
Không xứng tức là không đáng, mà đã không đáng thì cả đời này đều không đáng. Sẽ chẳng ai dại dột từ bỏ tất cả vì một thứ không đáng.
________________________________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...