Georgina cảm thấy khá hơn, và hy vọng phản ứng của những người anh còn lại sẽ nhẹ nhàng hơn, sau khi Drew tỏ rõ sự thương hại khi thấy nàng đau lòng. Dĩ nhiên Drew đã tưởng những giọt nước mắt của nàng là vì Malcolm. Nàng thấy không cần nói cho anh biết là nàng đã không còn nghĩ đến Malcolm nữa, trừ khi ai đó nhắc đến anh ta. Không, những ý nghĩ và cảm xúc của nàng giờ đây đang chú trọng vào một người đàn ông khác, một người mà tên của anh chưa bao giờ được nhắc đến, trừ chuyện anh là thuyền trưởng của con tàu đã mang nàng đến Jamaica .
Nàng cảm thấy thật tồi tệ khi phải dối gạt Drew. Đã nhiều lần nàng nghĩ đến chuyện sẽ nói rõ sự thật với anh. Nhưng nàng không muốn làm anh nổi giận một lần nữa. Cơn giận của anh làm cho nàng rất ngạc nhiên. Đây là một người anh dễ tính và thương nàng nhất nhà, người luôn chọc ghẹo nàng, người luôn có mặt kế bên làm cho nàng cười mỗi khi nàng buồn, như anh vừa làm. Chỉ là anh không biết rõ nàng đang thất tình với ai mà thôi.
Thế nào rồi anh cũng biết. Tất cả bọn họ cũng sẽ biết. Nhưng những chuyện xấu này có thể đợi thêm một thời gian nữa, cho đến khi nàng bớt đau thương, cho đến khi nàng biết được bọn họ sẽ phản ứng ầm ĩ như thế nào với chuyện mà bây giờ nàng coi là một chuyện nhỏ, ít ra là khi đem so sánh với chuyện mà nàng sẽ nói với bọn họ vào một hay hai tháng tới, khi bụng nàng to lên và bọn họ sẽ muốn biết đứa con trong bụng của nàng là con của ai. James đã nói gì về anh trai của anh, Jason thì phải? Chuyện anh luôn muốn phóng xuyên qua nóc nhà vì ông anh đó? Còn nàng thì có đến năm người anh sẽ làm chuyện đó .
Nàng không biết chắc là nàng có cảm giác thế nào về hậu quả của những phút sai lầm vừa qua. Sợ hãi, chắc chắn rồi. Hơi hoang mang, hơi... vui mừng. Nàng không thể chối điều đó. Nó sẽ gây ra rất nhiều chuyện rắc rối, nếu như không muốn nói đến sự nhục nhã, tuy nhiên cảm giác của nàng bây giờ chỉ có thể tóm gọn trong ba chữ, con của James. Còn chuyện gì khác quan trọng hơn chuyện đó chứ? Đúng là điên rồ. Nàng thực là điên rồ khi nghĩ đến chuyện sanh con và nuôi nấng nó mà không có một người chồng và nàng chắc chắn sẽ không lấy chồng. Nàng không thể có James, và không một người nào khác có thể thay thế được anh, nhưng nàng có thể có con của anh và giữ nó, đó chính là những gì nàng muốn làm, vì nàng quá yêu James.
Đứa bé, Georgina chắc chắn đó đã là sự thật và không phải chỉ là một phỏng đoán, là lý do làm cho tâm trạng nàng khá hơn khi tàu Triton đến Long Island South, chặng đường cuối cùng để về nhà, ba tuần lễ sau khi rời khỏi Jamaica. Khi nhìn thấy bóng của Bridgeport và khi họ quẹo vào sông Pequonnock, nàng đã rất vui mừng vì được trở về nhà, đặc biệt là vào mùa này trong năm, khi thời tiết còn chưa quá lạnh, và màu hoàng hôn của mùa thu còn phảng phất khắp mọi nơi. Nàng đã rất vui mừng, cho đến khi nàng nhìn thấy những con tàu Skylark đậu ở cảng, có đến ba chiếc tàu mà nàng đã hy vọng là chúng đang ở bất cứ nơi nào khác, trừ nơi này.
Chuyến xe đi đến tòa nhà xây bằng gạch đỏ, mà nàng gọi là nhà, nằm bên ngoài phố thị thật yên ả.
Drew ngồi kế bên nàng trong xe ngựa, nắm lấy tay nàng, thỉnh thoảng bóp nhẹ để trấn an nàng. Bây giờ anh đứng hẳn về phía nàng, nhưng cũng không làm cho tâm trạng nàng khá hơn khi nghĩ đến chuyện phải đối diện với các anh lớn của nàng. Drew cũng như nàng chưa bao giờ chống chọi lại được bọn họ, nhất là khi bọn họ cấu kết với nhau .
Bộ quần áo giúp việc của nàng đã biến mất. Bộ trang phục đó là một trong những lý do đã làm cho Drew nổi giận, vì vậy ít ra việc biến mất này sẽ không cho những người khác có lý do để phàn nàn. Nàng đã mặc đồ của đám thuỷ thủ của Drew trong cuộc hành trình, nhưng bây giờ nàng đang mặc một chiếc váy dễ thương mà Drew định mang về làm qùa cho cô bồ của anh. Có lẽ anh phải mua một cái áo khác cho cô bồ vào chuyến sau.
"Cười lên đi nào, Georgie. Đâu phải ngày tận thế đâu nào."
Nàng nhìn sang Drew. Anh đang bắt đầu chọc cho nàng cười, điều mà ngay lúc này nàng thấy không thích hợp chút nào. Nhưng những lời như vậy thì mới đúng là của Drew. Anh rất khác với những người anh kia của nàng. Anh là người duy nhất trong nhà có cặp mắt màu tối đến nỗi họ không biết gọi là màu gì ngoài màu đen. Anh cũng là người duy nhất bị đấm ngã rồi đứng dậy cười toe toét, việc này đã xảy rất nhiều lần khi anh chọc giận Warren hay Boyd. Và anh nhìn giống Warren một cách lạ kỳ. Cả hai đều có mái tóc màu vàng, với những lọn tóc xoăn. Cả hai đều có cùng chiều cao như cột nhà, cùng những đặc điểm rất đẹp trai. Nhưng trong khi mắt Drew thì đen tuyền, còn mắt của Warren thì lại là màu chanh lá cam giống như của Thomas. Và những phụ nữ đều rất thích Drew vì tánh tình dễ gần của anh, bọn họ lại cảnh giác với Warren vì những lời cay độc và tánh tình cộc cằn của anh...nhưng chắc chắn không cảnh giác đủ.
Warren là một gã đểu cáng khi nói đến đàn bà. Georgina thấy tội nghiệp cho bất cứ người đàn bà nào không chống nổi sự quyến rũ lạnh lùng của anh. Và có rất nhiều người đã bị vậy. Ở anh, có cái gì đó mà bọn họ thấy hấp dẫn không cưỡng lại được. Bản thân nàng không thể nhìn thấy được điều đó. Nhưng tánh tình nóng nảy của anh thì nàng luôn nhìn thấy, vì đó là điều mà anh luôn thể hiện, và nó không liên quan gì đến đàn bà cả.
Nhớ lại tánh tình nóng nảy của Warren, nàng trả lời câu nói của Drew lúc nãy, "Nói như anh thì dễ rồi. Anh nghĩ bọn họ sẽ nghe em giải thích trước khi giết chết em à? Em không tin vậy đâu."
"Đúng vậy, Clinton sẽ không nghe đâu nếu như anh ấy nhận ra âm ngữ của bọn Anh mà em đã bị ảnh hưởng. Có lẽ là em nên để cho anh nói chuyện thì hay hơn."
"Anh thật đáng yêu, Drew, nhưng nếu như có mặt của Warren ..."
"Anh biết em nói gì " Anh cười như một cậu bé, nhớ lại lần Warren muốn lột da anh. "Vậy thì hãy cầu mong là anh ấy qua đêm ở một khách sạn nào đó ở Duck và sẽ không có cơ hội can dự vào, cho đến khi chúng ta nói chuyện với Clinton trước. Thật may mắn cho em là Clinton có mặt ở nhà ."
"May mắn à? May mắn!"
"Im nào!" Anh xuỵt. " Chúng ta đến rồi. Không cần phải thông báo với bọn họ."
"Lúc này chắc ai đó đã nói với họ là tàu Triton đã vào cảng rồi."
"Nhưng không nói đến chuyện em đã ở trên đó . Đó là một sự kinh ngạc đấy, Georgie, sẽ có lợi cho em."
Có lẽ là vậy nếu như Boyd không có mặt trong phòng sách với cả Clinton và Warren khi Georgina bước vào, còn Drew đi sau nàng. Người anh kế nàng nhìn thấy nàng trước tiên và đứng bật dậy rời khỏi ghế của anh. Khi anh làm xong những việc như ôm chầm lấy nàng, lắc mạnh người nàng và liên tục hỏi đến nỗi nàng không có cơ hội để trả lời tất cả những câu hỏi của anh, thì hai người anh lớn của nàng đã thôi không còn kinh ngạc nữa và tiến lại gần nàng với những cái nhìn khiến nàng biết được là chuyện lắc mạnh người nàng chỉ là màn mở đầu. Họ nhìn giống như là họ sẽ cùng một lúc tung quả đấm ra để xem ai sẽ đấm trúng nàng trước.
Georgina tin chắc là các anh nàng sẽ không làm cho nàng đau, ít ra là sẽ không đau đớn lắm, khi thấy cả hai đang nhìn nàng trừng trừng. Nàng từ từ rời khỏi vòng tay của Boyd và kéo anh theo, đẩy anh đứng ngang hàng với Drew, còn nàng thì đứng sau lưng họ .
Nhìn qua vai của Boyd, một chuyện không dễ làm vì Boyd, giống như Thomas, cao gần cả sáu feet, nhưng cũng còn thấp hơn Drew cả nửa cái đầu, Georgina hét lớn với Clinton trước, "Để em giải thích đã !" rồi với Warren, nàng nói thêm, "Em có thể giải thích mà!"
Và khi bọn họ không dừng lại mà đi vòng qua mỗi bên hàng rào cản của nàng, nàng vội chen giữa Boyd và Drew, chạy lại bàn của Clinton và vòng qua nó, hơi trễ khi nàng nhận thấy chiếc bàn sẽ không giúp gì cho nàng khi có người muốn tóm lấy nàng. Và hình như nàng càng làm cho Clinton và Warren giận dữ hơn vì đã chạy trốn. Nhưng nàng cũng nổi xung thiên lên khi nhìn thấy Drew, vì đã nắm lấy vai của Warren để cản anh không chạy theo nàng mà phải chịu một cú đấm.
"Hai anh đúng là đồ trời đánh thánh vật, các anh thật quá đáng ..."
"Câm ngay, Georgie!" Warren gầm gừ .
"Không đâu. Em không thèm nói chuyện với anh, Warren Anderson, khi có mặt Clinton ở đây. Vì vậy anh phải nên dừng lại ngay, nếu không thì em sẽ ..." nàng chộp lấy món đồ gần nhất trên bàn. "…em sẽ đập vỡ đầu anh đấy."
Anh dừng hẳn lại, có lẽ là vì quá kinh ngạc khi nàng dám chống lại anh, điều mà trước kia nàng chưa bao giờ dám, hay có lẽ anh sợ nàng sẽ đập vỡ đầu anh thật, nàng không biết là vì cái gì. Nhưng Clinton cũng dừng lại. Thật ra, cả hai đều nhìn rất hốt hoảng.
"Đặt bình hoa xuống, Georgie," Clinton nói nhỏ nhẹ "Nó rất quí giá, nếu đem đập nó trên đầu của Warren thì thật không đáng. "
"Anh ấy không nghĩ vậy đâu," Nàng trả lời với vẻ tức tối.
"Thật ra thì," Warren nặn từng lời một cách nhỏ nhẹ. "Anh cũng nghĩ vậy đấy."
"Lạy Chúa, Georgie," Boyd vội nói. "Em không biết là em đang nắm gì trong tay đâu. Nghe lời Clinton đi, được không?"
Drew nhìn sang cậu em trai đầy thắc mắc, rồi nhìn đến hai tấm lưng to đùng trước mặt anh, rồi đứa em gái ở bên kia, tay vẫn giơ cao bình hoa lên, cảnh tượng giống như đang xảy ra ở một câu lạc bộ vậy. Anh đột nhiên bật cười.
"Em làm được rồi, Georgie, em làm được rồi," Anh hân hoan reo lên.
Nàng liếc nhìn anh một cái. "Bây giờ em không có tâm trạng để đùa với anh đâu, Drew," Nhưng rồi, "Em đã làm được chuyện gì ?"
"Đã làm cho bọn họ lâm vào cảnh khó khăn đấy. Bây giờ họ sẽ lắng nghe em nói, thử xem nếu bọn họ không chịu thì sao nào?"
Mắt nàng di chuyển về phía người anh lớn nhất của nàng. "Đúng không, Clinton ?"
Anh đang nghĩ đến chuyện phải đối phó với nàng như thế nào, dọa nạt hay dỗ ngọt, nhưng sự cắt ngang của Drew đã giải quyết được vấn đề. "Anh sẽ nghe, đúng vậy, nếu như em ..."
"Không được nếu," Nàng cắt ngang. "Đồng ý, nếu không thì ..."
"Đồ ôn vật, Georgina!" Warren cuối cùng cũng nổi xung thiên. "Đưa nó cho anh ..."
"Câm ngay, Warren," Clinton rít lên," trước khi em khiến nó hoảng sợ đến làm rớt chiếc bình." Và rồi với đứa em gái, "Này, Georgie, em không hiểu là em đang cầm cái gì đâu."
Nàng nhìn xuống chiếc bình nàng đang ôm chặt. Nàng phải thốt lên một tiếng kinh ngạc, bởi vì nàng chưa bao giờ nhìn thấy một cái bình tuyệt đẹp như thế này. Rất mỏng manh và trong suốt, và được dát vàng ròng trên nền trắng kiểu Đông Phương rất tuyệt hảo. Bây giờ nàng hiểu rõ, và ý nghĩ đầu tiên trong đầu nàng là đặt chiếc bình tuyệt đẹp này xuống, trước khi nàng lỡ tay đánh rớt nó.
Nàng sắp làm xong, từ từ đặt nó xuống, sợ là mạnh tay quá sẽ làm cho nó rạn nứt. Nhưng những tiếng thở phào mà nàng nghe được khiến nàng thay đổi ý định vào phút cuối .
Với một bên chân mày nhướng lên, bắt chước từ gã thuyền trưởng người Anh, nàng hỏi Clinton, "Anh nói là nó rất đắt tiền à?"
Boyd rên lên. Warren xoay mặt lại để nàng không nghe được anh chửi thề, một việc làm vô bổ vì nàng đã nghe rất rõ, anh như đã thét lên từng lời. Drew chỉ tặc lưỡi trong khi Clinton nổi giận trở lại.
"Hăm dọa bọn anh hả, Georgie? " Clinton rít qua kẽ răng.
"Không có đâu. Chỉ là để tự bảo vệ thôi. Hơn nữa, em còn chưa ngắm nó xong ..."
"Em nói cũng đúng, em gái. Có lẽ chúng ta nên ngồi xuống, để em có thể đặt nó lên đùi ."
"Em đồng ý ."
Khi đề nghị điều này, Clinton không nghĩ là nàng sẽ ngồi xuống chiếc ghế của anh ở sau bàn. Anh đỏ mặt khi nàng làm chuyện này, cơn giận dâng lên tột độ. Georgina biết là mình đã đi quá xa, nhưng vì nàng thấy phấn khích khi đã làm cho các anh của nàng tiến thoái lưỡng nan. Dĩ nhiên, có lẽ bây giờ nàng nên giữ luôn chiếc bình bên người.
"Anh có thể nói cho em biết tại sao anh lại giận dữ với em không ? Em chỉ là đi ..."
"Anh quốc!" Boyd la lên."Sao không đi các nơi khác, Georgie! Em biết đó là đất của bọn ma quỉ mà."
"Đâu có ghê gớm dữ vậy ..."
"Và chỉ đi một mình!" Clinton chỉ ra."Em đã đi một mình, lạy Chúa! Đầu óc em để ở đâu vậy ?"
"Mac đi chung với em mà."
"Ông ta không phải là anh của em ."
"Ôi Clinton, anh biết ông ấy như là cha của chúng ta vậy."
"Nhưng ông ấy quá mềm lòng với những gì liên quan tới em. Ông ấy vẫn để em cưỡi lên đầu ông ấy đấy."
Nàng không thể chối bỏ điều này, và tất cả bọn họ đều biết điều này, hai má nàng đỏ bừng lên, đặc biệt là khi nàng nhận thức được rằng, nàng sẽ không bao giờ đánh mất sự trong trắng, hay trái tim của nàng cho gã người Anh đểu cáng James Malory nếu như một trong các anh cùng đi chung với nàng thay vì Mac. Ngay cả chuyện gặp gỡ James cũng sẽ không bao giờ xảy ra, hay là chuyện được trải qua những ngày vui sướng nhất đó nữa. Và sẽ không có đứa bé trong bụng nàng để gây ra một tin đồn xấu xa mà Bridgeport chưa từng nghe qua. Nhưng thật không ích lợi gì khi bàn đến những chuyện đã xảy ra. Và thành thật mà nói, nàng không mong muốn đã làm khác đi .
"Có lẽ em hơi có chút quá đáng ..."
"Có chút thôi à?" Lại là Warren, "Em còn chưa tỉnh táo lại kìa."
"Được rồi, vậy có lẽ là quá đáng thật. Nhưng vì sao em thấy em nên đi đến đó không quan trọng sao?"
"Không một chút nào."
Và Clinton châm thêm vào, "Không có lời giải thích nào có thể bù đắp được chuyện em đã làm cho bọn anh phải lo lắng đến mức này đâu. Điều đó không thể tha thứ được, em đã quá ích kỷ ..."
"Nhưng các anh không nên lo lắng mà!" Nàng bật khóc. "Các anh đúng ra không thể biết được chuyện em ra đi cho đến khi em quay về. Em đúng ra là sẽ trở về trước các anh, nhưng sao các anh lại ở nhà cả vậy?"
"Câu chuyện dài dòng lắm, hãy ôm chặt chiếc bình vào, và đừng thay đổi câu chuyện, em gái. Em biết là em không việc gì phải đi đến Anh quốc nhưng em cũng vẫn cứ đi. Em biết là các anh sẽ phản đối, biết rõ cảm nghĩ của bọn anh đối với quốc gia đó, nhưng em vẫn đi đến đó."
Drew thấy nghe đã đủ. Nhìn thấy hai vai Georgina trĩu xuống như kẻ tội đồ, ý thức muốn che chở đứa em gái trỗi dậy làm cho anh hét lên, "Anh nói đủ rồi, Clinton, nhưng Georgie cũng đủ đau khổ rồi. Nó không cần anh phải châm thêm dầu vào lửa nữa."
"Nhưng nó nên bị đánh đòn!" Warren cố chấp. "Và nếu Clinton không làm chuyện đó, em hãy tin là anh sẽ làm."
"Nó đã quá lớn để bị đánh đòn, anh không nghĩ vậy à?" Drew hỏi, quên là anh cũng từng có ý nghĩ như vậy, khi anh nhìn thấy nàng ở Jamaica.
"Đàn bà không bao giờ quá lớn để khỏi bị đòn cả."
Cảnh tượng hiện lên trong đầu của câu trả lời một cách bất bình đó làm Drew nhe răng cười, Boyd thì tặc lưỡi và Clinton trợn tròn mắt. Trong giây lát tất cả bọn họ đều quên hẳn chuyện Georgina đang còn ở trong phòng. Ngồi ở đó, lắng nghe những lời kinh dị này, nàng không còn sợ nữa, và thay vào đó nàng muốn nổi sùng lên và đang sẵn sàng đập chiếc bình quí giá này vào đầu của Warren.
Drew nói như muốn bào chữa, "Đúng là thông thường đàn bà là như vậy, nhưng em gái thì không thuộc vào loại đó. Và chuyện gì đã làm cho anh nóng như lửa vậy?"
Khi Warren không trả lời, Boyd nói."Anh ấy vào bến ngày hôm qua, nhưng một khi chúng tôi nói cho anh ấy biết những gì nó đã làm, anh ấy đã ra lệnh cho tất cả mọi người trên tàu chuẩn bị, và thật ra thì chiều nay sẽ ra khơi ... đi Anh quốc ."
Georgina giật mình kinh ngạc. "Anh thật là sẽ đi tìm em à, Warren?"
Cái sẹo nhỏ trên gò má anh hơi co giật. Hiển nhiên, anh không muốn cho mọi người biết, anh lo lắng cho cô hơn bất cứ ai trong nhà. Vì vậy, anh không muốn trả lời câu hỏi của cô cũng như của Drew.
Nhưng nàng không cần câu trả lời. "Tại sao vậy, Warren Anderson, đây là chuyện tốt đẹp nhất mà anh từng làm cho em đấy."
"Đồ chết tiệt." Anh rên rỉ .
"Này, đừng xấu hổ như vậy chứ." Nàng cười. "Không ai ngoài gia đình chúng ta ở đây chứng kiến được cảnh anh không phải là người lạnh lùng và nhẫn tâm như anh đã cố tình làm cho mọi người nghĩ vậy."
"Bầm mình đấy, Georgie, anh hứa với em ."
Nàng không nghĩ lời hăm dọa này của anh là thật, có lẽ vì giọng nói của anh không còn dữ dằn nữa. Nàng chỉ tặng cho anh một nụ cười âu yếm và nói nàng cũng thương anh.
Mọi người đang im lặng, Boyd đột nhiên thắc mắc hỏi Drew, "Lúc nãy anh nói nó đã quá đau khổ rồi là ý gì vậy ?"
"Nó tìm được Malcolm rồi, còn thảm thương hơn là không tìm được ."
"Gì nữa đây ?"
"Em không gặp hắn ta ở đây chứ?"
"Ý anh là hắn không muốn nó à ?" Boyd hỏi một cách ngớ ngẩn .
"Còn tệ hơn nữa." Drew khịt mũi."Hắn đã kết hôn với người khác vào năm năm trước."
"Tại sao đó lại là ..."
"... là đồ đốn mạt mà .."
"... gã khốn nạn!"
Georgina chớp mắt khi thấy lần này bọn họ nổi giận là vì đứng ở phía nàng. Nàng không mong đợi điều này, nhưng đúng ra nàng phải nên nghĩ như vậy, vì nàng biết rõ bọn họ luôn che chở cho nàng. Nhưng nàng không thể tưởng tượng được họ sẽ nói gì về James khi nghe nàng thú tội. Nàng không dám nghĩ đến chuyện đó.
Bọn họ đang tỏ ra vẻ cảm thông với nàng bằng cách riêng của từng người, với những lời chửi rủa thô bạo, thì người anh giữa của nàng bước vào phòng. "Thật là không thể nào tin được," Anh nói, kéo theo sự chú ý của mọi người ."Cả năm người chúng ta đều ở nhà cùng một lúc. Cũng đã mười năm rồi chuyện này mới xảy ra đấy ."
"Thomas!" Clinton reo lên.
"Tốt rồi, Tom, anh chắc là đã đi theo những cơn sóng của tàu em," Drew nói.
"Gần như vậy." Anh chặc lưỡi." Anh nhìn thấy em ở biển Virginia, nhưng lại bị lạc mất em." Và rồi anh xoay qua nhìn Georgina, chỉ vì anh ngạc nhiên khi nhìn thấy nàng ngồi ở sau bàn của Clinton. "Không chào anh à, em gái yêu? Em vẫn còn đang giận anh vì đã làm cho chuyện đi Anh quốc của em bị hoãn lại phải không?"
Giận à? Nàng đột nhiên nổi điên lên. Như là Thomas vừa châm ngòi nổ vì đã đoán là mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp khi anh quay về .
"Chuyến đi của em à ?" Nàng đi vòng qua bàn, kẹp chiếc bình dưới nách, giận đến nỗi quên mất là nàng đang ôm nó. "Em đã không muốn đi Anh quốc, Thomas. Em đã xin anh đi giùm em. Em đã van xin anh đi đến đó giùm em. Nhưng anh đã không đồng ý . Chuyện của em không đủ quan trọng để cắt ngang lịch trình quái quỉ của anh."
"Này, Georgie," anh nói một cách bình tĩnh. "Bây giờ anh sẽ đi giùm em, và nếu em muốn đi theo thì anh cũng cho phép đấy."
"Nó đã đi đến đó rồi," Drew thông báo một cách khô khan.
"Đi đâu?"
"Đi Anh quốc và đã trở về ."
"Cái gì?" Đôi mắt màu xanh lá cây của Thomas chiếu thẳng vào Georgina, sáng rực vì giận dữ. "Georgie, em không thể nào điên rồ ..."
"Em không thể à?" Nàng cắt ngang, rồi đột nhiên mắt nàng ngấn đầy nước. "Đó là lỗi của anh làm cho em ... Ôi, này !"
Nàng quăng chiếc bình vào người anh rồi bỏ chạy khỏi phòng, xấu hổ khi đã khóc vì gã Anh quốc không có trái tim tên Malory đó. Nhưng nàng đã để lại một sự hỗn loạn sau lưng, không phải vì mọi người nhìn thấy những giọt nước mắt của nàng.
Thomas chụp được chiếc mình mà nàng liệng vào người anh, nhưng cả bốn người còn lại đều đã nhào tới chân anh, cố gắng chụp cho được chiếc bình nếu như anh hụt tay .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...