Đôi tay Georgina run lên, khi nàng chất những cái đĩa vào lại trong khay, lau dọn bàn, không phải vì công việc nặng nhọc. Không, nàng chỉ có mỗi một việc là xách tất cả những thùng nước tắm kia từ cửa phòng đến bồn tắm thôi, nhờ sự giúp đỡ của một người Pháp. Ông ta nói rằng rất phiền nếu nàng làm đổ lênh láng nước khắp boong tàu. Tên ông ta là Henry, ông không nghe nàng giải thích và bảo hai thủy thủ, không lớn tuổi hơn Georgie là mấy, xách những thùng nước ấy. Dĩ nhiên, họ cao lớn hơn nàng, và chắc chắn là khỏe hơn, và nàng tỏ vẻ phản đối chỉ vì nàng thấy cần phải làm thế, và vì nàng nghĩ rằng hai người họ sẽ càu nhàu khi phải xách nước hộ nàng.
Nhưng họ không tỏ vẻ gì khác, và cuối cùng Henry nói là nàng phải lớn thêm chút nữa để làm những công việc của một ngưởi đàn ông. Nàng đã chực đả kích chuyện đó, nhưng khôn ngoan hơn thì phải câm miệng lại. Ông ta đã giúp nàng, mặc dù ông ta không cùng quan điểm với nàng.
Nàng vẫn phải xách nước từ cửa đến bồn tắm, vì họ để những thùng nước ở ngoài, và từ chối bước vào phòng thuyền trưởng. Nàng không trách họ chút nào. Nàng cũng sẽ không bước vào phòng hắn, trừ phi nàng buộc phải vào mà thôi. Nhưng chỉ xách nặng chút xíu cũng không thể làm nàng run tay được. Không, chúng run lên vì James Malory đang ở đằng sau tấm bình phong, cởi bỏ quần áo và điều này làm nàng căng thẳng hơn tất cả những gì nàng đã trải qua trong ngày hôm nay.
May thay, nàng không phải ở lại trong phòng. Nàng phải mang trả những cái đĩa dơ cho nhà bếp và còn phải đi lấy võng để trong khu của thủy thủ nữa. Nhưng nàng vẫn chưa ra khỏi phòng. Và nàng vẫn còn ở đó khi nàng nghe tiếng nước lõm bõm.
Nàng cố giũ bỏ những hình ảnh đang hiện lên trong trí nàng, như thân hình cao lớn ấy đang ngập trong nước nóng, hơi nước bốc lên và làm mớ tóc vàng óng và dày đó rũ xuống. Những giọt nước sẽ đọng lại trên khuôn ngực đồ sộ cho đến khi làn da hắn phản chiếu ánh sáng từ ngọn đèn treo bên cạnh. Hắn sẽ ngả người ra sau, nhắm mắt lại một chốc để cơ thể thư giãn trong cái nóng êm dịu . . . và rồi, sự tưởng tượng chấm dứt. Georgina không thể nghĩ hắn ta có thể thư giãn được.
Mắt nàng trợn tròn khi nàng nhận ra mình đang làm gì. Liệu nàng có điên không? Không, đó là do sự căng thẳng từ một ngày hoàn toàn kinh khủng, và ngày này vẫn chưa trôi qua hết. Giận dữ, nàng quẳng chiếc đĩa cuối cùng lên khay và bước ra cửa phòng. Nhưng nàng chưa ra đến nơi thì giọng nói trầm ấm của thuyền trưởng đã vang lên. “Ta cần áo choàng, Georgie.”
Áo choàng? Nàng đã để nó ở đâu nhỉ? Ồ, đúng rồi, nàng đã treo nó trong tủ, một mảnh vải lụa mỏng màu ngọc lam và ắt hẳn không vượt quá được đầu gối hắn khi mặc vào. Hiển nhiên nó chẳng ấm chút nào.
Nàng đã tự hỏi khi nhìn thấy nó trước đó, là nó được dùng vào việc gì. Nàng cũng không tìm thấy chiếc aó ngủ nào khác, nên nàng nghĩ hắn sẽ mặc nó khi đi ngủ.
Nàng đặt khay lại trên bàn, vội vớ lấy cái áo và gần như chạy ngang phòng để ném nó vào bên trong bức bình phong. Nhưng chưa kịp trở lại bàn ăn thì lại nghe tiếng hắn.
“Đến đây, nhóc.”
Ồ, không. Không và nhất định không. Nàng không muốn nhìn thấy hắn trong lúc thư giãn. Nàng không muốn thấy hình ảnh làn da loang loáng nước như vừa tưởng tượng.
“Tôi phải lấy đi võng, thưa Ngài”
“Chuyện đó có thể làm sau.”
“Nhưng tôi không muốn làm rộn Ngài.”
“Cậu không làm rộn.”
“Nhưng –”
“Đến đây, Georgie.” Nàng nghe thấy vẻ thiếu kiên nhẫn của hắn. “Chuyện này chỉ mất vài phút thôi.”
Nàng liếc về phía cánh cửa, lối thoát duy nhất của nàng, mong đợi một cú gõ cửa để giúp nàng không phải đi đến đằng sau bức bình phong đó, nhưng mà chẳng có ai gõ cả, không còn cách gì thoát được. Hắn ta đã ra lệnh như vậy rồi.
Nàng giật mình, cứng cả người. Nàng sợ gì nào? Nàng đã từng thấy các anh mình tắm, từ nhỏ cho đến lớn. Nàng từng đưa khăn tắm cho họ, thậm chí nàng từng tắm cho Boyd khi anh bị phỏng cả hai tay. Tất nhiên, khi đó anh chỉ mới mười tuổi, và nàng thì sáu tuổi thôi, nhưng như vậy không phải là nàng chưa bao giờ thấy một người đàn ông không mặc quần áo. Sống với năm người anh trai dưới cùng một mái nhà bằng ấy năm, sẽ là chuyện lạ nếu nàng chỉ nhìn thấy một hai lần cảnh đó trong sự ngượng ngùng.
“Georgie ...”
“Tôi đến đây, vì Chúa... ý tôi –” Nàng tiến đến bức bình phong. “Tôi có thể... làm gì cho... Ngài?”
Ồ, Chúa ơi, chuyện này không giống như trước đây. Hắn đâu phải là anh trai nàng. Hắn là một người đàn ông cao to, đẹp trai và không có quan hệ gì với nàng. Và da màu đồng của hắn lấp lánh nước, giãn căng ra trên những cơ bắp cứng như đá kia. Nhưng tóc hắn không ướt rũ xuống. Chúng khá dày nên khó để rũ xuống, nhưng có vài lọn tóc quăn ẩm ướt rơi trên trán. Nàng có thể ví hắn như một con bò mộng, chỉ vì hắn to lớn quá, vạm vỡ quá. Hắn quả thực là vạm vỡ, và cũng rắn chắc nữa. Nàng không tin có một nơi nào mềm mại trên cơ thể hắn... trừ một chỗ. Người nàng nóng bừng vì ý nghĩ đó, và nàng cầu xin hắn không lưu tâm đến.
«Chuyện quái gì xảy ra với cậu thế hả?”
Nàng đã làm hắn bực, chỉ vì đã không đến ngay khi được gọi. Nàng cúi nhìn xuống sàn, một nơi an toàn cho ánh mắt, và hy vọng trông nàng như đang hối lỗi.
“Tôi xin lỗi, thưa Ngài. Tôi sẽ cố nhanh nhẹn hơn.”
“Để xem. Này”
Tấm vải thô bọc một bánh xà phòng ở trong ném về phía nàng. Bánh xà phòng rơi xuống sàn. Nàng bắt được tấm khăn kỳ. Đôi mắt nàng mở to kinh hãi.
“Ngài muốn một cái mới à?” Nàng hỏi trong hy vọng.
Nàng nghe tiếng khịt mũi. “Cái đó được rồi. Lại đây và chà lưng cho ta.”
Nàng đã sợ hắn sẽ nói những điều tương tự như thế. Nàng không thể làm chuyện này. Đến gần làn da trần đó ư? Chạm vào ư? Làm sao nàng có thể? Nhưng mày là con trai, Georgie, và hắn là đàn ông. Hắn chẳng thấy gì sai khi yêu cầu mày chà lưng cho hắn cả.
“Bị bạt tai làm ảnh hưởng đến thính lực của cậu à?”
“Vâng ... ý tôi là không.” Nàng thở dài. “Quả là một ngày dài, thuyền trưởng ạ.”
“Và căng thẳng có thể đánh gục một cậu con trai. Ta hiểu lắm. Cậu được nghỉ sớm, vì ta cũng không có việc gì cho cậu làm tối nay... sau khi chà xong lưng ta.”
Nàng cứng người. Trong một giây, nàng đã tưởng mình được ân xá, nhưng lẽ ra nàng phải biết, không thể có điều đó. Đành vậy, nàng sẽ tắm cho cái lưng khỉ gió này. Nàng còn có sự lựa chọn nào khác đâu? Và có khi nàng lột được chút da của hắn không chừng.
Nàng chộp lấy bánh xà phòng và đi đến cuối bồn tắm. Hắn cúi người về trước, tấm lưng trần phô ra trước mắt nàng, thật dài, thật rông, thật ... đàn ông. Mặc dù nàng đã cố gắng đổ vào thật nhiều nước nhưng cũng chỉ ngập đến hông hắn thôi, vì bồn tắm to quá. Và nước cũng không đục lắm. Gã có cặp mông thật đẹp.
Nàng giật mình khi thấy mình đang nhìn chằm chằm, và tự hỏi đã bao lâu rồi. Chắc cũng không lâu lắm, nếu không hắn đã phải nói gì đó, hắn vốn thiếu kiên nhẫn mà.
Khó chịu với bản thân, tức hắn vì hắn đã khiến nàng ra nông nỗi này, nàng nhúng khăn kỳ xuống nước, xát mạnh xà phòng vào đó cho đến khi có đủ bọt để tắm cho mười người. Rồi nàng đập mạnh khăn vào lưng hắn, sau đó bắt đầu chà hết sức mình. Hắn không nói lời nào. Và nàng cảm thấy có lỗi sau đó khi nhìn thấy những vệt đỏ nàng để lại trên lưng hắn.
Nàng thôi không xát mạnh nữa, và cơn giận cũng nguôi đi. Nàng lại nhìn chằm chằm, mê hoặc vào những nốt da gà nổi lên khi nàng chạm vào những vùng nhạy cảm, nhìn thấy làn da sẫm màu biến mất dưới lớp bọt xà phòng, sau đó lại xuất hiện. Tấm vải kỳ mỏng quá, như thể là nó không có ở đó, như thể là không có gì giữa bàn tay nàng và làn da trơn trượt của hắn. Cử động nàng chậm dần. Nàng kỳ cọ lại những nơi nàng đã kỳ qua.
Và rồi chuyện đó lại xuất hiện. Những gì nàng nuốt vội trong nhà bếp lúc chờ nước tắm sôi, đang bắt đầu bị khuấy tung lên trong bụng. Đây là cảm giác kì quái nhất, nàng chẳng hề nghi ngờ việc nó sắp sửa chuyển thành cơn buồn ói thực sự. Và nàng kinh hãi nếu nàng ói ngay trước mặt hắn. Có phải là lỗi của tôi đâu nếu tôi cảm thấy muốn bệnh khi ở gần ông, Thuyền trưởng? Sẽ không tốt chút nào, phải không?
“Xong rồi, thưa ngài.” Nàng vắt tấm khăn kỳ qua lưng hắn.
Hắn chưa chịu. “Chưa xong, nhóc. Lưng dưới của ta nữa.”
Nàng phóng tầm nhìn xuống nơi ấy, giờ đang bị khuất đi bởi bọt xà phòng. Nhưng nàng thực sự không nhớ là mình đã tắm nơi ấy rồi hay chưa. Nàng mừng vì không còn phải thấy phần thân hình xuyên qua nước nữa. Nàng nhúng khăn xuống nước, chỗ gần cột sống của hắn. Khi nàng cúi xuống, người nàng gần với hắn hơn, gần đến mức nàng có thể ngửi được mùi tóc của hắn. Nàng cũng ngửi được mùi sạch sẽ của cơ thể hắn. Và không khó để nàng nghe tiếng rên rỉ từ hắn.
Nàng giật lùi lại rất nhanh, va vào bức tường sau lưng nàng.
Hắn ngoái ra sau, nhìn nàng cũng nhanh như thế. Sức nóng từ ánh mắt của hắn làm nàng như chết đứng.
“Tôi xin lỗi,” nàng thở gấp. “Tôi không có ý làm đau ngài, tôi thề là như vậy.”
“Đừng lo, George.” Hắn trở lại tư thế ban đầu, đặt cằm lên đầu gối đang co lên của hắn. “Chỉ là một chút.. căng cứng thôi. Cậu không hiểu gì đâu. Đi đi. Ta có thể tự lo rồi.”
Nàng cắn môi. Hắn ta nghe như thể là đang đau đớn thực. Lẽ ra nàng phải vui mừng vì điều này. Nhưng vì vài lý do nào đó, nàng không thấy vui. Một vài lý do nào đó khiến nàng cảm thấy bị thúc giục ... để làm gì chứ? Làm dịu cơn đau của hắn ta à? Nàng điên rồi chăng? Nàng vội ra khỏi phòng thật nhanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...