Khu bếp không phải là nơi tốt nhất để ẩn náu, không phải, khi mà ngoài kia đang là mùa hè với những cơn gió nhẹ mát của biển. Khi tàu ra khơi, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn, nhưng bây giờ, với cái lò gạch bự xự đang tỏa hơi nóng cùng với chiếc vạc cuồn cuộn hơi nước cho bữa ăn tối, gian bếp nóng dẫy như địa ngục.
Đầu bếp và hai người phụ tá đã cởi bỏ gần hết quần áo khi các thủy thủ bắt đầu vào bếp ăn qua loa buổi điểm tâm, mỗi lần một, hai người vào lúc rảnh, bởi vì thời điểm trước khi khởi hành luôn là lúc bận rộn nhất. Georgina đã quan sát hoạt động của thủy thủ đoàn một lúc, khi đợt cung cấp cuối cùng được mang lên boong. Nhưng điều này đã trở nên quen thuộc với nàng nên chẳng mấy chốc, Georgina hết hứng thú.
Vậy nên nàng ở trong bếp, cố sao cho không ngáng đường ai và cũng không bị ai để ý, ngồi trên một chiếc ghế đẩu đối diện với nơi lương thực được chất thành những đống, thùng, bao hạt và bột, nhiều đến nỗi không đủ chỗ và phần còn lại phải trữ ở nơi khác.
Nếu không vì cái nóng, Georgina rất thích ở đây, vì chắc chắn nó là căn bếp sạch nhất mà nàng từng thấy. Nhưng mặc dù con tàu trông mới không chê vào đâu được, nàng nghe kể là nó vừa được tân trang lại từ đầu đến đuôi.
Giữa những cái lò nướng và lò nấu là một thùng than to đầy ăm ắp. Một chiếc bàn dài được đóng dính ở trung tâm căn phòng, với một bộ dụng cụ để xẻ thịt một trong rất nhiều con thú ở trong cũi - thật sự là có rất nhiều thú sống, có vẻ như sẽ đảm bảo nguồn thịt tươi suốt cả cuộc hành trình. Căn phòng trong cũng lộn xộn như bất kì gian bếp nào khác, với những lọ gia vị, những chiếc rương và dụng cụ làm bếp, và tất cả đều được đóng chặt cẩn thận trên sàn, tường hay trần.
Người chịu trách nhiệm với tất cả những thứ này là một người Ailen tóc đen tên Shawn O'Shawn, anh ta không nghi ngờ gì về Georgie MacDonell. Shawn là một người đồng hành thân thiện. Anh đã hai mươi lăm tuổi, có đôi mắt xanh vui tươi và thường luôn ngắm nghía căn bếp của mình. Anh cho phép Georgina được ở lại trong bếp, dặn nàng phải làm việc khi đã ở trên tàu. Nàng không ngại và cũng đã được giao việc mỗi khi hai người phụ tá đều bận bịu. Dù anh chàng khá nhiều chuyện và không ngại trả lời câu hỏi, anh vẫn là người mới, và vì thế, anh cũng không kể nhiều cho nàng về con tàu cũng như về vị thuyền trưởng được.
Nàng chưa được gặp nhiều người trong thủy thủ đoàn mặc dù nàng và Mac đã ngủ trên tàu tối qua. Các thủy thủ đã tập trung ở khu vực mũi tàu và nhậu nhẹt đến say khướt trong buổi tối cuối cùng trước khi ra khơi, những cái hũ chìm này cố tìm ra võng của mình suốt cả đêm và ngủ không phải là thứ nằm trong lịch trình của một người nếu anh ta không say khướt.
Thủy thủ đoàn đến từ nhiều quốc gia khác nhau, với những gì nàng quan sát thấy từ rất lâu, không phải là một điều lạ lùng đối với một con tàu có hải trình xa và rộng lớn. Nó đón người mới và trả người cũ ở nhiều bến cảng trên thế giới. Tất nhiên, điều này cũng đồng nghĩa với việc có ít ngưởi Anh ở trên tàu.
Người đầu tiên là Conrad Sharpe, tên thân mật là Connie, nhưng nàng chỉ mới nghe một người duy nhất dám gọi gã bằng tên thân mật. Gã nói giọng chuẩn như một người qúy tộc và không có điều gì là vô nghĩa ở người đàn ông này. Hơi cao và hẹp bề ngang, với mái tóc đỏ đậm màu hơn tóc của Mac, nhiều đốm tàn nhang khắp cánh tay và bàn tay của gã- và có vẻ như nó sẽ ở đó mãi. Tuy nhiên khuôn mặt hắn bị cháy nắng rất giòn mà không có một vết tàn nhang nào cả. Và cặp mắt nâu nhìn rất thấu, đã có những lúc chúng làm Georgina đứng tim vì nghĩ đã không lừa được hết tất cả mọi người trên tàu. Tuy nhiên, nàng cũng vượt qua. Hắn chỉ quan sát nét mặt của nàng thôi. Thật ra thì cũng không có gì nhiều để mặc cả với gã. Hoặc là làm việc, hoặc là không ra khơi trên con tàu Maiden Anne. Chuyến đi này thích hợp với Georgina nhưng trông Mac có vẻ miễn cưỡng.
Nàng không thể tìm ra nhược điểm nào của ông Sharpe cả, ít ra là chưa. Nói chung, nàng không thích ổng. Điều này thật không công bằng, nhưng Georgina chả quan tâm đến công bằng khi họ bị xếp ở chung với chuột, rắn và những sinh vật đáng ghê tởm khác. Nhưng sẽ chẳng đi tới đâu nếu gây hấn với người này. Nàng lánh hắn, cũng như những tên người Anh khác trên tàu, càng xa càng tốt.
Nàng chưa được gặp Thuyền trưởng Malory, vì ông ta chưa lên tàu khi nàng quay trở xuống bếp. Nàng biết nàng phải đến gặp ông, giới thiệu mình, và tìm ra những công việc khác, nếu có. Tất cả những thuyền trưởng đều không giống nhau, chắc chắn thế. Drew muốn có một bồn tắm đầy nước chờ sẵn trong cabin, ngay cả khi đó là nước muối. Clinton thích sữa ấm trước khi đi ngủ, và cậu nhóc hầu phòng có nhiệm vụ bưng sữa và cả việc chăm nom con bò sữa nữa. Hầu phòng của Warren phải làm nhiều việc hơn là chỉ có việc giữ cabin ngăn nắp, vì Warren muốn tự chuẩn bị thức ăn và ăn chung với thủy thủ đoàn. Ngài Sharpe đã dặn dò những việc nàng phải làm nhưng chỉ thuyền trưởng mới có thể giao nàng chính xác những gì ông đòi hỏi ở nàng.
Lúc này, thuyền trưởng đang bận rộn chuẩn bị lên đường, điều này giúp ích cho nàng, vì nàng có thể lẩn trốn trong suốt thời gian ấy. Suy cho cùng, ông ta là người mà nàng phải cẩn thận hơn trong lúc cải trang, bởi nàng sẽ phải đụng độ ông ta nhiều hơn bất cứ ai trong thủy thủ đoàn. Và ấn tượng ban đầu bao giờ cũng rất quan trọng, nó ảnh hưởng đến các suy đoán khác của thuyền trưởng. Vậy nếu sau cuộc gặp đầu tiên mà ông ta không nghi ngờ gì, nàng có thể thoải mái hơn.
Nhưng nàng không lên boong tìm ông ta. Có những từ “nếu” đã giữ chân nàng mãi trong gian bếp nóng nực, khi quần áo, tóc tai bắt đầu dính bết vào người nàng. Nếu thuyền trưởng không thấy gì khác thường ở nàng, nàng sẽ yên lành. Nhưng nếu ông ta là người duy nhất sẽ nhận ra nàng thì sao? Và nếu ông ta lột mặt nạ nàng ra trước khi họ cập bến, nàng sẽ bị tống lên bờ ngay chứ không phải là bị nhốt lại trong suốt cuộc hành trình. Một khả năng xấu hơn là nàng sẽ bị bỏ lại một mình. Suy cho cùng thì Mac còn cần thiết hơn một thằng nhóc phụ phòng. Và nếu thuyền trưởng không cho Mac đi theo nàng, có thể họ sẽ cản trở ông cho đến khi quá trễ để Mac cùng rời đi với nàng, lúc đó ông và nàng sẽ không thể xoay xở khác được.
Thế nên Georgina ở lại trong bếp, nơi mà mọi người biết đến nàng với cái tên Georgie MacDonell. Nhưng nàng đã ở lại quá lâu, vì nàng thấy Shawn đặt một khay thức năng nặng trĩu lên đùi nàng. Ngắm những đĩa bạc sâu lòng đựng thức ăn và những chiếc dao, nĩa rất đẹp được sắp sẵn trên khay, nàng biết chúng không dành cho nàng.
“Ông ấy đã ở trong cabin rồi chứ?”
“Chúa ơi, mày nghĩ mày đang ở đâu chứ? Ông ta ở trong ấy từ khi lên tàu. Ông Sharpe sa thải chúng ta mất thôi.”
“Ồ.”
Tệ thật, sao không ai nói với nàng vậy? Nhỡ thuyền trưởng có chuyện gì cần đến nàng thì sao? Nhỡ ông ta nổi khùng vì không có ai để sai vặt thì sao? Vậy là khởi đầu đã không đươc tốt đẹp rồi.
“Tôi nghĩ tôi nên. . . vâng, tôi nên – ”
“Ừ, lẹ lên. Lạy Chúa, và cẩn thận đấy! Quá nặng với mày hả? Không hả? Ừ, đưng để ý, cậu trai.Và nhớ cúi đầu thấp xuống nếu nó quay trở lại với mày nhé.“
Chén dĩa nghiêng loảng xoảng khi Georgina đột ngột dừng ở cửa. “Tại sao lại... vì Chúa, ông ấy sẽ không ném tất cả vào tôi chứ, phải không?”
Shawn nhún vai, cười toét. “Ai mà biết được? Anh mày còn chưa nhìn thấy thuyền trưởng tận mắt nữa mà. Nhưng khi một người đàn ông đang bị nhức đầu thì sẽ không biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra đâu? Cẩn thận vẫn hơn, nhóc. Đó là lời khuyên của anh mày, và là lời khuyên hữu ích đấy.”
Tuyệt quá. Làm cho nàng đã xanh còn xanh xao hơn. Trước đây, nàng đã không nhận ra khiếu hài hước của anh chàng này, anh chàng chết bầm.
Đường đến cabin thuyền trưởng thật dài và nàng thì nhìn quanh quẩn tìm kiếm Mac, người sẽ nói vài lời để giúp nàng tăng thêm niềm tự tin. Nhưng nàng không thấy ông đâu, còn chiếc khay nặng trịch đang trì kéo tay nàng. Nàng không thể đứng nhìn quanh để tìm ông mãi. Chậm trễ sẽ không tốt cho nàng chút nào. Thức ăn nguội lạnh sẽ không thể làm nguôi cơn nhức đầu của một người đàn ông cáu kỉnh.
Và rồi nàng cũng đứng trước cửa phòng của thuyền trưởng, bê khay thức ăn với một tay để nàng có thể gõ cửa với tay còn lại, nàng không thể gõ được, không thể gây ra một tiếng động dù là nhỏ nhất lên cánh cửa. Nàng đứng mọc rễ, tê liệt, ngoại trừ những cơ run rẩy từ tay và đầu gối, khay thức ăn thì nghiêng ngả từ bên này sang bên kia, tất cả những cái “nếu như” hội tụ vào trong đầu óc nàng. Nàng không thể căng thẳng như vậy được. Nếu việc xấu nhất xảy ra, thì cũng chưa phải là tận cùng thế giới. Sau hết thảy thì nàng vẫn có đủ khả năng để trở về nhà bằng cách khác . . . một mình.
Quỷ tha ma bắt, vì sao nàng không tìm ra được một điều gì đó về người thuyền trưởng ngoại trừ cái tên của ông chứ? Nàng không biết là ông ta trẻ hay đã lớn tuổi, keo kiệt hay tốt bụng, đáng yêu, đáng kính hay... đáng ghét. Nàng từng biết một vài tên thuyền trưởng thực sự là những bạo chúa, tự cho mình cái quyền như chúa trời đối với thủy thủ đoàn của hắn Nàng lẽ ra phải hỏi những người khác nếu O'Shawn không thể trả lời những nghi vấn của nàng. Nhưng giờ đã quá muộn rồi. Nàng đã đưa thức ăn lên trễ vài phút, nàng sẽ phải nói vài lời xin lỗi với người đằng sau cánh cửa kia và nàng mong rằng đó sẽ là một ông già mềm mỏng, tốt bụng nhất mà người ta muốn được ở chung tàu. Và sau đó thì nàng sẽ ngưng toát mồ hôi trộm và nàng sẽ không còn phải băn khoăn về những cái “nếu như” nữa . . . nhưng cánh cửa đã mở ra trước cả khi nàng định bỏ đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...