Châu Thanh điêu đứng người sau cái giật của cơ thể Lương Thạc Hoan, và ánh mắt hoảng loạn nom nét mặt nhăn nhó của anh, “Tiền…tiền bối...”
Đoàng!
Lại thêm một thức âm kinh động nữa.
Sau tiếng kêu nửa trầm nửa cao của Tằng Hi, Lương Thạc không trụ vững mà khụy người xuống.
Châu Thanh cúi người đỡ lấy anh, đôi mắt vẫn ngờ vực đăm nhìn về phía trước.
“Hai người không sao chứ?” Nét mặt Tần Ngư vừa khẩn trương vừa hoảng hốt khi nhìn thấy lưng áo sẫm màu một mảng của Lương Thạc Hoan.
Cô bật chốt an toàn trên khẩu súng rồi xỏ tay túi quần tháo còng số 8, còng hai tay Tằng Hi lại.
Lương Thạc Hoan nhăn nhíu mặt, tay lọ mọ sờ vào eo lưng bị thủng một lỗ, cảm nhận rõ ràng cái nhớp nháp, tanh tanh của máu.
Thầm biết ơn tay súng trẻ nhắm không chuẩn, đường đạn đi không sâu, vị trí này tạm thời không gây ảnh hưởng đến tính mạng anh, “Không chết được.”
Cũng vì ngơ ngẩn người, xung quanh Châu Thanh im ắng đáng sợ, và bên tai cô loáng thoáng nghe thấy nhiều tiếng bước chân dồn dập vọng đến ngày một gần.
Dường như hai phát súng vừa rồi đã vang đến tai của những người khác, họ phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Châu Thanh vội vã đỡ khoác tay Lương Thạc Hoan qua vai mình đỡ anh đứng dậy, “Tìm chỗ lánh trước.”
“Tên này thì sao?” Tần Ngư chĩa súng vào đầu Tằng Hi, ám chỉ rằng nếu hắn chỉ cần phát ra tiếng hoặc bày ra bất kỳ trò nào, hắn chắn chắn sẽ xong đời.
Lương Thạc Hoan giữ hơi thở mình ổn định, nhìn xuống dưới sàn, máu vẫn chưa nhỏ đến, thở hắt một hơi, “Dẫn theo.”
Tằng Hi hậm hực với cái tay trúng đạn, không dám lên tiếng, chỉ còn cách ngoan ngoãn đi theo ba người kia, may ra hắn vẫn còn mạng để trả đũa.
Có điều, hắn không ngờ rằng cái trụ sở phụ của Dư Đông Trạch lại tồn tại nhiều ngóc ngách đến vậy.
Lương Thạc Hoan nằm dưới trướng Đường Tử Khai một thời gian không dài cũng không ngắn, nhưng khẳng định ngắn hơn thời gian Tằng Hi.
Theo lý mà nói, Lương Thạc Hoan không thể tinh thông cấu trúc đường lối của nơi này đến thế.
Hắn càng trở nên căm ghét Châu Thanh và Lương Thạc Hoan, một con ranh mắng hắn là chó, và một tên vào sau lại biết nhiều hơn hắn.
Tằng Hi là tay sai của Dư Nghiêm nên vài ngày trước, cậu chủ giao cho hắn nhiệm vụ đến nhận giấy xét nghiệm huyết thống, kết quả rạch ròi trên giấy không thể nào khiến hắn ngạc nhiên hơn.
Đột nhiên, Tằng Hi nghĩ đến một vấn đề: cánh tay phải là một cảnh sát, người thông minh như Đường Tử Khai thật sự không nhận ra kẻ hầu thân cận là một con gián?
Kết cấu của tòa nhà lắm ngã ba ngã tư như cái mê cung, vậy mà rẽ ngã nào cũng dội lại tiếng bước chân và tiếng người.
Giữa ba ngã rẽ, Lương Thạc Hoan gần như rối trí, rốt cuộc bên nào mới không chạm trán lũ người của Dư Đông Trạch?
Trong khoảnh khắc, Lương Thạc Hoan chợt nhận ra phần tường bên phải sơn không đều màu, nhớ Đường Tử Khai từng dẫn anh đi ngang qua bức tường này, dẫn đến kho chứa đồ.
Con đường có camera giám sát, nhưng ít ai biết, tất cả đều đã bị Đường Tử Khai ra lệnh cho anh phá hỏng không lâu về trước.
Bắp đùi Lương Thạc Hoan nhột nhột, máu đã chảy đến đấy.
Anh nhìn vào ống tay áo của Tằng Hi cũng thấm đầy những máu, không lâu nữa sẽ nhỏ giọt xuống sàn.
Đến lúc đó, họ muốn vừa che đậy dấu vết vừa tháo chạy là điều bất khả thi.
Nếu đã không còn lối ra, chi bằng đánh liều một phen, nấp sâu bên trong, biết đâu chừng lại mở ra một con đường khác?
“Đi lối này.” Lương Thạc Hoan nói.
Châu Thanh đỡ tiền bối, Tần Ngư uy hiếp Tằng Hi đi theo.
Cả bốn người men theo lối đi có bức tường với mảng sơn không đều.
Qua thêm vài ngã rẽ, lối đi của họ ngày càng hẹp dần.
Cuối cùng, đi đến gần kho để đồ dùng của nhân viên, phía cuối hành lang là một đám những chậu đủ loại cây cao đến thắt lưng dùng để trang trí nằm ngổn ngang, lộn xộn.
Dạo trước, Lương Thạc Hoan luôn đau đáu một thắc mắc, cớ gì mà kho để đồ này lại thu hút Đường Tử Khai đến vậy, phía trong nó chắc chắn không đơn giản.
Đường Tử Khai nói hắn có góp công vào khâu thiết kế cái trụ sử này, nói không chừng, hắn ngấm ngầm vẽ ra một căn phòng bí mật cũng nên.
Theo sự chỉ dẫn của Lương Thạc Hoan tiến vào phía trong, Châu Thanh không quên với tay bóp nát một bông trên cây hoa hồng canh giữ cạnh cửa.
Cây hoa này vì thiếu điều kiện sinh sôi nên chỉ nở rộ vài ba bông, liệu đám Đoàn Trọng Tân có thể chú ý đến? Chưa kể, Châu Thanh chia sẻ với Mộ Từ An về ám hiệu của hoa hướng dương, không phải hoa hồng.
***
Từ cửa chính tòa nhà, Dư Nghiêm bước thẳng vào, theo sau hắn là một tốp hơn hai mươi người theo sau.
“Tìm cho kĩ.”
Sau lời Dư Nghiêm, tốp người chia nhau truy tìm kẻ đột nhập, chỉ còn bốn, năm người theo hắn tiến đến phòng chiếu camera.
Dư Nghiêm sải từng bước lớn, không hề chần chừ do dự, quen thuộc lối đi giống như nơi đây là nhà của hắn.
Sau vài phút ngắn ngủi, một màn hình chiếu những góc camera xuất hiện trước mặt hắn.
Nhíu mày, Dư Nghiêm chỉ vào khung hình của một cái camera, “Phóng.”
Dáng người, màu tóc, gương mặt của Châu Thanh bao phủ toàn bộ trái tim, giờ là tâm trí của hắn.
Để xem nào, một tên khốn đã động tay với Châu Thanh?
Dư Nghiêm ghé sát màn hình, căng mắt nhìn thật kĩ.
Vậy mà lại bắt gặp ánh mắt lo lắng, bất an của Châu Thanh giành cho Lex, một tên tay sai của người anh cùng cha khác mẹ với hắn.
Châu Thanh không kiêng dè mà gần gũi với người đàn ông khác, không giống với cách cô đối xử với hắn, cũng chưa bao giờ quan tâm hắn như vậy.
Một ngọn lửa âm thầm bập bùng trong lòng người đàn ông, Dư Nghiêm lạnh mặt nhìn mấy góc camera bị hỏng, rời khỏi phòng.
Đích thân hắn sẽ bắt tên gián điệp và kẻ đột nhập kia về, dĩ nhiên là cả Châu Thanh.
***
Lương Thạc Hoan không nghĩ đây là một nơi an toàn để trốn lâu, anh cấp tốc tìm kiếm điều bất thường nằm trong căn phòng này.
Kho chứa đồ của nhân viên đầy rẫy những chiếc tủ cao gần đến trần nhà, tủ nào cũng giống nhau, điển bất thường nằm ở đâu được?
Va vào tầm nhìn của Lương Thạc Hoan là một phần trần sơn bị loang màu.
Hướng dần xuống, một tay nắm tủ đã tróc sơn.
Châu Thanh hướng mắt theo tiền bối, hiểu ý, liền thử mở cánh tủ.
Cửa tủ không thể kéo ra ngoài, Tần Ngư lại gần giúp cô, vừa đẩy vừa kéo.
Rục rịch, cả bốn đôi mắt bất ngờ trông hàng tủ dọc không khó bị đẩy vào phía trong.
Hàng tủ ấy giống như cánh cửa, mở ra một căn phòng khác.
Không có thời giờ để ngẫm nghĩ, họ vội vã lui vào bên trong, rồi cẩn thận đẩy lại.
***
Mấy phút trước, Cao Tư Tôn trên đường rước Dư Đông Trạch về cơ quan, nghĩ qua tài cáng của Tằng Hi.
Tên oắt này hắn không yên tâm, đến Châu Thanh đánh cũng không lại, huống hồ còn có một Lex kè kè ở bên.
Vậy nên đá ngang cho Dư Nghiêm một cuộc điện thoại, nội dung đại khái thông báo trụ sở phụ của họ có kẻ đột nhập, và kẻ hầu tên Lex là dao hai lưỡi.
Xong chuyện thì cung kính mời Dư Đông Trạch ghé “chơi” tạm tại phòng thẩm vấn.
Tại đây, Cao Tư Tôn cùng Dư Đông Trạch đối mặt nhìn nhau.
Cả hai chỉ qua loa vài câu rồi tiếp túc ngồi đó, kẻ hỏi bằng chứng mình tham nhũng, kẻ lắc đầu nói đang chờ đợi chỉ thị từ cấp trên.
Cao Tư Tôn giả nghiêm, thuật lại chuyện Vũ Tuấn lấp liếm rằng bằng chứng đang được xác thực, rất nhanh sau sẽ có kết quả, yêu cầu hai người chờ tạm ở trong phòng.
Dư Đông Trạch tức khắc đánh hơi được điểm bất thường, nhưng lão không dám làm càn, vì lão biết, bên trong phòng giám sát có người đang quan sát cuộc trò chuyện.
Phía phòng giám sát, tổ 3 và Vũ Tuấn đều có mặt đầy đủ.
Họ buộc phải theo sát từng cử chỉ, hành động của hai con người này, nếu không, lão già Dư Đông Trạch có thể ra lệnh cho trợ thủ trở về hang ổ của hắn bất cứ lúc nào, đồng nghiệp của họ sẽ rơi vào nguy hiểm.
Tuy nhiên, điều mà họ không ngờ đến là Cao Tư Tôn lại nhanh hơn một bước.
Dữ liệu từ một ID lạ vừa gửi vào điện thoại Vũ Tuấn, liền có một file thoại khác được gửi đến.
Sở Nghiên giật chiếc điện thoại trong tay Vũ Tuấn, người đàn ông trông biểu cảm nghiêm trọng của cô, không giám giành lại, đành để cô tự tung tự tác.
Sau tiếng mở đầu rò rè, tông giọng của hai người đàn ông phát rõ mồn một qua chiếc điện thoại.
Lặng thinh nghe hết cuộc hội thoại, Sở Nghiên không kìm nén cơn giận mà đánh mạnh vào vai Vũ Tuấn: “Xem trò hay của anh!”
Vũ Tuấn thành ra cũng khó xử, vì không thể trực tiếp bàn bạc với Lương Thạc Hoan mà chỉ thông qua điện thoại mấy phút ngắn nên chưa kịp nghĩ hai tên Cao Tư Tôn và Tằng Hi phối hợp cùng nhau lại biến thành một con dao sắc nhọn.
Thế nhưng họ vẫn phải tiếp tục chờ theo kế hoạch.
“Qua một tiếng nữa, nếu không có thông tin gì thêm, chúng ta mới có thể hành động.
Có Tần Ngư làm chứng, chúng ta mới có thể lục soát cái hang của Dư…”
Sở Nghiên không thèm nghe anh, nói với mấy người còn lại: “Tất cả trực sẵn trước Cục cảnh sát, 1 tiếng sau lập tức xuất phát.”
Vũ Tuấn ngơ người, tròn mắt nhìn Hoằng Khoan, Đoàn Trọng Tân và Đồng Manh lần lượt rời đi.
Không kịp lên tiếng ngăn cản đã bị vợ mình cắn mạnh một phát ở tay rồi nhanh nhẹn chuồn khỏi.
Chớp mắt đã 1 giờ đồng hồ trôi qua.
Vũ Tuấn thông qua bộ đàm, báo cho Cao Tư Tôn: “Thả người.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...