Qua cổng soát vé, Châu Thanh đứng ở phía trong bồn chồn không yên.
Mãi khi Lục Hoài Nam rời đi, Châu Thanh mới di chuyển ra phía sau sân bay, Vũ Tuấn đã đợi sẵn ở đó.
Ca của tổ 7, Cao Tư Tôn phân chia ca trực Đường Tử Khai cho người trong tổ.
Và thêm nửa tiếng nữa là đến ca của Cao Tư Tôn và Tần Ngư.
Thời điểm này, những người còn lại đều về nghỉ ngơi, thuận lợi phát triển dã tâm của Dư Đông Trạch.
Vũ Tuấn cùng Châu Thanh đứng ở cầu thang thoát hiểm, đợi thông tin từ Tần Ngư.
Tuy nhiên, không phải Tần Ngư cầm chân Cao Tư Tôn, mà là Cao Tư Tôn cầm chân Tần Ngư.
Vũ Tuấn đưa cho Châu Thanh một chiếc đồng hồ đeo tay, “Có chip định vị và thiết bị ghi âm, chú ý chút.”
Châu Thanh đeo đồng hồ vào rồi kéo ống áo khoác che lấp.
Thoạt nhìn sẽ thấy đây chỉ là một chiếc đồng hồ bình thường, nhưng đám người của Dư Đông Trạch có bỏ qua chi tiết nhỏ này hay không lại là một chuyện khác.
Tầm 20 phút sau, tức gần 9 giờ tối, Tần Ngư gửi đến di động của Vũ Tuấn tin nhắn báo hiệu đã thành công cầm chân Cao Tư Tôn.
“Cẩn thận.”
“Ừ.” Châu Thanh lập tức rời khỏi, hướng đến phòng của Đường Tử Khai.
Châu Thanh cẩn trọng nhìn xung quanh, khẽ mở cửa.
Bên trong căn phòng tối nhập nhòe ánh đèn từ cửa sổ hắt lại, chỉ có tiếng máy thở đang chạy.
Đường Tử Khai sớm đã rơi vào hôn mê, vì trước đó, Tần Ngư đã trộm tiêm thuốc mê cho gã.
Ngày Tết, bệnh viện khá vắng, thêm cả là khu biệt lập vì liên quan đến cảnh sát nên lại càng vắng.
Vì vậy, phía bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhỏ nhẹ, Châu Thanh vẫn có thể nghe rõ mồn một, vội vàng tìm chỗ trốn.
Nhìn thấy chiếc tủ đựng quần áo góc tường, Châu Thanh lập tức chui vào.
Vũ Tuấn sắp đặt chu đáo thật, nhưng sao lại lòi thêm một vị khách ở đây nữa?
Châu Thanh trợn tròn mắt nhìn người trước mặt, lại nhìn xuống bàn tay đang bịt miệng cô.
Rút điện thoại trong túi áo, soạn một dòng chữ: [Sao anh ở đây?]
Đoàn Trọng Tân lấy điện thoại của Châu Thanh, soạn: [Thế sao em ở đây?]
[Bắt gián.]
[Anh cũng vậy.]
Châu Thanh kinh ngạc, [Anh biết là ai?]
[Đợi rồi mới biết.]
Tiếng bước chân ngày một gần, và “cạch”, cánh cửa hé mở.
Người cần đến cũng đã đến.
Hắn rón rén lại gần Đường Tử Khai, rút ống thở, dùng gối đè lên mặt hắn.
Châu Thanh soạn vội dòng tin, ném điện thoại cho Đoàn Trọng Tân rồi xông ra, không quên đá chân đóng cửa tủ che giấu người bên trong.
“Tằng Hi, quả nhiên là cậu.”
Tằng Hi giật đứng mình, buông thõng chiếc gối ra, hồi hộp quay người, “Châu Thanh?”
“Sao? Tôi nhớ hôm nay đâu có ca trực của cậu?”
Dù Tằng Hi có đeo khẩu trang và đội nón, nhưng trong cái mập mờ tối, Châu Thanh vẫn thấy được đôi mắt kia vừa đảo một vòng, chắc hẳn đang tìm xung quanh xem còn ai hay không.
“Không cần nhìn, ở đây chỉ có tôi và cậu.”
Tằng Hi bất động như pho tượng, chăm chăm vào Châu Thanh như đang dự tính gì đó.
“Trả lời câu hỏi của tôi.”
“Em trực thay tổ trưởng Cao một lúc, anh ấy đang có việc.
Chị đến đây là?”
Châu Thanh lạnh mặt, “Bắt gián.”
Một bên tay của Tằng Hi vừa thấp thoáng nắm lại liền bị hắn giấu sau lưng, “Bắt được chưa?”
“Bắt được rồi, ngay trước mặt tôi đây.”
“Chị có ý gì?”
“Tằng Hi, không cần giấu nữa, tôi biết cả rồi.”
“Biết gì?”
“Thân phận của cậu và Cao Tư Tôn.”
Thời gian chợt ngưng đọng chốc lát, Tằng Hi tháo chiếc nón lưỡi trai xuống, vứt sang một bên, bàn tay hắn vuốt vuốt mái tóc, điệu bộ bình thản khác hẳn mấy giây trước, “Từ lúc nào đã nghi ngờ tôi?”
“Từ cái bẫy hôm đó.”
“Ngày hôm đó tôi góp công cho mấy người không ít, mình mẩy đến giờ vẫn còn…”
Châu Thanh cắt ngang: “Không, cậu góp công cho chúng tôi là thật, nhưng tâm cậu là giả.
Cậu và Đồng Manh đều là người mới, tất nhiên không thể biết Dư Nghiêm là bạn của tôi.
Cậu đứng gần hơn, nhưng người xông ra chỗ Dư Nghiêm chỉ có Đồng Manh, lý do vì sao, chắc cậu cũng biết.”
Đồng Manh vừa thấy thêm một đám mới xuất hiện liền lao ra định tung đòn cản đường, nhưng người gần hơn lại không động tĩnh.
Chỉ có một khả năng, Tằng Hi là người bên địch.
Nhìn thấy con trai ông chủ mình, cậu ta tất nhiên không dám đụng.
Tằng Hi vỗ tay, tiếng bốp bốp dội một khoảng phòng, “Khá thật, tôi đã hành động rất cẩn thận, vậy mà…” Sự nghi ngờ và sự xuất hiện của hắn ngay tại đây chứng minh một điều, cô gái trước mặt đã biết thân phận của cậu chủ, và cũng sẽ biết ông chủ của hắn là ai.
“Châu Thanh, biết nhiều quá không tốt cho chị.”
“Vậy thì sao?”
“Đá cản đường nên bị loại bỏ.”
Châu Thanh điềm nhiên nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô.
Xung quanh mờ tối, chỉ một ít ánh sáng từ cửa sổ, chen chúc hắt qua, ấy thế, chiếc nhẫn vẫn có thể sáng lấp lánh.
Món quà của anh đẹp như vậy, không thể để vấy bẩn.
Châu Thanh tháo nhẫn, nhét sâu vào túi áo.
Cô tháo còng số 8 dắt nơi lưng quần mình, “Nên khoanh tay chịu trói đi, cậu đánh không lại tôi.”
Tằng Hi cười lớn một tràng, “Phải, tôi đánh không lại chị, nhưng người phía sau thì có thể.”
Dứt lời, Châu Thanh bị một chiếc khăn bịt trước mũi và miệng, lập tức, tất cả đường thở đều bị đóng.
Nhanh quá, người đàn ông phía sau đến đây từ lúc nào?
Chợt tỉnh ngộ, điệu cười lớn ban nãy của Tằng Hi là giúp người đàn ông phân tán âm thanh, từ đó đánh lạc sự chú ý của Châu Thanh.
Vùng vẫy qua, nhưng lượng thuốc mê quá lớn, lực của gã đàn ông phía sau rất mạnh, Châu Thanh bị ép rơi vào thế bị động.
Không thể tiếp tục nhịn thở, lồng ngực căng phồng như muốn nổ tung, Châu Thanh buộc phải tìm lại nguồn không khí, thuốc mê theo đó ngấm sâu hơn.
Đầu óc lâng lâng trên chín tầng mây, đuối dần, mí mắt trùng xuống, rồi màu xám tro trước mặt biến thành màu đen, bên tai chẳng có một thức âm nào lọt vào nữa.
Cao Tư Tôn ngoài cửa đi vào, hoảng hồn:“Con nhỏ này sao lại ở đây?”
Tằng Hi cúi gập đầu, “Xin lỗi, cô ta biết hành tung của chúng ta rồi, có nên diệt khẩu?”
“Đừng làm càn! Con nhỏ này rất ranh, nhưng cậu chủ để ý đến, đừng dại dột mà manh động.”
Tằng Hi nhăn mặt: “Vậy phải làm sao?”
Cao Tư Tôn vận não nhanh chóng, nói: “Tần Ngư và mấy tên kia sắp quay lại, Đường Tử Khai diệt sau, tụi bay lui trước.
Lex, vác nó về nhốt lại, đừng để cậu chủ biết, tao sẽ báo với ông chủ sau.”
Tức khắc, Cao Tư Tôn giật tấm chăn trên giường, ném qua, “Đi đi.”
Lex vác Châu Thanh trên vai, Tằng Hi trùm lại chăn lên người cô, rồi hắn đeo lại nón.
Tằng Hi mở cửa, ngó ngang ngó dọc, thấy vắng người mới ra hiệu cho Lex theo sau.
Lần đầu tiên Tằng Hi thấy lợi ích của việc vắng người, bọn hắn tuồn ra bằng cửa thoát hiểm vô cùng dễ dàng.
Hai người đàn ông đi khỏi không lâu, Cao Tư Tôn điều chỉnh hiện trường trước mặt về nguyên vẹn, sau đó cũng rời.
Đoàn Trọng Tân từ trong cánh tủ bước ra, nhìn một loạt khung cảnh trước mặt, mọi thứ giống hệt như lúc anh vừa đến.
Siết chặt điện thoại của Châu Thanh trong tay, trở về Cục cảnh sát.
Hôm nay là một đêm thức trắng của Đoàn Trọng Tân, Vũ Tuấn, và cả Lục Hoài Nam.
***
Một căn phòng lớn với những mảng sơn bong tróc, xộc lên mũi mùi tường ẩm mốc tanh hôi.
Ánh sáng duy nhất là từ khung quạt thông gió trên cao gần trần nhà, nắng trưa xen qua khe cánh quạt, vạch rõ mấy hàng bụi mịn lởn vởn trong không khí.
Còng số 8 còng một tay cô gái với khung sắt đã khoan chặt vào tường, thân hình mảnh mai chênh vênh giữa thế ngồi và nằm.
Tằng Hi và Lex thong thả làm ván cờ vua.
“Không về Cục à?”
“Con kia biết thân phận của tôi rồi, làm sao dám chắc được nó có lời qua tiếng lại với đứa nào trong đó không.”
Lex cụng lon bia, hớp mấy ngụm lớn, “Đột ngột rời như vậy, bọn cớm thể nào cũng nghi ngờ.”
“Không cần lo, Cao Tư Tôn sắp xếp cả rồi.”
“Sắp thế nào?”
Bàn tay Tằng Hi ngừng động, “Hỏi nhiều vậy?”
Lex nghiêng đầu, nhếch bên chân mày, “Tò mò, không thích nói thì thôi, căng thẳng làm gì?”
Tằng Hi di chuyển quân cờ, “Nói nhà tôi có việc ở quê, tạm thời chưa thể lên được.”
“Ờ, mà con nhỏ này lai lịch thế nào?”
“Một con điên mà thôi, lái xe như ma đuổi, suýt hại chết tôi.”
“Vậy à?” Châu Thanh lên tiếng, vừa tỉnh dậy đã nghe tiếng chửi mình, lại còn là đồng nghiệp cũ.
Tằng Hi lườm sang, với chiếc bánh trên bàn, quẳng qua, “Ăn đi.”
“Cho chó ăn à?”
“Cho cô…” Tằng Hi chợt ngẫm lại, Lex và hắn đã ăn qua loại bánh đó, vỏ bánh còn vương vãi dưới sàn, nổi cơn điên, quát: “Mày nói ai là chó?”
Châu Thanh ôm cổ, vặn qua vặn lại khởi động khớp xương, “Nói hai đứa mày đấy.”
Tằng Hi trợn to mắt, hắn ghét nhất kẻ nào mắng hắn là chó.
Cơn phẫn nộ giật lên cơ quan thần kinh, hắn sải nhanh đến, dùng đầu gối mình kẹp chặt chân Châu Thanh, bàn tay bóc vội bánh, rồi tay bóp miệng, tay nhét mẩu bánh vào miệng cô, “Ăn hết!”
Bên tay bị còng giật mạnh trong đau nhức, tay kia siết cổ tay Tằng Hi, muốn đẩy hắn ra.
Nhưng đàn ông vốn có nhiều lực hơn phụ nữ, và vừa tỉnh lại, sức lực chưa kịp hồi phục nên đẩy mãi, tên khốn trước mặt không nhích lấy một chút, thậm chí còn gia tăng lực đạo.
Miệng bị nhét đầy mẩu bánh khô, cơ hàm bị bóp mạnh, đau nhức vô cùng, tưởng chừng như cái miệng này sắp bị bóp nát..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...