Buổi chiều đầu năm, Lục Hoài Nam đưa mẹ và Châu Thanh đến thăm một ngôi chùa nằm trên một ngọn đồi gần cù lao phố.
Chùa Phúc tuy không nguy nga, rộng lớn như những ngôi chùa khác, nhưng lối kiến trúc cổ xưa chắc chắn sẽ khiến người ta nao lòng hoài niệm, thêm cái mờ ảo của nhang khói càng tô thêm vẻ uy nghi, linh thiêng mà kì diệu.
Với mẹ Lục, đây là nơi mang lại cho bà cảm giác bình yên thứ hai.
Mẹ Lục ngồi trong đền chính cầu nguyện, Châu Thanh cùng Lục Hoài Nam sau khi cầu xong thì đi dạo quanh chùa đợi bà.
Vừa đi, Châu Thanh vừa thò tay vào túi áo, vò một tờ giấy nhỏ, tờ giấy mà lúc rời đi, Vũ Tuấn đã âm thầm tráo sang cho cô.
Đền thờ sau lưng không quá vắng người, nhưng người đến thăm chỉ cắm nhang phía ngoài rồi đi, mà người hẹn Châu Thanh, lại đang ở phía trong.
Châu Thanh đưa tờ giấy mình vò đặt vào tay anh, “Em vào một chút.”
Lục Hoài Nam gật đầu, đợi cô khuất sau tấm rèm lớn màu vàng mới phân vân, rồi mở tờ giấy, bên trong viết vài dòng ngắn gọn: [Gián phòng bên.
Chiều mùng một, dưới chân Bồ Tát, chùa Phúc].
Châu Thanh bước vào trong, quỳ chân, tay chắp trước mặt, mắt nhắm, động tác giống hệt người đàn ông bên cạnh.
“Đợi bao lâu rồi?”
Vũ Tuấn vẫn nhắm mắt, chậm rãi đáp: “Hơn một nén nhang.”
Châu Thanh không động, chỉ ừ một tiếng.
“Chân tay còn ổn không?”
“Không chết được, Sở Nghiên thì sao?”
Giống như bị sờ gáy, tim Vũ Tuấn bị giật lệch mất một nhịp, “Cái gì mà Sở Nghiên?”
“Vợ anh.”
Vũ Tuấn kinh ngạc, mở mắt, nhìn sang Châu Thanh: “Sao em biết?”
Khác với Vũ Tuấn, Châu Thanh điềm nhiên như không, mắt có nhắm vẫn tưởng tượng ra vẻ mặt của vị thiếu úy bên cạnh buồn cười đến mức nào, “Giấu cũng kĩ quá, có điều, không qua mắt được Châu Thanh này mãi đâu.”
“Em biết từ khi nào?”
Châu Thanh liên kết xong những chi tiết, soạn thành một bản thảo trong đầu: “Sở Nghiên không phải cô gái hay bốc đồng như em hay hai ông kia, phẫn nộ thì có thể, nhưng tuyệt đối sẽ không quá khích mà hành xử thất lễ trước mặt cấp trên, vậy mà dám gọi cả họ lẫn tên anh? Tay anh đeo một chiếc nhẫn ở ngón áp út, nghĩ rằng Sở Nghiên không đeo thì có thể qua mắt? Ngây thơ thật.
Chiếc nhẫn Sở Nghiên đeo với dây chuyền là cùng một đôi với anh, để ý sẽ thấy.”
Vũ Tuấn cho qua sự ngạc nhiên trong mình, nhắm mắt, quay về với dáng vẻ ban đầu, “Chỉ vậy?”
“Một phần mà thôi, phải có phần còn lại thì mới liên kết được.”
“Phần nào?”
“Ba của Sở Nghiên là viện trưởng một khoa ở bệnh viện trung ương, nhưng nếu không điều tra sẽ khó mà phát hiện, vì hai cha con họ chưa từng cùng nhau xuất hiện ở Cục cảnh sát hay báo đài, vậy mà ngày mới nhận chức, Tần Ngư đã có thể vác loa chế nhạo là đi cửa sau? Cửa sau được nói đến chắc là anh nhỉ?”
Vũ Tuấn có chút kích động, âm điệu lạnh tanh: “Sở Nghiên không đi cửa sau.”
Châu Thanh không nhanh không chậm nói: “Chưa xong, thực lực Sở Nghiên thế nào, em tự khắc biết.
Anh cố ý nói Tần Ngư làm như vậy, một vì không muốn cô ấy nhận chức tổ trưởng, sợ cô ấy cực, hai vì muốn dò xét thái độ người xung quanh với cô ấy có tốt hay không, đúng chứ?”
“Ừm, không tồi.”
Châu Thanh cười khẩy: “Sao? Hai hôm nay có được ngủ chung với vợ không?”
“Không.” Vũ Tuấn vừa buồn tủi vừa ấm ức, nhớ về một buổi tối nọ.
Sở Nghiên sau khi từ bệnh viện trở về liền vào phòng ngủ khóa trái cửa, ném ra ngoài cho anh duy nhất một cái gối, “Cút!”
Vũ Tuấn thân mặc cảnh phục, giày còn đeo chân, mũ cũng chưa cởi, vội vội vàng vàng đuổi theo Sở Nghiên, nhưng chậm mất mấy bước, “Vợ à, mở cửa cho anh.”
Sở Nghiên bên trong lớn tiếng: “Chuyện đến nước anh vẫn cố tình giấu, anh xem tôi là vợ à?”
Vũ Tuấn nhặt chiếc gối dưới đất, ủy khuất: “Anh không muốn giấu em, chỉ là chưa đến lúc.”
“Anh cũng hao tâm tổn sức quá! Vất vả cho anh thật! Chưa đến lúc anh nói với tôi nhưng đến lúc tôi đi ngủ rồi, biến!”
Vũ Tuấn mặt biến sắc, đại não căng như dây đàn, trăm phương ngàn kế tìm cách dỗ dành Sở Nghiên: “Mở cửa cho anh, ở ngoài lạnh lắm.”
“Nghiên à, ở ngoài có bọ, mau cứu chồng em.”
“Nghiên ơi anh biết sai rồi, cho anh vào đi mà em.”
“Nghiên ơi anh đau bụng quá, sắp ngủm mất rồi.”
“Nghiên à, em có nghe anh nói không?”
Trái ngược một trời một vực với Vũ Tuấn ở bên ngoài cuống cuồng nài nỉ, Sở Nghiên nằm trên giường, đeo tai nghe, mở một bản nhạc nhẹ nhàng để tịnh tâm.
Mô Phật.
Vũ Tuấn một đêm nằm ngoài cửa, lưng vừa lạnh vừa ê, tỉnh nhiều hơn mơ, không tài nào vào giấc được.
Sáng ra, cửa vừa cạch một cái, Vũ Tuấn lập tức tỉnh ngủ, níu chân cô gái đang lạnh lùng lướt qua người anh.
Chưa kịp mở lời, Sở Nghiên giật phắt chân, hừ lạnh: “Tránh xa tôi ra.”
Trong ngôi nhà, bên nóng bên lạnh, tiếp diễn mãi đến hôm nay vẫn chưa nguôi ngoai.
Châu Thanh nhịn cười: “Đáng! Tận hưởng cảm giác hiu quạnh dài dài đi.”
Hai chữ “hiu quạnh” được nhấn mạnh khiến trái tim Vũ Tuấn như bị cây gai chọc vào hai nhịp, không muốn chấp nhận, “Cô giúp anh đi.”
“Không đời nào, mà hôm nay anh hẹn chắc không phải vì chuyện này đâu nhỉ?”
Vũ Tuấn không quên chuyện chính sự, anh nghiêm nghị: “Chắc em đã nghe nói qua ban chúng ta có gián điệp, là ở tổ 7.”
“Biết, Cao Tư Tôn.”
Với đầu óc Châu Thanh, Vũ Tuấn cũng đoán được cô đã nhận ra ngay khi đọc mảnh giấy mà anh viết, chỉ là không ngờ: “Tưởng em nghĩ là Tần Ngư.”
Châu Thanh quỳ một lúc nên đầu gối có hơi đau, chuyển sang tư thế ngồi, “Tần Ngư không phải.”
“Sao em chắc chắn?”
“Tần Ngư độc mồm độc miệng, nhưng do anh sắp đặt, mục đích vì muốn Cao Tư Tôn lầm tưởng Tần Ngư và tổ 3 có thù có oán, từ đó lơ là cảnh giác.
Mà người “vung gậy” vào tổ 3 là người bên mình, vậy người “cầm khiên” chắn giúp tổ 3 chỉ có thể là bên địch.
Hôm đó anh cùng Tần Ngư cố ý vẩy bùn lên tổ 3, Cao Tư Tôn không chút động tĩnh, khác hẳn với mọi lần, đủ để sinh nghi.”
Cho dù Tần Ngư không cố ý đả kích, nhưng lời nói sát muối vào trái tim Châu Thanh là thật, tủi thân là thật, phẫn uất cũng là thật.
“Đặc biệt là khi anh nói Dư Nghiêm sớm được thả, ánh mắt Cao Tư Tôn có vẻ rất hài lòng.”
Châu Thanh không tự tin rằng mình có thể phán đoán chuẩn xác suy nghĩ của người khác một trăm phần trăm, nhưng áng chừng, ít nhất phải trên tám mươi.
Mà với Châu Thanh, con số năm mươi đã đủ điều kiện để có thể vẽ nên một kịch bản khác, đừng nói đến là tám mươi.
“Ừm, mà sao em biết Dư Nghiêm là móc xích lớn trong chuyện này?”
“Ban đầu cũng không nghĩ nhiều, nhưng chuyện vừa rồi là một cái bẫy, Dư Nghiêm không thể nào biết rõ địa điểm, số lượng người bao nhiêu mà kịp thời ứng cứu, trừ khi là người trong cuộc.
Hơn nữa khi em mất tích, đến cảnh sát cũng bị mất dấu, cậu ta lại có thể lần mò ra trong thời gian ngắn, chỉ có một khả năng, hung thủ suýt giúp Châu Thanh này đăng xuất khỏi Trái Đất có mối liên hệ với Dư Nghiêm.
Mà qua cách phản xạ cũng đủ biết cậu ta không phải người tầm thường, chắc chắn sẽ là một nhân vật có tiếng nói trên bàn cờ.”
Tuy rằng quen biết với Dư Nghiêm từ thời còn bé, nhưng cho đến giờ, Châu Thanh vẫn chưa lần nào moi được bất kì một thông tin nào từ nhân vật này, nhất là manh mối trong vụ Yet trở thành quân cờ của Dư Nghiêm.
Cho đến ngày bộ trưởng Dư Đông Trạch nhậm chức, ông ta ngồi trên con xe có biển số mà Dư Nghiêm từng lái, Châu Thanh mới bắt đầu nghi ngờ.
“Vì vậy, Dư Đông Trạch là người phía sau vụ này, đúng chứ?”
“Ừm, vì tay trong của chúng ta bị nghi ngờ nên cuộc phải chuyển vụ án sang tổ 3, không ngờ đến lại là một quả bom lớn, suýt chút hại chết mấy đứa.
Khoan, tay trong là ai, chắc không phải em cũng đoán được đấy chứ?” Vũ Tuấn ngờ vực giữa chừng, Châu Thanh nhanh nhạy thật, nhưng để biết người mà bên trên gài vào bên địch danh tính thế nào quả thực không dễ.
“Lương Thạc Hoan?”
Hết ngạc nhiên này qua ngạc nhiên khác, bấy giờ, Vũ Tuấn mới hiểu lý do vì sao Lương Thạc Hoan rất coi trọng tài năng của Châu Thanh, một lòng muốn giành cô gái này về tổ mình.
Thời gian còn dài, Châu Thanh biết trước câu hỏi Vũ Tuấn đặt ra tiếp theo, cô giữ trên mặt một vẻ điềm tĩnh, giống như mọi chuyện đều nằm trong dự liệu, “Vụ cháy của tiền bối không đầu không đuôi là thứ nhất.
Ngày em chạm trán với đám người Đường Tử Khai vào tháng 7 vừa rồi là thứ hai.
Cuối cùng là bó hướng dương được gửi đến mỗi tuần.
Anh còn thắc mắc gì nữa không?”
“Tháng 7 vừa rồi em có gặp qua Lương Thạc Hoan? Còn có bó hướng dương?”
“Ừ, là một trong hai người theo sau Đường Tử Khai.
Bó hướng dương là ám hiệu được lập ra trong nhiệm vụ đầu tiên mà tiền bối dẫn dắt em.
Hướng dương không lá tiền bối gửi, khả năng muốn ám chỉ đến chuyện mà em hoặc tổ em sắp phải đối mặt.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...