Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ

Sáng hôm sau, Takuto và hai cô gái bắt đầu lên đường đi đến học viện đế đô. Vì hai cô bé không có tên nên Takuto đã đặt cho cô chị cái tên Yuki và cô em là Homura, cả hai lúc đầu có vẻ rất lạ lẫm với cái tên này nhưng khi biết được đó là cách đặt tên ở quên Takuto nên vui vẻ chấp nhận.
Học viện đế đô nằm ở trung tâm của đế đô, nơi này và phòng đấu giá là hai nơi duy nhất có thể so sánh với hoàng cung khi xét tất cả mọi mặt, nghe nói, viện trưởng của học viện này là cường giả bán bộ Thiên Cảnh hiếm hoi của đại lục và đặt biệt cô ta còn có quan hệ với Tinh linh tộc nữa chứ. Trên đường đi Takuto âm thầm đối thoại với Quản Lý về tình hình của học viện đế đô Quản Lý nói:
- Mấy lão bất tử trong học viện đó không phải là hạng tầm thường, tất nhiên bọn hắn chưa đáng là hạt bụi khi so sánh với ta nhưng với thực lực của cậu cũng dư sức làm đội trưởng trị an trong đó và lọt vào cường bảng rồi. Nói tới đội trị an thì ở đó có sáu đội nhóm do các giáo viên chọn ra để giữ trật tự và điều khiển các sự kiện như thi đấu hoặc trao đổi giữa học sinh với nhau. Có thể nói học viện như một đế đô thu nhỏ, cậu được tạo điều kiện tu luyện tốt nhưng cũng cần phải dựa vào thực lực và của cải mình có để đạt thứ mình muốn. Nếu ngươi có thực lực vào được Top của khối thì sẽ có ưu đãi hơn người nhưng đối mặt áp lực cũng hơn người, hiện tại kẻ nắm giữ top bảng là cháu gái của viện trưởng, cô ấy là tinh linh chính gốc đó, là phong hệ ma pháp sư cao cấp, có thể miễn cưỡng đánh ngang với cấp mười đó hay nói cách khác mạnh hơn cậu đấy mà cô ta thua cậu đến ba tuổi đó. Tinh linh vốn là những ma pháp sư trời sinh mà.
- Đúng là thế giới không thiếu thiên tài mà, nhỏ như vậy mà đã có thể chiến đấu với cấp mười rồi.
Takuto cũng không tỏ ra ngạc nhiên lên tiếng. Và ba người bọn họ tiếp tục đi. Theo lời Quản Lý học viện mặc dù nói thuộc trung tâm đế đô nhưng bản thân nó là một đặc khu mà ngay cả đế đô cũng chưa chắc có toàn quyền áp đặt lên nó.
Bao quanh học viện và cũng là hàng rào phòng thủ tự nhiên mà người ta gọi nó là Khu Sinh Cảnh, một khu rừng không kém độ nguy hiểm so với khu rừng Mộng Huyễn, đó là nơi mà học viện thường chăn nuôi huấn luyện những loài yêu thú mà họ đã thuần hóa sau đó thả đi nhằm mục đích để bảo vệ những học sinh đi vô đây hái dược liệu hoặc tấn công những kẻ xâm nhập bất hợp pháp.
Chưa kể trong khu rừng có rất nhiều trận pháp khiến cho những kẻ đột nhập bị vây khốn. Nếu người nào lén vào đây mà không có sự chỉ dẫn thì chắc chắn sẽ có hai kết cục một là bị yêu thú giết chết hai là bị lạc đường và kiệt sức.
Bây giờ hai người đã đến trước cổng vào của Khu Sinh Cảnh của học viện, có hơn mười người đang đứng gác cổng khi thấy Takuto tới họ chặn vào và lên tiếng:
- Đây là địa phận của học viện nếu không có phận sự xin đi cho.
Một tên trong bọn chúng, người có vẻ là cấp trên khi thấy cách ăn mặc xoàng xĩnh của bọn Takuto lên tiếng với giọng điệu khinh bỉ:
- Cái bọn súc vật của khu dân nghèo đến đây làm gì vậy, mà thôi sẵn ta đang chán, đem hai con bé vô hưởng thụ còn tên kia thì giết đi.
Nói xong hắn lao nhanh vào hai cô bé định bắt vào trong. Nhưng khi hắn nghĩ đã thành công thì một bàn tay đã bóp chặt lấy tay hắn, hắn ngước lên nhìn thì thấy tay mình bị tên con trai mình coi là kẻ sắp chết đang bóp chặt và hắn cảm thấy mình giống như bị yêu thú nắm lấy vậy không thể thoát ra. Hắn ta không còn tỏ vẻ khinh thị nữa mà vận hết sức tung một quyền thì thấy đối thủ của mình đã biến mất. Một giọng nói vang lên đằng sau lưng
- Sức mạnh không tệ nhưng chậm như ngươi đối phó với tốc độ của lôi hệ thì chưa đủ tư cách.
Kẻ nói lời ấy không ai khác chính là Takuto, cậu đã vận đụng lôi năng lượng vào chân để nhanh như chớp phóng ra đằng sau lưng tên hộ vệ. Hắn nghe thấy lời khích bác của Takuto thì bắt đầu phẫn nộ quát:

- Súc vật khu dân nghèo như các người mà dám nói như vậy với đội trưởng đội hộ vệ như ta ư, muốn chết.
Hắn dứt lời tập trung sức mạnh và không khí đột nhiên nóng lên một tần hỏa diễm xanh lam xuất hiện trên cánh tay, nhìn thấy nó khiến Takuto cảnh giác, cậu biết đây không phải là hỏa diễm tầm thường mà là sức mạnh của bí kí của võ giả. Nhưng cậu không có nhiều thời gian suy nghĩ tên đó đã lao tới tung các đòn tấn công như vũ bão vào các chỗ yếu hại trên cơ thể Takuto.
Nhưng Takuto cũng không phải hạng vừa cả hai giao đấu cả trăm chiêu vẫn chưa phân thắng bại, quyền cước của tên đó tuy dũng mãnh nhưng không thể theo kịp tốc độ của Takuto vốn được cường hóa nay lại quán chú thêm lôi năng lượng. Cho nên tên đó không chỉ không đánh trúng mà còn thỉnh thoảng bị trúng đòn của Takuto và dần xuống sức.
Một lúc sau, Takuto bắt đầu nghiêm túc kết thúc trận đấu, cậu giơ tay sử dụng Rasengan và nhanh chóng đã tụ được quả cầu năng lượng. Khi quả cầu năng lượng được tạo ra, xung quanh lờ mờ xuất hiện một lực hút vào trung tâm của quả cầu khiến tên hộ vệ ngưng trọng. Tuy chiêu thức đó trông đơn giản nhưng lại cần có khả năng không chế rất cao năng lượng cảu bản thân chỉ một sơ hở nhở thôi cũng đã đủ khiến ngươi bị năng lượng phản phệ khủng khiếp.
Takuto lao nhanh về phía tên đội trưởng tống thẳng quả cầu năng lượng ngay vào ngực hắn. Tên hộ vệ tuy kiên kị nhưng cũng dồn hết năng lượng còn lại ngưng tụ hỏa giáp để đối kháng lại với quả cầu năng lượng nhưng với chiêu thức có độ xoay tròn cực đại và sức nén cực mạnh của Rasengan không khác gì một mũi khoan đã xuyên lủng phòng ngự của tên đội trưởng và đánh hắn văng xa hơn mười mét gục xuống đất tả tơi như cái mền rách.
Phải mất vài chục giây sau, tên đó lồm cồm bò dậy nhìn Takuto với anh mắt oán hận rồi quay sang nói những người khác bằng một giọng điên cuồng:
- Mau bắt chúng lại cho ta đội hộ vệ học viện, giết chúng, giết bọn súc vật này cho ta.
Đội hộ vệ bên trong nghe thấy mệnh lệnh của tên đội trưởng cũng đã lao ra vây lấy ba người. Hai cô bé thấy vậy thì sợ hãi run lên từng đợt. Còn Takuto tuy không sợ nhưng cũng có chút phiền phức khi vừa phải chiến đấu vừa phải bảo vệ hai cô bé, cậu lên tiếng giọng vừa châm chọc vừa trào phúng:
- Hừ! Chẳng lẽ học viện nổi tiếng đại lục lại chơi trò đấu thua rồi ỷ vào số đông ăn hiếp người hay sao?
Tên đội trưởng nghe vậy cũng lên tiếng cười bỉ ổi
- Hừ bọn súc vật như các ngươi, thì giết bao nhiêu cũng thấy còn nhiều thế nên đâu cần bận tâm đến danh tiếng.
- Một tên súc vật mà có thể khiến ngươi đo đất thê thảm thế này thì ngươi có tính là con người không?
Một giọng nói trào phúng phát ra từ bên trong cánh cổng. Tên đội trưởng tức giận quay vô định giáo huấn tên ăn nói bậy bạ thì hắn đột nhiên sững lại. Trước mặt hắn là một nam tử cao ít nhất là hai mét lực lưỡng như mấy bức tượng hộ pháp, trên người hắn tỏa ra áp lực khiến người ta cảm thấy khó thở. Takuto đoán người này thực lực cũng không phải tầm thường có thể đánh với cậu một trận ngang bằng.

Tên đội trưởng khi thấy tên đó run lên từng trận, kẻ đứng trước mặt hắn là đệ thập trong bảng thống kê “Những Người Không Nên Gây Sự Nhất” trong học viện, mặc dù không nằm trong top mười cường giả nhưng tên này cũng thuộc loại không ai muốn đụng chạm vì sự liều mạng trong phong cách chiến đấu điên khùng của hắn. Lúc này tên đội trưởng mới lên tiếng với vẻ kiên kị:
- Cuồng đao. Ngươi không phải định xen vào việc của đội hộ vệ đấy chứ, mấy tên này động thủ với ta nên ta bắt chúng vô xử lý.
Tên cao lớn bây giờ là Cuồng Đao lên tiếng khinh bỉ:
- Hừ! Trong mắt ta rõ ràng ngươi động thủ định bắt hai cô bé kia rồi còn nói như mình bị ức hiếp. Bỉ ổi quá đấy!
- Bọn súc vật khu dân nghèo đó bị giết thì đâu có ai quan tâm làm gì. Cái thứ như chúng chỉ là rác rưởi, có công dụng duy nhất là để cho chúng ta giải trí khi chán thôi.
Khi nghe thấy tên đội tưởng cứ mở miệng ra là “Súc vật” đóng miệng lại cũng “Súc vật” đã khiến Takuto phẫn nộ, cậu phóng tới như một bóng ma, nhanh như thiểm điện dùng tay bóp cổ tên đội trưởng và nhấc hắn lên khỏi mặt đất gằn giọng sát khí tỏa ra khiến ọi người ở đây kinh hãi
- Nếu ngươi còn dám nói một tiếng súc vật nữa ta cam đoan sẽ phế tu vi của ngươi và quăng ngươi vô khu dân nghèo cho ngươi biết mùi đau khổ.
Cuồng Đao thấy cảnh đó kinh ngạc, tốc độ như thế này cho dù là công pháp lôi hệ cũng chưa chắc đạt được chưa kể có thể ra tay khiến mình không nắm chắc có thể ngăn cản thì cũng đủ tư cách lọt vào top mười Cường Bảng.
Nhưng là người của học viện nên Cuồng Đao cũng không thể thấy đội trưởng đội hộ vệ chết mà không cứu nên đã rút cây đại đao đằng sau lưng mình nhảy vọt ra chỗ Takuto rồi chém xuống. Hắn không có ý khiêu chiến Takuto, mục đích của hắn nhằm giải thoát cho tên đội trưởng đang bị khống chế như gà trong vuốt chim ưng thôi cho nên hắn chỉ vung sống của cây đại đao xuống. Takuto cũng nhận ra mục đích của hắn nên cũng bỏ tên đội trưởng đang trong tay mình ra rồi lui lại, nhưng mặt đất cũng bị lủng một lỗ vì sức mạnh bất thường của Cuồng Đao.
Cuồng Đao sau khi xác nhận tên đội trưởng không sao mới khinh thường nói với ánh mắt lạnh băng.
- Cách cư xử của ngươi đã làm mất mặt học viện, nếu có cái gì không hay xảy ra vì chuyện hôm nay, ta là người đầu tiên không bỏ qua cho ngươi.
Tên đội trưởng như muốn nói phản bác nhưng hắn nhận ra thấy Cuồng Đao đã sẵn sàng chiến đấu nếu mình còn có ý kiến gì nên cũng ngậm miệng lại hắn không thể là đối thủ của người này được hơn nữa nhóm của Cuồng Đao trong học viện không phải hắn có thể chọc tới. Cuồng Đao quay sang rồi nói vớiTakuto:

- Ngươi khá thật đấy! Ngoài trừ người của Cường Bảng ra không ai có thể có tốc độ nhanh như vậy.
Nói thừa, khả năng cường hóa tận cùng của Dung Kỹ nếu tầm thường thì đâu có được Quản Lý Vũ Trụ coi là át chủ bài của mình. Không chỉ có thế khi chuyển hóa sang năng lượng thuộc tính, năng lượng đó có mức thuần khiết cao nên có thể giúp người sử dụng phát huy sức mạnh cao hơn nhiều so với võ kĩ thông thường. Bây giờ. Takuto đáp.
- Ta tới đây không phải để đánh nhau với các ngươi, nhưng tên này động thủ trước, ta không còn cách nào là phải ra tay. Ngươi có thể cho ta vào được không?
Cuồng Đao nghe vậy cũng thấy không ngoài suy đoán. Gật đầu nói ngắn gọn:
- Theo ta.
Nói rồi hắn đi thẳng vào khu rừng, Takuto và hai cô bé cũng chậm rãi bước theo bỏ mặc tên đội trưởng đang nhìn theo oán độc. Đi vô khoảng mười phút Cuồng Đao dừng lại trước một căn nhà nhỏ, bước tới gõ cửa sau đó cung kính nói:
- Thưa trưởng lão, tôi, Cuồng Đao có việc cần bẩm báo.
Một lão giả bước ra từ căn nhà dưới chân ông là một con yêu thú mà Takuto nghe Quản Lý nói đó là Liệp Phong Báo. Lão giả phát hiện ra Takuto đang đứng sau Cuồng Đao hỏi:
- Sao ngươi lại dẫn người của khu dân nghèo vào học viện thế này, đừng nói với ta là ngươi có thêm sở thích quăng chúng cho yêu thú ăn giống như tên đội trưởng hộ vệ kia chứ hả.
Cuồng Đao nghe vậy giải thích mọi chuyện đã xảy ra cho trưởng lão nghe. Ông ta nghe xong cũng thấy ngạc nhiên vì trẻ như Takuto đã đủ sức lọt vào Cường Bảng rồi. Ông ta quay sang hỏi Takuto:
- Cậu không biết đến học viện chúng tôi để làm gì, tôi không nghĩ cậu đến xin đăng ký học vào đâu thực lực của cậu thì việc đó đâu cần thiết phải không!
Takuto cũng gật đầu nói và chỉ hai cô bé song sinh đang núp đằng sau lưng mình và nói:
- Tôi muốn hai cô bé này được tu luyện ở đây, nếu được, tôi sẽ hậu tạ ông hai viên đan dược tăng tốc độ tu luyện gấp hai lần.
Takuto xòe tay mình ra, trong tay cậu có một viên dan dược màu đen, trưởng lão nhìn một lúc rồi kinh ngạc nói:
- Quả thật đây đúng là đan dược có thể tăng tốc tu luyện cũng thuộc hàng hiếm có, nhưng ta cũng phải kiểm tra thiên phú của hai cô bé này cái đã.

Takuto gật đầu rồi bảo hai cô bé đi ra phía trước, trưởng lão nhìn kĩ thì thấy hai cô bé còn ăn mặc rách rưới hơn cả Takuto nên cũng định qua loa cho xong rồi tìm cách trả giá thêm, nhưng khi quét thần thức kiểm tra thì lập tức đờ người, sững sờ há hốc mồm không nói được tiếng nào. Trong đầu ông liên tục xuất hiện những câu hỏi:
“Cái loại thiên phú gì mà kinh khủng quá vậy, mức độ tiềm năng sâu như trời biển thế này vượt xa cả thiên phú mạnh nhất là siêu việt cấp rồi. Tuyệt đối không thể từ chối giao dịch này được nhưng nếu viện trưởng biết ta giấu hai tuyệt thế ngọc thô thế này thì bà ta cũng kiếm chuyện gây khó dễ, thôi cứ báo cáo cho bà ấy đi xong tính sau.”
Takuto bên cạnh cũng không ngạc nhiên, cậu có thể đoán phần lớn suy nghĩ của ông ta và khi thấy ông ta kiểm tra xong cậu hỏi với điệu bộ sắc sảo trên môi:
- Thiên phú thế nào vậy thưa ngài. Xuất thân của họ không làm ngài khó chịu chứ?
Nhìn thấy vẻ mặt của Takuto, trưởng lão cũng biết cậu đã nắm rõ sự việc này nên có thể nói cậu ta đang tặng cho học viện, hai tuyệt thế thiên tài và cậu còn nhắc khéo với ông là thiên tài có ở mọi nơi, không chỉ có quý tộc đế đô mà ngoài kia còn rất nhiều tiềm năng bị bỏ lỡ. Trưởng lão quay sang Takuto rồi nói ngượng ngùng:
- Chuyện này quá tầm của ta rồi, để ta dẫn cậu vào gặp viện trưởng rồi sẽ ra quyết định.
Thế là trưởng lão ra lệnh ra Cuồng Đao đi trước còn mình dẫn Takuto đi vào sâu bên trong học viện. Bọn họ không có đi bộ mà đi bằng phi hành yêu thú của trưởng lão gọi đến. Bay qua cánh rừng khoảng một tiếng thì đã tới khu sinh hoạt tu luyện của học viện. Theo những gì Quản Lý miêu tả thì học viện được chia thành nhiều khu ví dụ như khu nhà ở cho học viên sinh hoạt, khu tu luyện là một căn hầm được thiết kế phức tạp phục vụ cho việc tu luyện của học viên, khu đấu trường, nơi để các học viên thể hiện thực lực của mình để cược lấy thứ mình muốn và khu buôn bán, nơi dùng điểm cống hiến hoặc tiền mặt để mua bán công pháp hoặc dược liệu mình muốn.
Thực ra, trên thực tế học viện chỉ cho dùng điểm công hiến để giao dịch thôi nhưng vẫn có trường hợp giao dịch ngầm bằng tiền bạc thật bởi vì dù sao điểm cống hiến đâu có mang ra ngoài xài được cho nên ngươi vẫn có thể sử dụng tiền bạc, chính vì điều đó mới tạo cơ hội quý giá cho các con em quý tộc có những công pháp tốt còn những người bình thường phải cố gắng rất nhiều.
Sau khoảng hai tiếng bay thì đã đến nơi ở của viện trưởng, nơi này trong giản dị hơn Takuto tưởng tượng rất nhiều, cậu cứ ngỡ đây là nơi rất khang trang lộng lẫy mới phù hợp với vị trí của người đứng đầu, nơi đây chỉ là giống như một căn nhà nhỏ nằm trong rừng cây, bên cạnh căn nhà có một cái ao giống và xung quanh trồng những cây cối đơn giản như tôn lên sự giản dị của nơi này.
Bây giờ Trưởng lão đã đi vô báo cáo mọi chuyện lại với viện trưởng. Takuto thấy một cô gái xinh đẹp đầy đặn khoảng hai mươi hai tuổi bước ra, lúc đầu cậu cứ nghĩ đây là người của học viện nhưng khi sử dụng Dung Kỹ để do xét thì cậu kinh ngạc, cậu phát hiện ra người này mạnh hơn mình rất nhiều, đây co thể chính là viện trưởng mà của học viện này. Cô ta sau khi nghe rõ mọi chuyện tuy kinh ngạc nhưng vẫn tự mình kiểm tra và lại thêm một cường giả trở nên câm lặng sau khi thấy được tài năng của hai cô bé. Cô ta cố gắng kiềm lại ánh mắt muốn lao tới hai cô bé để ôm chầm vào bảo vệ báu vật của mình sau đó nhìn Takuto nói:
- Hai cô bé này tốt lắm, họ là gì của cậu?
Takuto không không giấu nói lại mọi việc nhưng cậu không nói gì về tố linh thể chất chỉ nói là sư phụ cậu phát hiện ra nhưng vì không phải là pháp sư băng hay hỏa hệ nên đành đưa vô học viện để đào tạo vì không muốn lãng phí tài năng.
Nghe vậy hiệu trưởng càng mừng vì người ở khu dân nghèo chắc chắn rất dễ dàng dạy đỗ đơn giản là vì họ không hề có tính kiêu ngạo lại rất chịu khó kiên trì nhẫn nại có đủ đức tính mà cường giả cần có nên bà không ngần ngại thu hai cô bé vào học viện. Takuto quay sang hai cô bé và dịu dàng nói
- Cố gắng lên nhé, hãy trở thành những cường giả chân chính!
Sau đó cậu chào mọi người ở đây sau đó đi theo trưởng lão để ra khỏi học viện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui