Kẻ Hồi Sinh Người Chết

Dị Quang Bảo đi lên tầng thượng của tòa nhà bỏ hoang, cậu đã quen dần với việc leo cầu thang bộ nên giờ không còn thấy mệt nữa.

Tòa nhà bỏ hoang này sắp được sử dụng trở lại để làm cơ sở nghiên cứu, Tư Không Liên đã rủ cậu cùng tận hưởng buổi tối cuối cùng trên căn cứ bí mật của cô.

“Chào, cậu trông vẫn vui vẻ quá nhỉ? Sắp không được ở đây nữa rồi mà.” Dị Quang Bảo lên tiếng chào. Sân thượng hôm nay trống trải hơn mọi khi, có lẽ Tư Không Liên đã dọn bớt đồ đi từ sớm, chỉ để lại những vật cần thiết cho buổi hẹn này.

“Chào Quang Bảo, lâu rồi không gặp.” Tư Không Liên đã không gặp cậu khá lâu do bận việc nghiên cứu. Thật ra họ cũng cách nhau không xa, nhưng cũng không có lí do gì để cắt ngang công việc của nhau cả, dù gì thì họ cũng chỉ là bạn bè bình thường, cứ thỉnh thoảng tới thăm lại trông như người yêu vậy, cả hai đều sợ làm phiền người kia. “Nghe nói gần đây cậu có nhiều nghiên cứu mới mẻ lắm?”

Tư Không Liên đưa cho Dị Quang Bảo một tay cầm chơi game, gần đây họ mới phát hiện sở thích chung này.


Dị Quang Bảo đón lấy và trả lời “Đúng vậy, về thí nghiệm hồi sinh người chết thì vẫn bị xem là viển vông và không được ủng hộ. Tớ thì thấy hướng đi ban đầu của ông cố là hợp lý nhất, giữ con người tránh khỏi cái chết. Ba của tớ cũng đã quyết định nghiên cứu trở lại rồi.”

“Viển vông ư? Rõ ràng cậu đã làm được rồi mà, tuy rằng không thành công hoàn toàn.”

“Cậu cũng biết rằng không thể công khai phương pháp đó mà. Hơn nữa không chỉ có mỗi vấn đề đó đâu, còn nhiều tranh cãi khác về vấn đề đạo đức, rồi tâm lý con người, việc định nghĩa lại cái chết.” Dị Quang Bảo đáp và ngồi xuống ghế.

Họ mở trò chơi lên và bắt đầu một ván, đây là thể loại game đánh quái qua màn, có thể chơi nhiều người. Dị Quang Bảo vừa chơi vừa nói “Anh trai của cậu đã hỗ trợ tài chính rât nhiều, những nghiên cứu của tớ thành công cũng nhờ đó.”

“Tiền có đáng là gì với nhà tớ đâu.” Tư Không Liên đáp “Vả lại, anh tớ cũng muốn làm việc tốt, đóng góp cho khoa học chân chính. Anh ấy đã dành phần lớn cuộc đời để quản lý cái tổ chức viễn vông và tàn ác của tổ tiên rồi, bây giờ là lúc để bù đắp lại.”

“Nhắc đến tổ chức thì những người đó ra sao rồi?” Dị Quang Bảo thắc mắc.

“Những nhà khoa học thì anh tớ đã để họ lựa chọn, chuyển sang nghiên cứu chân chính hoặc rời đi, cả đám trợ lý cũng vậy. Chuyện sau này thì họ tự sinh tự diệt, tùy họ quyết định sẽ sống tiếp thế nào.” Tư Không Liên trả lời. “Ba cậu đã quyết định nghiên cứu trở lại, vậy nghĩa là ông ấy đã chấp nhận cái chết?”

“Phải, sau ngày hôm đó, ba tớ đã nói rằng chỉ khi nào có cái chết, con người mới quý trọng sinh mệnh, nhiều thứ rắc rối khó hiểu lắm.” Dị Quang Bảo trả lời thật nhanh gọn, vừa chơi vừa nói khiến cậu mất mạng liên tục.

“Nhân vật trong game có thể hồi sinh liên tục, đúng là cậu không biết quý trọng mạng gì cả.” Tư Không Liên nhận xét, từ trước đến giờ, Dị Quang Bảo đều không phải người giỏi chơi game. “Thế ông ấy còn thấy làn khói của cái chết gì đó chứ?”


“Có, nhưng đã xem nó là bình thường rồi. Ba mẹ đã đưa thi thể cô Lệ Mẫn về đúng mộ của cô ấy.” Dị Quang Bảo lại mất thêm một mạng trong game.

“Tớ thấy vui vì cô ấy có thể an nghỉ thật sự, dù tớ chưa gặp cô ấy qua bao giờ.” Tư Không Liên nói.

“Tớ cũng thế, ba tớ có vẻ rất vui vì việc đó, ông bảo chỉ cần cô ấy sống trong tim là được rồi.” Dị Quang Bảo mất mạng cuối cùng, cả hai phải chơi lại từ đầu.

“Ông ấy nói về người yêu cũ như vậy trước mặt vợ luôn à?” Tư Không Liên hỏi lại.

“Mẹ tớ có vẻ cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng đúng là có vẻ như vậy không hay lắm.” Dị Quang Bảo mở một màn chơi mới và chuyển chủ để “Mặc dù biết rằng ông cố và ông nội tớ quyết định làm tất cả để hồi sinh người mình yêu là sai nhưng có lẽ nếu tớ rơi vào tình huống đó cũng chưa chắc đã hành động khác họ.”

“Chỉ cần tâm lý cậu thật vững là được, như ba cậu vậy, dù bị cái chết ám ảnh nhưng ông đã không để bản thân đi theo con đường sai trái. Yên tâm, nếu có chuyện đó xảy ra với cậu, thì tớ sẽ ngăn không cho cậu sa ngã đâu. À, xin lỗi, nói như vậy thì xui quá, chẳng khác nào trù ẻo vợ tưởng lai của cậu.”


“Không sao, chỉ là giả dụ thôi mà. Với lại, chắc cậu không làm được việc đó đâu.” Dị Quang Bảo nói.

“Tại sao? Cậu nghĩ tớ không có bản lĩnh đó à?”

“Không phải, mà nếu là như vậy thì người chết đâu có thể ngăn tớ sa ngã được.”

Tư Không Liên ngẫm nghĩ một lúc rồi bật cười nói “Cũng mượt phết đấy.”

Cả hai lại tiếp tục vui vẻ chơi game. Tư Không Liên thầm nghĩ, vậy là từ nay đã có lí do chính đáng để thỉnh thoảng tới gặp cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận