Sau một khoảng lặng lớn, Tư Không Minh lên tiếng “Nếu anh không chấp nhận thì sao?”
“Thì em cũng hết cách rồi, em đành tin tưởng cảnh sát thôi.”
“Chứng cứ đâu cơ chứ, anh cam đoan rằng tổ chức này không thể bị cảnh sát lần ra được.” Tư Không Minh rất tự tin về độ bảo mật của họ, thất bại lớn nhất cũng chỉ là mất hai phòng nghiên cứu và một giáo sư vào 25 năm trước. “Tư Không Liên, nếu em dám làm vậy thì anh sẽ không khách sáo đâu, em sẽ bị đuổi khỏi nhà Tư Không đấy.”
“Anh cứ làm thế nếu thích, em nhất quyết không đứng chung thuyền với tội phạm đâu.” Tư Không Liên hùng hổ nói.
“Em đâu nhất thiết phải làm thế, dù sao thì đến lúc em nắm giữ công ty thì tổ chức cũng thuộc quản lý của em thôi. Khi ấy em muốn giải tản hay tố cáo họ thế nào thì tùy.”
“Em không thể cứ nhắm mắt làm ngơ đến lúc đó được.”
“Chắc cũng không lâu nữa đâu, tầm hai mươi năm hơn thôi.”
“Em mong anh sống lâu hơn thế, sáu mươi tuổi so với bây giờ là hơi sớm để chết đấy. Và em tự hỏi có khi lúc đó họ đã có thể làm anh sống lại rồi ấy chứ.”
“Thì ra đây là cách con người bình thường suy nghĩ đấy à?”
“Phải, em không hiểu cách suy nghĩ của thần đâu. Em chỉ biết con người sẽ phải chết, chúng ta tuy không muốn thấy nó nhưng không thể cứ chạy trốn kiểu đó. Thay vào đó em sẽ chọn sống sao để không phải tiếc nuối khi chết.”
Lại một khoảng lặng nữa, Tư Không Minh lại tiếp tục công việc, anh ta nói “Dù sao thì anh cũng mệt mỏi với cái tổ chức đó rồi. Đành để cho tổ tiên thất vọng vậy.”
“Vậy là anh đồng ý giải tán tổ chức này rồi à?” Tư Không Liên hỏi lại.
“Phải.” Tư Không Minh đáp ngắn gọn “Nhưng em phải lo liệu để gia đình cậu Dị Quang Bảo phải quên hết tất cả mọi chuyện đi.”
“Được thôi ạ, tổ chức bị dẹp bỏ, họ cũng không cần bận tâm làm gì nữa, việc này đơn giản thôi.” Tư Không Liên nói.
Sau khi cô chạy đi để báo tin cho Dị Quang Bảo, Tư Không Minh ở lại một mình trong phòng suy nghĩ.
“Vậy là không cần phải lo nghĩ về giấc mơ đó nữa rồi. Cái chết thì thật đáng sợ, nhưng có lẽ phải học cách chấp nhận thôi.” Tư Không Minh từ nhỏ đã được dạy đây là sứ mệnh của dòng họ, đến hôm nay mới buông bỏ được, anh cảm thấy cũng không quá luyến tiếc. Những năm tháng trong đời, anh ta đã luôn sống trong áp lực về những nghiên cứu và những tội ác để hoàn thành tâm nguyện không phải của mình. Từ nhỏ, anh đã mong có ai đó thuyết phục mình ngừng lại. Lúc nhìn thấy Tư Không Liên, anh ta đã mong cô là người làm điều đó, và cuối cùng đó đã trở thành sự thật.
Tại phòng nghiên cứu bí mật của Viên Thượng, Kế Hàn Phong bước vào và thấy Viên Thượng vẫn đang làm việc. Trên bàn giải phẫu có hai cái xác, một là của người thanh niên nào đó mà hắn mới bắt cóc về hôm trước vẫn đang hấp hối, hai là thi thể của Trần Lệ Mẫn đã được rã đông.
“Ngừng lại đi, chủ tịch đã quyết định ngừng nghiên cứu này lại.” Kế Hàn Phong nói.
“Nghiên cứu thành công thì phải ngừng thôi, giờ sẽ đưa vào sử dụng.” Viên Thượng nói.
“Không phải ý đó, mà là tổ chức sẽ giải tán, nghiên cứu này cũng phải bị tiêu hủy.” Kế Hàn Phong nói “Còn cố hồi sinh cô ta làm gì, có sống lại thì người cô ta yêu cũng đâu phải cậu.”
“Miễn còn sống là còn hy vọng, ngươi không hiểu đâu Kế Hàn Phong.” Viên Thượng đáp “Xéo đi, ta sẽ tiếp tục một mình.”
“Không được, nhiệm vụ cuối cùng của tôi là tiêu hủy hết tất cả những thứ liên quan đến thí nghiệm này.” Kế Hàn Phong nói “Số tiền đó có thể giúp tôi sống thoải mái suốt phần đời còn lại. Vậy nên thông cảm nhé.”
Viên Thượng như đã dự đoán được từ trước, rút súng ra bắn Kế Hàn Phong một phát chí mạng. “Ta đã chờ ngày có cái cớ thích hợp để giết người rồi.”
Sau khi xử lý xong kẻ cản trở, Viên Thượng lại tiếp tục với công việc hiện tại, đó chính là hồi sinh cho Trần Lệ Mẫn.
Tư Không Liên nhận ra là mình quên hỏi Dị Quang Bảo sẽ ở khách sạn nào, cũng chưa có số của cậu ta nên đành tới phòng nhân sự tìm lại hồ sơ. Có được số điện thoại, Tư Không Liên liền gọi cho cậu “Alo, Dị Quang Bảo à? Tớ muốn nói là tổ chức sẽ giải tán, cậu không cần biết làm bằng cách nào. Nói chung là từ giờ gia đình cậu phải quên hết những chuyện liên quan đến tổ chức đi.”
“Chậm lại đã nào, tớ cũng đang có việc cần nói đây, ba mẹ tớ hình như đã bỏ đi rồi.”
“Đi đâu?”
“Tớ có kể cho ba tớ nghe về nơi Viên Thượng đang ở, cũng là nơi cất giữ xác cô Trần Lệ Mẫn. Có lẽ họ đang tới đó, tớ cũng bắt đầu lên đường đây.” Dị Quang Bảo nói.
“Cậu cho tớ địa chỉ nơi đó, tớ cũng sẽ tới đó.”
Sau khi nhận được địa chỉ, cô liền liên lạc với vệ sĩ để đưa cô tới đó, đồng thời gọi cho cảnh sát.
Viên Thượng lại nghe có tiếng bước chân đi tới, sẵn sàng rút súng ra bắn nếu đó là mối đe dọa.
Tiếng bước chân ngày càng rõ hơn, rồi nối tiếp là tiếng cửa bật mở.
“Ồ, ra là bạn cũ, Dị Quân, Tiên Linh, hai người trông già đi nhiều rồi.” Viên Thượng khá ngạc nhiên khi thấy người bước vào là họ.
“Còn cậu thì trông không nhận ra được nữa.” Dị Quân nhận xét.
“Con trai của hai cậu rất thông minh đấy, nhưng không phải là đứa biết nghe lời lắm. Ba chúng ta có mặt ở đây đông đủ rồi, chỉ còn thiếu một người nữa thôi.” Viên Thượng nói “Phải, chỉ còn thiếu Lệ Mẫn nữa thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...