Kẻ Hồi Sinh Người Chết

“Chào cháu, chú nghe anh Quách nói rằng cháu là họ hàng xa đến tìm chú?” Dị Quân hỏi, anh không nhớ mình có họ hàng nào.

“Thật ra thì cháu chỉ nói vậy để dễ liên hệ thôi.” Tư Không Liên đáp.

“Thế cháu muốn gặp chú vì lí do gì?” Dị Quân thắc mắc.

“Cháu đang làm một nghiên cứu tốt nghiệp tên là “Mối liên hệ giữa ADN và thiên bẩm của con người.” Tư Không Liên vừa nghĩ vừa nói “Nhóm của cháu đang đi thu thập các mẫu tóc của những người tài giỏi trong các lĩnh vực. Khắp cả đất nước này, bọn cháu không chừa một ai cả, chú đại diện cho thiên bẩm về y sinh học, thế nên cho cháu xin mẫu tóc nhé.”

Cô nhìn Dị Quân chờ đợi, cảm thấy lời mình mới bịa ra nghe cũng hợp lý.

“Các cháu đầu tư thế cho luận văn luôn à? Bỏ tiền đi khắp đất nước chỉ để lấy mẫu tóc.” Dị Quân hỏi.

“Dạ phải ạ, đầu tư đi đôi với thành công mà ạ.” Tư Không Liên trả lời, cảm thấy đúng là đi khắp đất nước nghe có hơi phô trương thật.

“Thế cháu đã lấy ADN của ai rồi?” Dị Quân cảm thấy đề tài này có chút thú vị.

“Cái này… Cháu để quên danh sách ở nhà rồi, trí nhớ của cháu hơi kém, chú thông cảm.” Đột nhiên Tư Không Liên không nghĩ ra cái tên nào, đành lấp liếm cho qua.

“Tiếc nhỉ, mà chú có tài năng gì đâu, chỉ là một giáo viên quèn thôi mà.” Dị Quân nói.


“Có mà, rất tài năng. Chú đừng nghĩ cách từ chối, chú không thể để cháu cất công đi đến đây mà chẳng mang về gì được.” Tư Không Liên quyết không bỏ lỡ cơ hội này.

“Được rồi, nếu cháu không chê thì chú cũng không tiếc một sợi tóc làm gì.” Dị Quân thực hiện yêu cầu của Tư Không Liên.

Cô cất kĩ sợi tóc trong túi ni lông rồi nhét vào túi áo khoác “Cảm ơn chú rất nhiều, chúng cháu được tốt nghiệp một phần là nhờ sợi tóc này của chú.”

Sau khi tính toán thời gian, cô thấy nếu bây giờ đặt vé có thể bay về vào khoảng giờ tan làm, may mắn thì có thể Trần Thanh Cốc sẽ chưa ra khỏi công ty. Lấy được hai mẫu tóc thì cô sẽ lập tức đưa tới phòng xét nghiệm. Sáng ngày mai là có thể có được kết quả. Tư Không Liên cảm thấy sắp xếp thời gian như vậy cực kì hợp lý nên liền đặt vé máy bay và trả phòng.

Vừa trở về thành phố, Tư Không Liên liền đi tới công ty, tới phòng làm việc của Dị Quang Bảo.

“Trần Thanh Cốc có ở đây không?” Cô hỏi.

“Quản lý vừa mới về rồi.” Một nhân viên trả lời “Sáng nay tôi có bảo là phó phòng nhân sự muốn gặp quản lý và cậu ấy cũng đã tới phòng nhân sự nhưng được biết phó phòng đã xin nghỉ hai ngày.”

“À, thế thì hôm sau gặp cậu ta vậy.” Tư Không Liên rời khỏi đó, cô phân vân có nên về phòng nhân sự để tìm thông tin liên lạc với Trần Thanh Cốc không, nhưng nghĩ lại thì cũng không cần phải gấp đến vậy.

Cô quyết định sẽ tới tầng thượng bí mật của mình để vui chơi giải trí. Vừa đi lên cầu thang, Tư Không Liên vừa ngân nga những bài hát đang thịnh hành gần đây. Cô hát lệch tông và cô biết điều đó, thế nên bình thường cô chỉ ca hát khi ở nơi kín đáo như ở đây.

Mở cửa tầng thượng ra, cô thấy Dị Quang Bảo đang ngồi ở đó, Tư Không Liên liền im bặt.

“Tớ là tớ không vừa leo cầu thang vừa ca hát vậy nổi đâu.” Dị Quang Bảo bình luận.

“Xem như cậu chưa nghe gì đi.” Tư Không Liên tới ngồi vào chiếc ghế còn lại.

“Hôm trước còn nhảy múa nữa mà, có gì đâu phải ngại.”

“Ôi trời, còn nhắc lại nữa. Mà cậu lên đây làm gì thế?”

“Tớ nghe nói cậu tìm tớ, mà tớ cũng đang định tìm cậu. Với lại, cậu cũng bảo khi nào thích thì cứ tới chơi mà.”

“Vậy là cậu bắt đầu thích chỗ này rồi đấy à?”


“Cũng không đến nỗi tệ, nhưng tớ vẫn không có ý định đến thường xuyên đâu. Mà vào chuyện chính đi, cậu tìm tớ có việc gì?”

Tư Không Liên vươn tay tới nhổ một sợi tóc của Dị Quang Bảo.

“Úi, cậu làm gì vậy?”

“Đứt ngang rồi, phải nhổ lại thôi.”

“Cậu cần chân tóc à? Để làm gì? Xét nghiệm ADN chắc?” Dị Quang Bảo không hiểu cô đang có kế hoạch gì.

“Phải, cậu đoán đúng rồi đấy. Ngồi yên tớ nhổ lại nào.” Tư Không Liên lại nhổ một sợi khác, nhưng lại làm bay mất.

“Thôi, dừng lại. Để tớ tự đưa cho cậu.” Dị Quang Bảo tự lấy một sợi tóc của mình đưa cho cô, Tư Không Liên cất vào trong túi ni lông rồi nhét vào túi áo. “Có thể giải thích cậu muốn xét nghiệm gì không?”

“Bí~ mật.” Tư Không Liên không vội giải thích, cô tự thấy nếu mà đoán sai thì hẳn sẽ mất mặt lắm nên chưa vội nói suy đoán của mình. “Còn cậu, cậu tìm tớ có chuyện gì. Chắc không phải chỉ vì muốn tới chơi thôi nhỉ?”

“Cậu còn nhớ cái nghiên cứu hồi sinh người chết mà tớ đã nói với cậu không?”

“Sao quên được chứ? Nó khá ấn tượng mà. Sao thế? Cậu thành công rồi à?”

“Không, không. Đó mới chỉ là suy nghĩ thôi mà, sao lại thành công được.” Dị Quang Bảo thót tim, suýt chút nữa là cậu đã nói “phải”, đồng nghĩa gián tiếp làm lộ mối liên hệ với tổ chức.


“Thế có gì để nói?”

“Là về lý thuyết sinh tử mà cậu đã nói.”

“Lý thuyết sinh tử? Cái đống tớ nói bừa ấy à? Đặt cho cái tên cũng oách thật.”

“Theo cậu bảo thì có sinh phải có tử, vậy thì có thể suy ra rằng nếu muốn hồi sinh một người thì phải có một người khác chết đi.”

“Nghe hợp lý đấy.”

“Vậy cậu nghĩ nghiên cứu đó có nên thành công không?”

“Không. Sao lại có thể lấy mạng người này trao cho người kia được cơ chứ?” Tư Không Liên phản đối.

“Thế nếu lấy mạng của bọn xấu giúp hồi sinh những người đức cao vọng trọng thì sao?”

“Ai đảm bảo được cơ chứ? Từ xưa đến giờ bao nhiêu lý tưởng lấy tiền người giàu xấu xa chia cho người nghèo tốt bụng đâu có thực hiện được. Sinh mạng cũng vậy thôi. Trần Thanh Cốc, mạng sống vốn là thứ bình đẳng tuyệt đối, không phân biệt giàu nghèo hay quyền lực, chúng ta không thể phá vỡ nó được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui