Kẻ Hồi Sinh Người Chết

Tần Lỗi và Dị Quân lập tức đến bệnh viện để lấy lời khai.

“Thật là, sao cứ tiến triển một chút là lại có chuyện.” Tần Lỗi bực mình nói.

Dị Quân theo sau Tần Lỗi tới phòng bệnh của Dị Lương Tân.

Các y tá và bác sĩ phụ trách nhìn thấy Tần Lỗi liền tỏ ra lo lắng.

“Bệnh nhân mất tích khi nào?” Tần Lỗi hỏi.

“Theo camera theo dõi là vào gần năm giờ sáng.” Bác sĩ trả lời.

“Tại sao không có ai giám sát ông ta chứ?”

“Chúng tôi chỉ sợ có người lạ vào bệnh viện thôi nên không đề phòng bệnh nhân trốn đi, trừ ở khoa tâm thần.” Vị bác sĩ trả lời.


“Thế buổi sáng không tới xem bệnh nhân à? Lúc đó không thấy người sao không báo cảnh sát.” Tần Lỗi quay sang hỏi y tá.

“Dạ, lúc đó giáo sư Dị có để lại một mẫu giấy nhắn.” Cô y tá sợ sệt đưa ra một mẩu giấy.

Tần Lỗi nhận lấy, trên đó ghi: Tôi có việc gấp cần phải đi. Không cần lo lắng, tôi sẽ trở về vào buổi chiều.

“Có lẽ chiều ông ấy sẽ về thôi.” Y tá nói.

“Không, tôi không nghĩ thế.” Dù nói vậy nhưng Tần Lỗi vẫn dặn nếu Dị Lương Tân trở về phải giữ ông ta lại.

Theo camera trên hành lang ghi lại, Dị Lương Tân đã trốn ra ngoài theo lối thoát hiểm. Tần Lỗi liền cho kiểm tra camera ở đó.

“Một chiếc xe đã đưa ông ấy đi, có thể điều tra ra chủ của nó không?” Dị Quân nhìn lên màn hình.

“Tôi e rằng đây không phải xe chính chủ, có tìm cũng không ra người lái xe này. Cậu xem, hắn trùm kín mặt mũi thế, chẳng lẽ lại để lộ tung tích chỉ qua cái xe. Nhưng tôi vẫn sẽ cho người điều tra, cẩn tắc vô áy náy mà.” Tần lỗi đáp.

“Không ngờ ba tôi lại là người tạo ra con thây ma đó thật. Xin lỗi đã khó chịu với ông lúc ông nghi ngờ ông ấy. Đúng ra tôi phải hiểu là cảnh sát phải luôn đưa ra đánh giá khách quan mới phải.” Dị Quân nói.

“Không cần xin lỗi làm gì. Tôi hiểu con trai thì phải bênh vực ba mình mà. Thay vì cảm thấy có lỗi thì cậu hãy tìm cách lần ra ông ta đi.” Tần Lỗi ra hiệu không cần xem thêm nữa, cả hai bước khỏi phòng bảo vệ.

“Bây giờ chúng ta có hia hướng điều tra chính. Một là xem hướng di chuyển của chiếc xe đồng thời tìm ra chủ nhân của chiếc xe. Hai là tìm cách liên lạc với tổ chức đó thông qua các thông tin tìm được trong phòng thí nghiệm. Còn một hướng phụ nữa, đó là tìm xem trong phòng làm việc của Dị Lương Tân có ghi chép lại gì không. Ông ta không phải kẻ nghiện ghi chép như Dị Ninh nên manh mối ở đây không đảm bảo lắm. Vì đó là nhà cậu nên cậu có thể giám sát, tôi sẽ cho vài cảnh sát tới giúp cậu.” Tần Lỗi nói trước khi ra xe.

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cố gắng tìm ra manh mối.” Dị Quân đáp, dù trong lòng anh có chút không nỡ chống lại ba mình, nhưng anh vẫn quyết tâm đứng về phía pháp luật. Nếu xét về chữ hiếu, việc Dị Quân có thể làm chỉ là tìm cho ông một luật sư tốt khi ông bị bắt.

Lái xe trở về nhà, Trang Tiên Linh, Trần Lệ Mẫn và Viên Thượng đã chờ sẵn trước cổng. Dị Quân mở cổng cho họ vào.


“Mọi chuyện là thế nào?” Viên Thượng hỏi.

“Vào sáng nay, ba tớ đã bỏ trốn rồi. Có người tới đón ông ấy, chắc là do tổ chức kia phái tới.” Dị Quân trả lời.

“Anh cảm thấy ổn chứ?” Trần Lệ Mẫn lo lắng.

“Hơi bất ngờ, nhưng anh ổn. Dù sao cũng phải chấp nhận sự thật thôi. Tần Lỗi đã giao cho anh nhiệm vụ tìm kiếm trong phòng làm việc của ba anh xem có manh mối nào khác về tổ chức không.” Dị Quân nói.

Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa, là hai cảnh sát được Tần Lỗi phân công hỗ trợ Dị Quân. Thế là mọi người bắt tay vào tìm kiếm ngay.

Phòng làm việc của Dị Lương Tân nhỏ hơn nhiều so với của Dị Ninh, số lượng sách và ghi chép cũng ít hơn hẳn. Sáu người cùng nhau tìm kiếm nên rất chóng xong công việc. Kết quả là không tìm được thông tin nào đáng giá.

Hẳn những gì liên quan đến tổ chức Dị Lương Tân đều đã để ở chỗ phòng thí nghiệm. Hai cảnh sát ra về.

“Trời cũng tối rồi, tớ về trước nhé.” Viên Thượng nói rồi lái xe rời đi.

“Có lẽ tớ cũng nên về.” Trang Tiên Linh nói.


“Em cũng về đây. Hôm nay vất vả rồi, anh nhớ nghỉ ngơi cho lại sức, phải chú ý sức khỏe.” Trần Lệ Mẫn dặn dò rồi lên xe của Trang Tiên Linh về nhà.

Không cần cô dặn dò thì Dị Quân cũng đang có ý định đi nghỉ ngay, thời gian qua các sự việc cứ dồn dập tới, từ trước đến nay anh chưa bao giờ thấy căng thẳng như vậy.

Sau khi ăn tối, tắm rửa, Dị Quân lên phòng chuẩn bị đi ngủ sớm thì chuông điện thoại lại vang lên. Số máy gọi tới là của Tần Lỗi.

“Alo, có chuyện gì thế?” Dị Quân hỏi.

“Tôi đã được báo cáo là phía cậu không tìm được manh mối gì. Nghe giọng cậu có vẻ mệt, vậy tôi thông báo nhanh thôi. Chiếc xe đó là xe lấy trộm, không tìm ra ai là kẻ cắp. Chúng tôi đã phát hiện ra nó ở ven thị trấn, chắc là hắn đã chuẩn bị một chiếc xe khác để tiếp tục di chuyển. Khu vực đó không có camera nên không theo dấu được nữa. Còn về những thông tin trong phòng thí nghiệm, bọn chúng đã cắt đứt hết các liên hệ đó. Tóm lại, chúng ta lại rơi vào ngõ cụt rồi.” Tần Lỗi đáp.

“Vâng, tôi hiểu rồi.” Dị Quân mệt mỏi đáp rồi cúp máy.

Anh nằm xuống giường, nghĩ rằng cuối cùng thứ anh đạt được chỉ là bí mật của gia đình, còn tổ chức kia thì vẫn nhởn nhơ. Mục đích trả thù cho ba anh thì ngay từ đầu đã là vô nghĩa vì chính Dị Lương Tân đã tự làm hại mình. Dị Quân không muốn nghĩ nữa, anh chìm vào giấc ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui