Kẻ Hồi Sinh Người Chết
“Vậy là sau khi lừa ông già đó, cậu biết được thông tin này à?” Tần Lỗi nói “Không ngờ Dương Vĩnh thận trọng lại đi tin tưởng cậu đấy. Chắc vẻ ngoài của cậu nhìn dã tâm lắm.”
“Có lẽ thế, tôi còn sợ đi chuyến này vô ích nữa. Có lẽ do làm việc với ông nội tôi nhiều nên Dương Vĩnh có thiện cảm với nhà họ Dị.” Dị Quân đáp.
“Nhưng việc buộc tội ông ta cũng rất khó, đến lúc lên tòa Dương Vĩnh chỉ việc chối bay chối biến việc đã nói với cậu là được.”
“Có lẽ cũng không cần bắt ông ta làm gì. Đằng nào thì bây giờ ông ta cũng không còn là mối nguy hiểm nữa, vả lại chắc có lẽ ông ta cũng sắp chết rồi.” Dị Quân nhớ lại hình ảnh Dương Vĩnh ho liên tục nhưng trên miệng lúc nào cũng có điếu thuốc.
“Ông của cậu hồi đó cũng hay nghĩ thế lắm, nhưng lão có chết đâu. Nhưng cậu nói đúng, quan trọng bây giờ là tìm ra tung tích tổ chức đó, chứ không phải là buộc tội Dương Vĩnh.” Tần Lỗi nói “Tôi sẽ cho người kiểm tra quanh trạm trung chuyển đó xem có tìm được phòng nghiên cứu bí mật đó không. Dù đã khoanh vùng lại rồi nhưng việc này cũng rất khó khăn đây. Chỉ sợ là nhân lực của chúng ta không đủ, sẽ mất nhiều thời gian đấy.”
Dị Quân trở về nhà. Tối đó Trần Lệ Mẫn, Trang Tiên Linh và Viên Thượng cùng tới nhà anh.
“Nghe nói cậu và Lệ Mẫn đã chính thức quen nhau rồi à? Chúc mừng, chúc mừng nhé.” Trang Tiên Linh vui vẻ nói.
Nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô, Dị Quân không biết là do cô giả vờ quá tốt, hay do anh kém tinh tế, hoặc mọi người hiểu nhầm việc cô thích anh nữa. Nhưng Dị Quân cảm thấy không nên nghĩ nhiều về việc đó. “Phải, cũng nhờ công của cậu, không thì chắc tớ không đủ tự tin để nói ra dễ dàng vậy rồi.”
Viên Thượng có vẻ cũng không muốn nhắc đến vấn đề đó, hoặc ít nhất là không muốn nhắc trước mặt Tiên Linh và Lệ Mẫn, anh ta nói “Việc vui thế này, đương nhiên phải ăn mừng rồi.”
Họ đem đồ ăn và thức uống vào phòng ăn của Dị Quân. Sau khi nói chuyện về việc của Dị Quân và Trần Lệ Mẫn mãi thì cũng chán, họ lại bàn về vụ án thây ma.
“Đã bắt được tên Dương Vĩnh chưa?” Viên Thượng hỏi.
“Rồi, nhưng hắn rất cứng đầu, cảnh sát trưởng Tần nói gì hắn cũng chối cả.” Dị Quân trả lời.
“Thế thì vẫn chưa khai thác được thông tin gì à?” Trang Tiên Linh lo lắng.
“Đúng là nếu thẩm vấn thì không thu được gì, nhưng vẫn còn cách khác mà.” Dị Quân nói.
“Cách khác ư? Đừng nói là bức cung nhé.” Trần Lệ Mẫn nói đùa.
“Tần Lỗi đâu phải là người như thế, mà nếu anh ta làm thế thì anh cũng cản lại thôi. Thật ra thì chỉ cần giả vờ là muốn tham gia tổ chức ấy, Dương Vĩnh nghĩ là anh thật lòng nên đã chỉ cách tìm ra phòng thí nghiệm.” Dị Quân nói.
“Một kẻ cố chấp như thế lại tin tưởng cậu dễ dàng vậy sao?” Trang Tiên Linh thắc mắc.
“Có lẽ do tớ nhìn giống ông nội Dị Ninh nên ông ta có thiện cảm, còn cảnh sát trưởng Tần Lỗi nói rằng có lẽ do mặt tớ nhìn có nhiều dã tâm.” Dị Quân trả lời.
“Nhìn kĩ thì ông ấy nói cũng đúng đấy chứ.” Trang Tiên Linh nói.
“Cũng nhờ thế mà mới lừa được Dương Vĩnh đấy chứ. Nhưng có một rắc rối nhỏ là Tần Lỗi bảo rằng nhân lực quá mỏng để đi tìm phòng nghiên cứu đó.” Dị Quân kể rằng nơi đó ở gần một hang nhỏ bên đám hoa đỏ.
“Quanh khu vực đó có rất nhiều khối đá lớn, nhìn chỗ nào cũng có thể có hang động cả.” Viên Thượng hiểu vì sao dù đã khoanh vùng rồi vẫn khó có thể tìm ra phòng nghiên cứu kia.
“Hơn nữa, nếu giáo sư Dị đã cải tạo một hang động thành phòng nghiên cứu thì chắc chắn đã ngụy trang rồi.” Trang Tiên Linh bổ sung.
“Khác với viện nghiên cứu, khu vực tự nhiên thế này không dễ tìm ra được một chỗ bí mật.” Trần Lệ Mẫn nói tiếp.
“Trong thị trấn còn rất nhiều chuyện khác cần giải quyết, vậy nên không thể huy động quá nhiều cảnh sát được. Do đó, có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian để tìm được.” Dị Quân chốt lại.
“Nhưng không phải Dương Vĩnh muốn anh tự tìm phòng nghiên cứu đó sao? Nếu thế thật thì anh phải tìm đến bao giờ chứ?” Trần Lệ Mẫn hỏi.
“Đó là do ông ta chỉ có cách đó thôi. Biết sao được.” Dị Quân nói.
Cả bốn người suy tư một lúc rồi Viên Thượng lên tiếng “Hay là để bọn tớ cùng giúp một tay, có thêm ba người nữa vẫn hơn mà.”
Dị Quân đắn đo đôi chút rồi nói “Vậy phiền mọi người rồi, tớ phải hỏi ý kiến Tần Lỗi đã.”
Anh lấy điện thoại ra bấm số Tần Lỗi “Cảnh sát trưởng, công cuộc tìm kiếm ngày mai, tôi muốn cho các bạn tôi cùng tham gia được chứ.”
“Các bạn cậu ư? Nhân lực miễn phí thì cũng tốt, tuy nhiên tôi phải lưu ý rằng cậu phải chịu trách nhiệm về họ đấy.” Tần Lỗi cảnh báo.
“Ông yên tâm, họ đều là người đáng tin.” Dị Quân cam đoan, Trần Lệ Mẫn và Trang Tiên Linh anh đều đã quen biết từ lâu, Viên Thượng là bạn của họ nên anh cũng có thể tin tưởng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...