Tối đó, Dị Quân trở về nhà với tâm trạng cực kì phấn khích, do đó cả đêm không ngủ được, mãi đến tận gần sáng cơ thể mới mệt mỏi và chìm vào giấc ngủ.
Dị Quân bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong giấc ngủ. Âm thanh đó kéo dài một lúc thì Dị Quân giật mình tỉnh dậy. Nhìn lên đồng hồ thấy đã gần trưa, thế mà anh có cảm giác như chỉ vừa nhắm mắt một phút.
Vội giơ tay lấy điện thoại, anh thấy số của Tần Lỗi trên màn hình.
“Alo, đã bắt được Dương Vĩnh rồi à?” Dị Quân bắt máy.
“Phải, hiện giờ đang áp giải về đồn. Cậu đang bận gì à? Sao mãi mới nghe máy vậy?” Tần Lỗi hỏi.
“Không có gì đâu, tôi sẽ tới đó ngay.” Dị Quân đáp rồi vội vàng đi đánh răng rửa mặt.
Nấu một bát mì ăn vội lấy sức, Dị Quân sau đó liền lấy xe chạy thẳng tới đồn cảnh sát.
Lúc tới nơi, Tần Lỗi đang ngồi trên ghế ra vẻ suy tư. Lúc Dị Quân đến gần, ông mới để ý tới anh.
“Quả là tới rất nhanh. Chắc Dương Vĩnh sắp được đưa tới rồi, cậu chờ một chút.” Tần Lỗi nói “Trông cậu hơi uể oải, đêm qua không ngủ được à?”
“Phải, tôi không ngủ đúng giờ lắm.” Dị Quân trả lời.
“Chắc cậu hồi hộp mong chờ bắt được Dương Vĩnh để giải quyết vụ án này nên mới mất ngủ, tôi hiểu cảm giác này.” Tần Lỗi thông cảm.
Mặc dù ông ta đoán không đúng lí do nhưng Dị Quân cảm thấy cũng không cần chỉnh lại làm gì. Anh ngồi xuống một chiếc ghế rồi cùng chờ đợi.
Từ trong phòng nhìn ra cửa sổ, Dị Quân nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đang hướng tới. Tần Lỗi cũng trông thấy nó, ông nói “Có lẽ nhân vật chính của chúng ta được đưa tới rồi.”
Dị Quân và Tần Lỗi cùng đi ra cửa chính nhìn cảnh Dương Vĩnh được đưa vào. Ông ta trông vẻ ngoài rất khỏe mạnh dù đã lớn tuổi, hai tay bị còng và bị hai người cảnh sát kèm chặt hai bên. Trên đường đi, ông ta liên tục ho, có vẻ như bị bệnh phổi rất nặng. Việc đó cũng dễ hiểu, việc ông ta còn sống và lại có bề ngoài khỏe mạnh mới là điều khó hiểu.
Hai người cảnh sát đưa ông ta đến phòng thẩm vấn. Tần Lỗi bảo ông sẽ tự thẩm vấn hắn và bảo Dị Quân hãy quan sát từ phòng bên cạnh.
Tần Lỗi bước vào ngồi đối diện với Dương Vĩnh, bắt đầu đặt câu hỏi “Ông là Dương Vĩnh, từng làm việc ở viện nghiên cứu Thời Đại đúng chứ?”
Dương Vĩnh đưa mắt nhìn Tần Lỗi, qua ánh mắt đó, viên cảnh sát trưởng có thể nhận định đối tượng thẩm vấn không phải loại dễ chơi.
“Không phải các ông đã biết chắc rồi sao? Đừng hỏi những câu mang tính thủ tục như vậy. Tôi có thể hút thuốc chứ.” Dương Vĩnh lên tiếng.
Tần Lỗi thầm nghĩ tên này đúng là tay nghiện thuốc, ông cân nhắc cảm thấy không thể dùng phương pháp cứng để đối phó với người này, tốt nhất là để hắn thoải mái mất cảnh giác mà để lộ manh mối.
Nhận được sự đồng ý, Dương Vĩnh liền hút thuốc, hỏi “Vào vấn đề chính luôn nhé, cảnh sát trưởng?”
“Được, tôi đang muốn hỏi về nghiên cứu hồi sinh người chết.” Tần Lỗi vào thẳng vấn đề.
“Hồi sinh người chết? Anh đang mơ ngủ đấy à?” Dương Vĩnh tỏ vẻ chế nhạo.
“Tất nhiên là không, gần đây trong khu rừng của thị trấn vừa xuất hiện một thây ma, đó là sản phẩm thất bại của thí nghiệm đó.” Tần Lỗi đưa ra các ảnh chụp lại hình ảnh của thây ma.
“Nhìn lạ đấy, nhưng do ai tạo ra thì tôi không biết.”
“Chúng tôi đã phát hiện một phòng nghiên cứu bí mật trong viện nghiên cứu mà anh làm việc.”
“Thì sao?” Dương Vĩnh không có ý định thừa nhận “Tôi biết nhìn có vẻ ám muội, nhưng có gì chứng minh là phòng đó dùng để nghiên cứu hồi sinh người chết không?”
Tần Lỗi buộc phải lắc đầu.
“Và cứ cho là thật đi, thì chắc gì tôi đã liên quan, đúng chứ?”
Tần Lỗi gật đầu, Dương Vĩnh tỏ vẻ đắc thắng. Viên cảnh sát trưởng liền lấy ra một tập bản sao hồi ký đẩy về phía hắn.
Dương Vĩnh lướt qua vài trang đầu, có vẻ kinh ngạc. Ông cũng biết Dị Ninh là tay nghiện ghi chép, nhưng không ngờ cả những việc thế này mà cũng dám ghi lại.
Vẫn giữ thái độ bình tĩnh, Dương Vĩnh phản bác “Dựa vào ghi chép một hướng của giáo sư Dị mà kết tội tôi ư? Tôi có thể hiểu lí do vì sao các ông đưa tôi tới đồn rồi, nhưng tôi buộc phải nói rằng, đây chỉ là ảo tưởng của Dị Ninh thôi.”
“Ảo tưởng?”
“Phải, Dị Ninh bị ám ảnh bởi cái chết, thế nên ông ta tự nghĩ ra câu chuyện tôi mời ông ta nghiên cứu hồi sinh người chết.”
“Con thây ma ở sờ sờ ngay đó, sao lại là ảo tưởng được. Nếu là Dị Ninh bịa ra, thì sao các mô tả lại khớp đến vậy.” Tần Lỗi không chấp nhận lời bào chữa đó.
“Ông nói đúng.” Dương Vĩnh nhận ra lý luận của mình không chặt chẽ “Thế thì có lẽ ông ta có nghiên cứu hồi sinh thật, nhưng tôi không có liên quan, không hiểu sao ông ta lại lôi tôi vào.”
“Ông còn cãi cố vậy sao?” Tần Lỗi mất kiên nhẫn.
“Phải, tất cả chỉ là bằng chứng gián tiếp. Có gì để chứng minh tôi thật sự có tham gia vào nghiên cứu đó đâu.” Dương Vĩnh vẫn ngoan cố cãi lại.
“Ông ngồi đây đợi tôi một chút.” Tần Lỗi nói rồi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...