“Đúng là tổ chức này rồi.” Trang Tiên Linh kêu lên “Họ không nghiên cứu tạo ra thây ma, họ đang cố hồi sinh người chết.”
“Vậy là... ông nội của Dị Quân là người của tổ chức nghiên cứu này ư?” Trần Lệ Mẫn nói, nhìn Dị Quân với vẻ lo lắng không biết anh sẽ nghĩ sao về việc này.
“Vậy là chúng ta đã có được thông tin cần thiết, dù nó không phải cái mà mình mong muốn.” Dị Quân lên tiếng, vậy ra thứ đã làm Dị Lương Tân bị thương nặng lại là thành quả nghiên cứu của Dị Ninh, anh cảm thấy thật trở trêu.
“Thế là chúng ta đã hiểu lí do vì sao phần sau của hồi ký lại bị giấu đi rồi, là do ông ấy không muốn ai đọc được những thông tin về tổ chức phi pháp mà mình tham gia.” Trang Tiên Linh nói.
“Nhưng nếu đã không muốn ai biết thì sao lại còn ghi ra để làm gì?” Viên Thượng thắc mắc.
“Là vì ông nội tôi là người bị nghiện ghi chép, ông ấy không thể chấp nhận việc viết dang dở hoặc cố tình lược bỏ bớt chi tiết.” Dị Quân giải thích.
Cả bốn người lại tiếp tục đọc hồi ký.
Viện nghiên cứu bí mật nằm ở trong một viện nghiên cứu hợp pháp. Lần đầu tiên được đưa tới đây, tôi vô cùng kinh ngạc trước sự ẩn náu tinh vi này. Viện nghiên cứu này tôi đã tới vài lần nhưng không hề phát hiện ra lại có một hoạt động nghiên cứu bí mật. Nơi này cách không quá xa nên cũng thuận tiện cho việc tới nghiên cứu thường xuyên.
“Vậy là chúng ta đã có manh mối rồi, viện nghiên cứu ở không quá xa và ông nội đã có làm việc với họ vài lần.” Dị Quân hào hứng nói, rồi lấy điện thoại ra “Mọi người đợi chút, tớ phải gọi cho cảnh sát trưởng Tần để báo phát hiện này.”
Dị Quân bước ra một góc phòng và bấm số của Tần Lỗi.
“Chào cậu Dị, chúng tôi vẫn chưa có phát hiện gì cả, liệu cậu có nghĩ ra gì không?” Tần Lỗi lên tiếng trước.
“Tôi vừa mới phát hiện được một tập hồi ký của ông nội tôi. Nếu tôi đoán không nhầm thì nó có vẻ liên quan đến sự việc lần này.” Dị Quân nói.
Tần Lỗi nghe xong đổi giọng hào hứng thấy rõ “Ghi chép của giáo sư Dị ư? Đúng rồi, có lẽ ông ấy có biết về hoạt động của những người cùng ngành với mình. Tôi sẽ tới nhà cậu ngay.”
Dị Quân chưa kịp nói rõ thật ra là ông của mình là người ở trong tổ chức đó thì phía bên kia đã cúp máy. Kệ vậy, anh nghĩ, đến lúc ông ta tới đọc hồi ký thì sẽ rõ thôi.
Gọi điện xong, Dị Quân quay lại bàn làm việc và tiếp tục đọc tập hồi ký cùng mọi người.
Tôi đã chuyển vợ tôi vào trong viện nghiên cứu để làm động lực mỗi khi nhìn thấy cô ấy. Tất nhiên là một cách bí mật.
Trước mọi người, tôi giả vờ như đã quyết định chôn cất cô ấy. Nhưng thực tế đó chỉ là ngôi mộ rỗng, thân xác cô ấy vẫn được bảo quản trong viện nghiên cứu, không thể để phân rã trong lòng đất được.
Đám người xung quanh cứ nói những điều như cuối cùng tôi cũng chịu chấp nhận buông bỏ, nào là phải bỏ lại quá khứ nhìn về phía trước. Thật sáo rỗng, nhưng tôi vẫn giả vờ để họ không nghi ngờ.
Mặc dù chỉ là ngôi mộ giả, nhưng tôi vẫn thường xuyên lui tới, không đơn thuần chỉ là để che mắt người khác mà tôi thật sự muốn như vậy, sự tôn kính không bao giờ là thừa thãi.
Những phần tiếp theo, Dị Ninh viết về chuỗi ngày nghiên cứu của mình. Càng đọc càng thấy những thành phẩm của Dị Ninh rất giống con thây ma đã tấn công ba anh.
Một hôm tôi thắc mắc những cái xác những cái xác này ở đâu ra, Dương Vĩnh trả lời tôi với vẻ thản nhiên “Mấy cái xác mà cậu cố hồi sinh đấy à? Đương nhiên là trộm rồi.”
“Trộm ư?” Tôi hỏi lại, mặc dù cũng sớm đoán như thế.
“Từ các nghĩa trang, nhà xác, yên tâm là chúng ta làm việc rất kín kẽ, không bị phát hiện được đâu.” Dương Vĩnh trả lời, đồng thời châm một điếu thuốc.
“Đó không phải việc tôi quan tâm, tôi chỉ nghĩ liệu đây có phải là hành động có lỗi với người chết hay không.” Tôi bỗng lo ngại rằng những người này vốn muốn được phân hủy dưới lòng đất thì bây giờ lại bị đem tới đây làm thí nghiệm. Là người theo chủ nghĩa duy vật, tôi không tin vào quả báo, nhưng vẫn cảm thấy có lỗi.
Dương Vĩnh nhìn tôi cười theo cách chế nhạo “Giờ lại muốn làm nhà đạo đức học à? Bỏ mấy suy nghĩ đó đi. Những người này đã sử dụng biết bao nhiêu tiến bộ y học rồi, giờ lúc chết lại lấy thân cống hiến cho khoa học có là gì chứ? Mà có phải chúng ta muốn thế đâu. Tôi cũng muốn kiếm về những người tự nguyện hiến xác đấy chứ. Nhưng phái chính phủ họ không hiểu chúng ta, họ không chấp nhận nghiên cứu này nên ta không thể đụng tới các tài nguyên đó.”
Có lẽ lúc đó nhìn tôi vẫn chưa bị thuyết phục, Dương Vĩnh tiến lại gần chiếc lồng kính bảo quản xác vợ tôi. “Dị Ninh, nếu anh vẫn cảm thấy có lỗi với họ, thì anh có thể từ bỏ.”
Nhìn vào vợ tôi, quyết tâm nghiên cứu lại bùng lên dữ dội, sự quan tâm kia cũng biến mất nhường chỗ cho khao khát kéo Mai Hoa khỏi làn khói của cái chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...