Dung Hạc thề mình không có ý gì cả.
Cậu chỉ đơn thuần cảm thấy Lục Tiêu Viễn ngồi xổm trước mặt mình xoa thuốc cho cậu rất kỳ quái.
Nhưng đợi Lục Tiêu Viễn ngồi lên ghế sô pha, động tác này hình như càng thêm kỳ quái.
Lục Tiêu Viễn không chê da cậu mồ hôi nhễ nhại, trực tiếp đem bắp chân của cậu đặt lên đùi mình.
Mắt cá chân phiếm hồng đang ma sát vào quần thể thao màu đen, theo động tác của lòng bàn tay Lục Tiêu Viễn, càng ngày càng đỏ.
Trong lòng cậu không ngừng kêu lên “tự chuốc khổ mà”.
Nhưng cậu chỉ có thể cam chịu cảm nhận nhiệt độ cơ thể không thuộc về mình dưới lớp vải mỏng, nín thở, thậm chí quên cả đau đớn.
Lúc kết thúc, cậu bật dậy từ ghế sô pha, nói một câu “Cảm ơn thầy Lục”, rồi nhanh chóng phóng như bay về phòng.
Chỉ cần ở lại lâu hơn, cho dù là một giây thôi, Lục Tiêu Viễn chắc chắn sẽ nhận ra mặt cậu đỏ không chỉ vì hai cú đá vừa rồi.
*
Công tác chuẩn bị cho “Côn Sơn Tuyết” trước khi khởi quay rất nhiều, càng gần ngày quay càng gấp rút.
Bởi vì Dung Hạc được thêm vào giữa chừng, nên trang phục được thiết kế riêng cho nam diễn viên trước không vừa với cậu.
Thực ra miễn cưỡng mặc thì vẫn mặc được, nhưng đạo diễn và nhà sản xuất đều là người xuất sắc, nhất trí yêu cầu thợ may chỉnh sửa theo ba vòng của cậu, cố gắng tạo ra hiệu quả tốt nhất.
Dung Hạc trước kia chưa từng đóng vai quan trọng trong loại phim truyền hình đầu tư lớn này, đương nhiên cũng chưa bao giờ mặc trang phục do một nhóm các nhà thiết kế lớn đặt làm riêng.
Đây gần như là một trải nghiệm mới mẻ đối với cậu, nhất là hôm chụp ảnh trang điểm, cậu sờ lên từng đám mây được thêu tinh xảo độc đáo trên quần áo, nhất thời cảm thấy có chút không chân thật.
So với đống lịch trình dày đặc của Dung Hạc, thì Lục Tiêu Viễn hình như lại vô cùng nhàn rỗi.
Là một nghệ sĩ nổi tiếng, ở nhà rảnh rỗi đến tận nửa tháng, nghĩ sao cũng không thấy hợp lý, huống chi còn là Lục Tiêu Viễn, được coi là người cuồng công việc có tiếng trong giới giải trí.
Buổi chiều, ánh mặt trời không quá chói, Dung Hạc ngồi trên ghế mây bên cạnh vườn hoa nhỏ luyện lời thoại, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Lục Tiêu Viễn rảnh rỗi, không có gì làm.
Cậu không khỏi lo lắng, lấy điện thoại di động ra đăng nhập vào tài khoản Weibo, ấn vào phòng làm việc của Lục Tiêu Viễn, muốn xem có lịch trình mới nhất nào không.
Kết quả không thấy có cập nhật mới nào cả.
Dung Hạc nhìn chằm chằm vào lịch trình cũ, đang nghĩ có nên bí mật trò chuyện với tiểu trợ lý của Lục Tiêu Viễn hay không, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói.
“Trực tiếp hỏi anh không phải là được rồi sao?”
Cậu úp điện thoại xuống, quay đầu nhìn Lục Tiêu Viễn đang đứng ở phía sau.
Lục Tiêu Viễn dường như không có hứng thú với nội dung trong điện thoại di động của cậu cho lắm, ngồi ở ghế mây bên cạnh bưng ly cà phê nói: “Em để ý lịch trình của anh đến vậy sao? ”
Giọng điệu thờ ơ, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía người bên cạnh.
Dung Hạc còn đang lo lắng vì bị bắt quả tang, sợ bị Lục Tiêu Viễn biết mình mỗi ngày đều rình mò hắn trên Weibo, lập tức biện giải: “Em chỉ chỉ thấy lạ là dựa vào sự nổi tiếng của anh, nửa tháng nay lại không có việc gì thì rất kỳ quái.
”
Lục Tiêu Viễn nói, “Anh chỉ là đẩy đi một số việc không cần thiết mà thôi.
”
Nghe thấy Lục Tiêu Viễn là tự mình buông thả, Dung Hạc mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong mắt vẫn toát ra vẻ khó hiểu.
“Mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một thời gian.”
Lục Tiêu Viễn nói xong dựa về phía sau, trên mặt hiện ra vẻ mệt mỏi không dễ nhìn thấy, theo động tác nhắm mắt mơ hồ dưới ánh mặt trời mùa đông, giống như thần tiên hạ phàm sau làn khói mờ ảo.
Dung Hạc rốt cục thả lỏng tâm tình trở lại, vội vàng hỏi: “Anh nghỉ khoảng bao lâu?”
Lục Tiêu Viễn nói: “Đầu xuân năm sau, bộ phim mới của anh sẽ bấm máy.”
Dung Hạc vuốt ngực nói: “Làm em sợ chết khiếp, còn tưởng rằng anh gặp phải khó khăn gì, tạm thời định giải nghệ.”
Lục Tiêu Viễn nhìn Dung Hạc một cái, có chút kinh ngạc.
Dung Hạc cũng ý thức được mình làm lớn chuyện lên.
Dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ và thành tích hiện tại của Lục Tiêu, e rằng sóng to gió lớn kiểu gì hắn cũng chẳng thèm để vào mắt.
Đây có lẽ là lý do tại sao Lục Tiêu Viễn hiện tại có thể tạm thời buông bỏ quá khứ, bình tĩnh nói chuyện với cậu.
“Hình như em rất sợ tôi lui khỏi giới giải trí.” Lục Tiêu Viễn chống cằm, ánh mắt có chút khó hiểu.
Dung Hạc nghiêm túc gật đầu.
Mặc dù ra mắt sớm hơn Lục Tiêu một năm, về mặt lý thuyết được coi là tiền bối của Lục Tiêu Viễn, nhưng ở trước mặt Lục Tiêu Viễn, cậu luôn không tự chủ được đẩy mình lui về vạch xuất phát.
Trong giới này, cậu từng sùng bái rất nhiều người, đều là những người ưu tú hơn mình, ví dụ như ảnh đế Nhan Kiêu.
Duy chỉ có Lục Tiêu Viễn, vẫn là ngọn hải đăng của cậu không bao giờ thay đổi.
Chẳng qua cậu yên lặng theo đuổi, canh gác, sợ quấy nhiễu ánh hào quang kia.
“Cũng không đến mức là lui vòng hoàn toàn.” Lục Tiêu Viễn nhấp vài ngụm cà phê, lạnh nhạt nói, “Chẳng qua, mục đích của anh vào giới showbiz gần đây đã đạt được rồi.”
Mục đích?
Suy nghĩ Dung Hạc xoay chuyển, đại não tự động kiểm tra ra một giỏ giải thưởng và danh hiệu khác nhau mà Lục Tiêu Viễn đoạt được, công nhận là rất nhiều, tuyệt đại đa số người một đời cộng lại đều không sánh bằng.
Cậu thầm nghĩ, chắc cũng chỉ có trình độ cường giả như Lục Tiêu Viễn mới có tư cách ở tuổi 28 nói ra câu nói này.
Nói về ý định và mục tiêu ban đầu, Dung Hạc đột nhiên nhớ tới cái gì đó.
“Là vị tiền bối kia sao?” Cậu hỏi, “Thầy Lục từng nói, vào giới giải trí là vì muốn theo một vị tiền bối…”
Đây là những gì Lục Tiêu Viễn đã nói trong cuộc phỏng vấn khiến toàn bộ mạng bùng nổ vào một tháng trước.
Vì Lục Tiêu Viễn chưa từng tiết lộ bất kỳ thông tin nào về tiền bối này, fan không thể làm gì khác hơn là mở vô số diễn đàn để làm điều tra, lần lượt điều tra tất cả những người nổi tiếng trong giới điện ảnh và truyền hình có liên quan đến Lục Tiêu Viễn, liệt kê một đống bao gồm cả đạo diễn Trương, liệt kê tất cả những nhân vật khả nghi, nhưng cuối cùng không tìm ra được kết quả gì.
Thậm chí có người còn suy đoán vị tiền bối này không phải là diễn viên nổi tiếng mà là một diễn viên ít tên tuổi, nhưng rất nhanh đã bị những người khác bác bỏ, người Lục Tiêu Viễn biết tất nhiên phải là người trên đỉnh vinh quang rồi.
Cuối cùng, vị tiền bối bí ẩn này được fan gọi là “bí ẩn chưa được giải đáp trong làng giải trí”.
Đối với người hâm mộ mà nói, một người vô danh trở thành thần tượng của mình quả thật khá đau lòng, kể cả Dung Hạc cũng vậy, bằng không cậu cũng không xem nhiều bài viết về “bậc tiền bối” này như vậy.
Nhìn ánh mắt háo hức của Dung Hạc, Lục Tiêu Viễn dừng một chút, hỏi: “Em có muốn biết người kia là ai không? ”
Dung Hạc gật đầu, mắt thấy đáp án đang ở ngay trước mặt.
Nhưng Lục Tiêu Viễn nhìn cậu một hồi lâu không nói gì.
——————–.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...