Tác giả: Trì Tiểu Gia | Editor: Mèo
=================================
Dung Hạc kéo khăn mặt trên đỉnh đầu xuống, sốt sắng nhìn Lục Tiêu Viễn, ánh mắt lóe lên sự nghi vấn.
Nhưng Lục Tiêu Viễn vẫn đứng ở cửa, thần sắc nhàn nhạt, thờ ơ.
Dung Hạc Tử ngẫm lại, Lục Tiêu Viễn vừa mới nói hình như là… Nhờ.
Vì thế cậu đi tới trước mặt Lục Tiêu Viễn nói: “Thầy Lục, anh có thể dạy em được không? ”
Lục Tiêu Viễn rũ mắt nhìn vẻ mặt chân thành động lòng người của Dung Hạc, khóe môi cong lên trên một chút, kìm nén nói một câu: “Được.
”
Được ôm một cái đùi to bất ngờ, Dung Hạc lập tức nắm bắt thời gian, tóm tắt đơn giản nội dung của phần diễn này với Lục Tiêu Viễn.
Lục Tiêu Viễn nói: “Em làm động tác nhấc chân cho anh xem nào.
”
Dung Hạc gật đầu, bày ra chiêu thức, dùng sức đá chân ra ngoài.
“Thắt lưng của em không tốt, không nên dùng phần eo để phát lực.
Em không phải đi thi đấu võ thuật, mặc dù có hơi đầu cơ trục lợi, nhưng có thể ở trước ống kính thể hiện ra động tác hoàn mỹ nhất.
“Lục Tiêu Viễn khoanh tay đứng ở phía sau Dung Hạc, chỉ dẫn nói, “Thời gian đá chân có thể nghiêng người về phía sau để giữ thăng bằng, cố gắng đặt trọng tâm của em ở vị trí thấp nhất ở phần trung đan điền, cùng lúc đó dồn sức lên chân.”
Đột nhiên xuất hiện một danh từ mới, bạn học Dung Hạc đang lắng nghe cẩn thận, giơ tay lên, hướng về phía thầy Lục đặt ra câu hỏi đầu tiên: “Trung đan điền là ở đâu ạ?”
Một đôi bàn tay ấm áp khô ráo từ phía sau phủ lên phần ngực ướt đẫm mồ hôi của cậu, bên tai truyền đến thanh âm trầm ổn: “Ở trong này.
”
Dung Hạc còn duy trì động tác dạng chân, đứng không vững, suýt nữa ngã xuống đất.
Mặc dù Lục Tiêu Viễn chỉ chạm vào cậu chưa đến một giây, rồi tiếp tục sửa sang lại động tác tiếp theo, nhưng nội tâm của cậu vẫn giống như dây đàn bị người ta gảy vào, không có tiền đồ mà run lên.
Lục Tiêu Viễn vây quanh Dung Hạc một chút, đã tìm ra được điểm mấu chốt, hắn bảo Dung Hạc lùi sang một bên, nhìn hắn biểu diễn.
Lục Tiêu Viễn nắm chặt nắm đấm, hơi nghiêng người, cẳng chân thon dài mang theo tiếng gió đá lên, giống như một thanh kiếm sắc mạnh mẽ, dứt khoát rút ra khỏi vỏ.
Những sợi tóc ngắn ngủi bay lên rồi lại rơi xuống, nét mặt hờ hững vẫn phảng phất sự tàn nhẫn chợt lóe rồi biến mất.
Dung Hạc ngây người nhìn.
Kết quả là trong não ngoại trừ từ “đẹp trai quá”, thì không để lại bất kỳ thông tin hữu ích gì nữa.
“Là như vậy đó, biến tấu đi một chút, không nhất định phải dựa theo phương pháp của huấn luyện viên võ thuật.” Lục Tiêu Viễn quay đầu, nhìn vẻ mặt sững sờ của Dung Hạc, dừng một chút hỏi, “Nhìn rõ chưa? ”
Dung Hạc thành thật lắc đầu.
Lục Tiêu Viễn tốt tính làm mẫu lại một lần, sau đó là lần thứ hai, lần thứ ba…
Mỗi lần đều có một cái nhìn mới.
Dung Hạc chột dạ không thôi.
Nếu Lục Tiêu Viễn biết cậu vì trầm mê mỹ sắc mà khiến lực chú ý chạy xa ngàn dặm, mới giống như một kẻ ngốc nhìn ba bốn lần cũng không lĩnh ngộ được gì, chắc chắn sẽ tức giận rời đi.
Dung Hạc lắc lắc tóc, ép mình phải tập trung.
Cũng may sau khi vứt bỏ gần hết tạp niệm, phần luyện tập sau đó trở nên vô cùng thuận lợi.
Bề ngoài Lục Tiêu Viễn thoạt nhìn như lạnh lùng xa cách, không dính khói lửa trần gian, lúc dạy dỗ người khác lại rất kiên nhẫn.
Nhất là ngữ điệu không nhanh không chậm kia, vào lúc nửa đêm tịch mịch này vô cùng êm tai, lúc nào cũng khiến cho Dung Hạc không tự chủ được lún sâu vào, sau đó lại vội vàng bò ra.
Trong lúc thăng trầm này, Dung Hạc cuối cùng cũng nắm bắt được hai cú đá tra tấn cậu đã lâu, tuy không đạt tới trình độ của Lục Tiêu Viễn, nhưng nếu sau này quay phim thì như vậy là đủ dùng.
Lần nghiệm thu cuối cùng, trong mắt Lục Tiêu Viễn lộ ra nụ cười tán thưởng, nói một câu: “Rất thông minh.
”
Dung Hạc đã rất khắc chế, nhưng vẫn không nhịn được, vểnh đuôi, bên môi cong lên nụ cười sáng lạn.
Hòn đá đè lên trái tim cuối cùng cũng rơi xuống đất, Dung Hạc duỗi thắt lưng, cuộn ống quần ướt đẫm mồ hôi lên, lúc đứng thẳng dậy, nhìn thấy nhan sắc Lục Tiêu Viễn lại cúi gằm xuống.
Thuận theo tầm mắt của Lục Tiêu Viễn, hắn cúi đầu nhìn, ánh mắt dừng ở trên bắp chân của cậu.
Chỉ thấy làn da trắng nõn điểm vài giọt mồ hôi phủ đầy dấu vết xanh tím, một vài vết đã sắp biến mất, có vài vết thì vẫn còn mới nguyên.
Lục Tiêu Viễn nhíu mày: “Sao em bị thương nhiều như vậy? ”
Dung Hạc “Dạ” một tiếng, giơ chân lên nói: “Anh nói chân của em ạ, thực ra mất vết bầm tím này không tính là gì cả, sau khi huấn luyện xong đã không còn cảm giác gì nữa rồi.
Anh không biết đâu, lần em bị thương nặng nhất là lần rơi từ trên cao xuống, thắt lưng đập thẳng vào tảng đá, chảy rất nhiều máu, dọa em…”
Dung Hạc còn chưa nói hết, dưới ánh mắt đột nhiên u ám của Lục Tiêu Viễn ngậm chặt miệng lại.
Cậu cũng không phải là người thích khoe khoang, ngược lại rất khiêm tốn, tự biết thân biết phận đến mức khiến cho một đám bạn bè của cậu vô cùng tức giận.
Nhưng giờ phút này cậu vẫn còn đắm chìm trong sự đắc ý khi được Lục Tiêu Viễn khen ngợi, không nghĩ ngợi gì mà kể ra mấy lần chấn thương của mình, giống như một thiếu niên cố gắng lấy nó làm huân chương, thể hiện ý chí đàn ông của mình.
Đoán rằng Lục Tiêu Viễn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu Tiểu Cửu Cửu(1) của cậu, chắc chẳng muốn nghe cậu khoe khoang gì đâu.
(1): Ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, ý chỉ những người mưu mô, tính toán và giỏi lập kế hoạch. (nguồn: Baidu)
Cậu ngượng ngùng thả ống quần xuống, vừa định chuyển đề tài, thì nghe thấy Lục Tiêu Viễn: “Ra sô pha đợi anh.” ”
Ngữ khí của Lục Tiêu Viễn có vài phần khó chịu, nói xong bèn đi ra khỏi phòng tập thể hình.
*
Một phút sau, Lục Tiêu đi xuống lầu, trong tay xách theo một hòm thuốc nhỏ.
Hắn từ bên trong lấy ra một lọ thuốc trị chấn thương, đổ vào lòng bàn tay, sau khi xoa cho tay ấm lên rồi ngồi xổm trước mặt Dung Hạc.
Dung Hạc còn tưởng thầy Lục sẽ tận tâm đưa cho cậu một bản “Tóm tắt giảng dạy “, ai ngờ được lại giúp cậu xoa thuốc.
Vì quá kinh ngạc, cậu chỉ kịp nói “cảm ơn”.
Bàn tay Lục Tiêu Viễn rất lớn, khớp xương rõ ràng, mu bàn tay nổi lên mạch máu màu xanh, cùng lòng bàn tay đầy vết chai tạo thành một động tác đánh vào thị giác rất mạnh, mang theo tính xâm lược như bạo quân, nhưng lúc xuống tay lại vô cùng dịu dàng.
Nhưng khi thuốc vừa chạm xuống da, bên tai Lục Tiêu Viễn truyền tới tiếng hô hấp dồn dập.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn hàng lông mi của Dung Hạc nhẹ nhàng run rẩy, lòng bàn tay hắn hơi dùng lực, hàng lông mi kia lập tức che đi đôi mắt của cậu, tạo thành một bóng đen trên hai má đỏ bừng của cậu.
Chờ khi hắn thu lại sức lực, lông mi lại một lần nữa mở ra, lộ ra hai tròng mắt ướt sũng phía dưới.
Đôi mắt xinh đẹp kia, dường như đã bị hắn khống chế hoàn toàn.
Loại vị trí cao một thấp này, khiến cho động tác Dung Hạc răng cắn chặt môi dưới đến mức xanh trắng và yết hầu lăn lên xuống bị nhìn không sót một chút nào.
Thỉnh thoảng còn có mấy tiếng rên rỉ bóp nghẹt ở cổ họng, giống như một chú chó con, vừa oan ức vừa nhu thuận, khiến người khác muốn thương yêu.
Quá trình làm tan bầm không thể không đau, nhưng Lục Tiêu Viễn vẫn hỏi một câu: “Đau lhoong? ”
Thanh âm dịu dàng đến mức khiến trái tim Dung Hạc run rẩy.
Dung Hạc nhìn chằm chằm bàn tay to lớn trên bắp chân của mình dường như có thể rời đi bất cứ lúc nào, không dám nói đau, lắc đầu, lộ ra một nụ cười chân thật.
Lục Tiêu Viễn đương nhiên biết cậu đang giả vờ, lực đạo trên tay giảm bớt không ít, tận lực đem hơi thở cùng tiếng rên rỉ nhỏ vụn bên tai khống chế ở trong phạm vi mình có thể tiếp nhận.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thuốc trong lòng bàn tay cuối cùng cũng tan hết trên làn da mỏng manh.
Lục Tiêu Viễn giúp cậu kéo ống quần xuống.
Dung Hạc nghĩ buổi thoa dược đến đây là kết thúc, đang buồn như mất sổ gạo, Lục Tiêu Viễn lại kéo một bên ống quần khác của cậu lên.
Dung Hạc ngạc nhiên cúi đầu, nhìn chằm chằm vẻ mặt chuyên chú lại cẩn thận của Lục Tiêu Viễn, khó tránh khỏi sinh ra vài phần kinh ngạc.
Cậu không hiểu.
Mặc dù trong thỏa thuận, bọn họ cần phát huy kỹ năng diễn xuất lớn nhất, bảo trì lấy giả thiết của một người yêu thực sự, nhưng ở nhà, dưới tình huống chỉ có hai người, cũng không cần toàn tâm toàn ý đến mức này chứ?
Nhưng cuối cùng, cậu cũng không hỏi.
Con người là sinh vật biết giả vờ bối rối vì ham muốn của bản thân, và cậu không muốn phá vỡ khoảnh khắc này.
Dù sao cậu cũng vừa mới vận động xong, cũng không ai biết vì sao cậu đỏ mặt.
Nghĩ vậy, cậu bèn thả lỏng.
Nhưng cậu nhìn tư thế quỳ một chân xuống đất của Lục Tiêu Viễn, há miệng: “Thật ra ——”
“Em không hiểu kỹ thuật xoa bóp.” Lục Tiêu Viễn còn chưa nghe xong đã độc đoán cắt đứt Dung Hạc, “Dễ làm vết bầm nặng hơn.
”
Hắn thản nhiên nói, lực đạo cầm bắp chân Dung Hạc lại tăng lên vài phần.
“Không phải ạ.” Dung Hạc nói.
“Hả?” Lục Tiêu Viễn ngẩng đầu lên.
Dung Hạc chớp mắt, chỉ vào vị trí bên cạnh nói: “Ý em là, anh có thể ngồi trên ghế sô pha mà.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...