Trong nhất thời, Tiêu Dĩ Thư không biết trả lời sao về nghi hoặc của Triệu Hiểu Quân, nhưng Lê Cẩn nghe thấy thì hai mắt tỏa sáng rạng ngời. Tim Tiêu Dĩ Thư đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, chỉ sợ anh nói xằng nói xiên.
Ngay vào lúc cậu nôn nóng, Chung Khải đi tới nói: “Dĩ Thư và Lê tổng là bạn học cấp ba, hai người họ đã quen nhau từ lâu rồi.”
Khi anh và Tiêu Dĩ Thư còn ở bên nhau, Lê Cẩn thường xuyên chạy theo đằng sau, quan hệ bạn học cấp ba của hai người cũng là do Tiêu Dĩ Thư nói cho anh biết.
Chung Khải thở dài trong lòng, quả nhiên Dĩ Thư đang ở bên người kia, trước đây anh còn lo lắng vị phú hào này lừa gạt trêu đùa Dĩ Thư, không ngờ lại là thật lòng.
Có lẽ trước đây do xuất phát từ thành kiến đối với tình địch hoặc cũng có thể là vì nguyên nhân nào khác, anh không hề nhìn ra sự chân thành trong mắt người này, nhưng giờ nhìn từ ánh mắt của người này dành cho Dĩ Thư, tình cảm của anh ta tuyệt đối không phải giả bộ.
Có điều Chung Khải cảm thấy không nói chuyện này cho những người ở đây biết sẽ tốt hơn, để tránh cho kẻ hữu tâm hiểu sai ý, ví dụ như Châu Tiểu Ba vậy, không có chuyện gì cũng bị cậu ta nói thành có chuyện, đúng là một tên cực kỳ đang ghét.
Cho nên nói ra loại quan hệ bạn học sẵn có này là tốt nhất.
Tiêu Dĩ Thư thở phào một hơi, chính mình cũng thật là hồ đồ mà, cậu và Lê Cẩn chính là bạn học cấp ba chân chân chính chính đó, hồi đó quan hệ bạn bè cũng không tồi mà, tuy rằng mấy năm sau đó không còn liên lạc với nhau nữa.
Sao mình lại quên mất chuyện này chứ, quả nhiên là vì hai từ “kết hôn” kích thích quá, cho nên tay chân đều luống cuống đến mức không nhớ ra mình còn có thể tìm được một cái cớ rất hay.
Còn Lê Cẩn thì hơi thất vọng, nếu Chung Khải không mở miệng, anh rất muốn công khai quan hệ của anh và Tiêu Dĩ Thư, có trời biết anh cực kỳ muốn cho mọi người biết anh đã kết hôn đến chừng nào! Thậm chí anh còn muốn công bố tin tức tốt này cho toàn bộ thế giới biết, đã phải giấu nửa năm rồi mà, sắp bứt rứt thành bệnh rồi đấy biết không?
Tên Chung Khải này thật sự là cực kỳ quá đáng, trước đây là tình địch của mình, hiện giờ còn phá hỏng chuyện tốt của mình, đúng là đáng ghét!
Tiêu Dĩ Thư không biết trong đầu Lê Cẩn đang nghĩ gì, nếu biết được, khẳng định sẽ tức mà bùng nổ mất.
“Bạn học cấp ba?” Không chỉ Triệu Hiểu Quân, tất cả những ai nghe thấy đều trợn trừng mắt, cả người Triệu Hiểu Quân không thể tốt lên được. “Cùng lớp hả?”
Tiêu Dĩ Thư hơi xấu hổ cười nói: “Ừ, bạn học cùng lớp, nhưng chỉ có một năm lớp 11 thôi.”
“Holy shit!” Triệu Hiểu Quân túm chặt tay Tiêu Dĩ Thư. “Đồng chí Tiêu Dĩ Thư thân mến, một chuyện quan trọng như thế mà sao chưa bao giờ tớ nghe cậu nhắc đến hả?” Bên cạnh mình có một người bạn quen biết phú hào siêu cấp Lê Cẩn, trời ơi! Thế giới này quả thực quá huyễn hoặc mà!
“Bởi vì học lớp 11 xong tôi đã ra nước ngoài, từ đó không còn liên lạc với Tiểu Thư nữa.” Vì đang nói về Tiêu Dĩ Thư nên cả người Lê Cẩn trông ấm áp hơn hẳn. “Khi đó thành tích của tôi kém lắm, còn bị lưu ban cơ, nếu không có Tiểu Thư đôn đốc tôi, tôi đâu có được ngày hôm nay.”
“Thật hay giả đấy?” Hiển nhiên Triệu Hiểu Quân đã bị dọa sợ, tinh anh siêu cấp trong truyền thuyết mà lúc học cấp ba thành tích lại kém đến mức phải lưu ban? Chuyện này không khoa học! “Tiêu Dĩ Thư, cậu học trường cấp ba nào vậy?”
“Trường Nhất Trung.” Tiêu Dĩ Thư gãi đầu. Thật ra cậu cũng không nhớ rõ những chuyện hồi học cấp ba lắm, chỉ nhớ là cậu và Lê Cẩn ngồi cùng bàn, lúc đó cậu còn có không ít ý kiến về anh cơ, bởi vì thật sự thành tích lúc đó của Lê Cẩn quá kém, thường xuyên đánh nhau, lại còn bị lưu ban, hơn nữa là những hai lần! Hai lần đấy! Có thể thấy là một học sinh đáng lo đến mức nào!
Cũng chính vì Lê Cẩn bị lưu ban hai lần, cho nên rõ ràng hai người hơn kém nhau hai tuổi, mà lại có thể học cùng lớp.
Khi ấy hai người còn từng có khá nhiều xung đột, có điều về sau Lê Cẩn dần dần thay đổi tốt lên nhiều, thi cuối kỳ còn đứng đầu lớp, lên được lớp 12, sau đó Tiêu Dĩ Thư mới biết, không phải Lê Cẩn không học tốt, chỉ là không muốn học, chứ một khi đã chịu học thì không gì có thể làm khó anh.
“Á ____” Triệu Hiểu Quân ôm đầu nức nở. “Sao khi đó tớ không học hành cho tốt để thi vào Nhất Trung chứ. Nếu tớ có thể vào Nhất Trung, tớ cũng được làm bạn học với Lê tổng!”
Mọi người cười ha ha, Triệu Hiểu Quân đúng là bị hấp.
Bầu không khí trong phòng tốt hơn hẳn. Nếu Tiêu Dĩ Thư và Lê Cẩn là bạn học cấp ba, hơn nữa dựa theo lời Lê Cẩn, hồi cấp ba Tiêu Dĩ Thư còn giúp đỡ Lê Cẩn rất nhiều, vậy thì bây giờ Lê Cẩn phát đạt rồi, muốn cám ơn người bạn học này cũng không có gì không hợp lý.
Mọi người cứ phải gọi là ước ao ghen tỵ lắm, sao chúng tôi lại không có bạn học nào có tiền có thế như vậy chứ! Cũng không cần nhiều lắm, chỉ cần bằng một phần mười của Lê Cẩn là được rồi, nếu không thì, một phần trăm cũng được!
Khi giám đốc nhà hàng mang bút đến, Lê Cẩn ký tên mình lên áo của Triệu Hiểu Quân trong lúc cậu ta rưng rưng nước mắt. Bình thường chẳng ai hỏi anh xin chữ ký, anh cũng không phải minh tinh giới giải trí dựa vào fan hâm mộ để ăn cơm, không cần thiết phải lấy lòng người khác, hơn nữa dù có người xin chữ ký, bình thường anh cũng sẽ không đồng ý, hôm nay vì nể mặt Tiểu Thư nên anh mới vui vẻ với những người ở đây thôi.
Hơn nữa nghe Tiểu Thư nói, lúc học đại học Triệu Hiểu Quân rất tốt với cậu, cho nên Lê Cẩn có hảo cảm với người này. Lê Cẩn ký tên xong còn đưa danh thiếp của mình cho Triệu Hiểu Quân, nói có chuyện gì cần giúp đỡ có thể đến tìm anh. “Bạn của Tiểu Thư cũng là bạn của tôi.”
Tiêu Dĩ Thư đứng một bên mà mặt hơi nóng, cậu thấy ngại vô cùng, nhưng cũng may vì vừa uống rượu, mặt có đỏ hơn một chút cũng không làm người khác nghi ngờ.
Triệu Hiểu Quân nhận được tấm danh thiếp xong, quả thật sung sướng không tìm thấy phương hướng đâu, rất nhiều người ở đây đều nhìn cậu ta bằng ánh mắt hâm mộ, nếu có được cơ hội tốt, có lẽ sẽ phát đạt lên đấy! Cứ nhìn đồng hồ đeo tay của Tiêu Dĩ Thư là biết thôi! Người giàu sang, có tiền là có thể tùy hứng, có thể tặng bất cứ một món đồ xa xỉ nào!
Hiện tại, trong đại sảnh của nhà hàng thật sự vô cùng náo nhiệt, ai ai cũng đến vây quanh Lê Cẩn, bạn học của Tiêu Dĩ Thư thì còn tạm, nhưng các nhân viên của nhà hàng thậm chí còn cầm di động chụp ảnh lại.
Có điều trên cơ bản đều bị bảo tiêu của Lê Cẩn ngăn lại hết. Xưa nay Lê Cẩn không bao giờ đi theo đường lối gần dân, hơn nữa vì có quá nhiều fan não tàn, cho nên bảo tiêu đều cực kỳ chuyên nghiệp và “độc ác”!
Một lát sau, Lê Cẩn xem đồng hồ rồi nói: “Không còn sớm nữa, tôi không làm mọi người trễ giờ về nghỉ ngơi.” Nói xong thì ra hiệu cho Tiêu Dĩ Thư bảo phải đi.
Tiêu Dĩ Thư đỏ ửng mặt mày tạm biệt mọi người, cậu nhìn ra được, tất cả mọi người đều đang hâm mộ cậu có vận số tốt: “Lớp trưởng đi Úc rồi cũng phải thường xuyên liên lạc với chúng tớ đấy!”
Triệu Hiểu Quân trêu đùa nói: “Đó là nhất định rồi! Bây giờ cậu không phải người bình thường nữa, tớ phải bám chặt vào gốc cây lớn là cậu mới mong được đón gió chứ!”
Trong những tiếng đùa giỡn ồn ào của mọi người, Tiêu Dĩ Thư lên xe của Lê Cẩn rời đi, ngay cả chính cậu cũng chưa phát hiện ra, từ lúc Lê Cẩn xuất hiện, cậu không hề nghĩ đến Chung Khải nữa. Cả lúc Chung Khải giải vây cho cậu, cậu cũng không chú ý đến, chỉ chú ý về nội dung, căn bản không chú ý người nói là ai.
Xe càng lúc càng đi xa, Chung Khải đứng ở cửa nhà hàng nhìn theo chăm chú về hướng xe rời đi, ánh mắt buồn bã không nói thành lời.
Anh cảm thấy mình lại muốn hút thuốc…
__Hết__
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...