Ngoại truyện 3: Bé thỏ nhím
Tôi phát hiện đêm qua Đường Phong Hành lại không về nhà. Thôi thì vài đêm không về cũng chẳng to tát lắm, lo làm gì cơ chứ, có gì ghê gớm đâu. Tôi tự tẩy não tận nửa giờ mới nhận ra bản án đang cầm trên tay chưa lật được tờ nào, chán nản vứt bút xuống rồi bắt đầu ngồi suy nghĩ vẩn vơ.
Chẳng lẽ là tại mấy ngày nay tôi bận rộn với mấy vụ án quá nên ăn uống bữa được bữa không, làm cho anh ấy tức giận rồi?
Đâu phải, hôm trước tôi vừa đi ăn trưa cùng anh ở chỗ gần văn phòng mà.
Có phải vì gần đây trông tôi hay khó chịu bực bội nên anh ấy không thích không nhỉ?
Hay là do dạo trước tôi ít khi ngủ ở nhà lại còn không chủ động ở chuyện giường chiếu nên anh không còn hứng thú với tôi nữa?
Anh ấy chỉ ham muốn cơ thể tôi thôi sao?
Tôi cầm bút lên chuẩn bị ghi chép nhưng lại vô thức mà viết tên Đường Phong Hành vào trong bản án, tôi vội xóa nó đi rồi tự trách sao bản thân lại cứ nghĩ ngợi yêu yêu đương đương như này chứ. Không được, tôi không thể để tình yêu chiếm hết đầu óc được, tôi phải làm việc, Đường Phong Hành chắc chắn cũng không phải một người nông cạn như vậy.
Tôi xốc lại tinh thần rồi lật xem hồ sơ, phát hiện tài liệu bị nộp thiếu nên giơ chân đá đá cậu thực tập sinh đang ngồi ngủ bên cạnh, bảo cậu ta lấy những tài liệu còn thiếu nộp bổ sung cho tôi.
Thực tập sinh tìm nửa ngày cũng không thấy, mang bộ dáng cà lơ phất phơ và một đầu tóc rối đi ra nói mình không tìm được.
Chịu không nổi, chịu không nổi nữa rồi, đến cả những tài liệu cơ bản cũng sắp xếp không đến nơi đến chốn thì không biết còn làm được cái gì nữa đây, văn phòng này giờ còn nuôi cả kẻ làm biếng đấy hả?
Tôi sải bước đi tới, nghiến răng nhịn xuống cơn tức giận, nhăn mặt tóm áo cậu rồi quẳng cậu ta vào lại phòng tài liệu, bảo cậu phải tìm thấy bằng được rồi nộp lại cho tôi.
Nghĩ lại hồi làm thực tập sinh tôi nào có buông thả bản thân như vậy, lúc đó tôi rất lo lắng, chỉ sợ người ta sẽ không nhận mình vào vì tôi đã từng nghỉ học tận nửa năm. Cũng may là vài năm nay nhờ uống thuốc đầy đủ mà cảm xúc của tôi đã ổn định hơn nhiều, bắt đầu được nhận một số vụ án và kiện tụng đơn giản, sau đó thì từ từ nâng lên thành vài án hình sự, dù vất vả nhưng lại chậm rãi vững bước đi tới.
Rốt cuộc tôi cũng ngẩng được đầu lên giữa hàng đống giấy tờ, thực tập sinh ngồi cạnh vẫn còn đang lơ mơ, giơ tay dụi dụi mắt rồi hỏi tôi có phải đã đến giờ tan làm rồi không. Tôi nhìn lên đồng hồ, đã mười một giờ đêm, tôi lại vừa phải tăng ca thêm một ngày chỉ vì cậu thực tập sinh này không chuẩn bị đầy đủ tài liệu. Đường Phong Hành có nhắn một tin tới bảo tôi cứ đi ngủ trước đi, hôm nay anh ấy sẽ về muộn.
Tôi đứng lên, cầm lấy áo vest rồi đập mạnh tay xuống mặt bàn, chống tay nhìn xuống thực tập sinh: "Thực tập sinh, cậu không quen sắp xếp tài liệu đúng không? Vậy thì hôm nay luyện tập xếp xong 70 tệp hồ sơ này rồi hẵng về nhé."
"Anh, bây giờ đã mười một giờ rồi."
"Sáng mai tôi muốn thấy báo cáo về số hồ sơ mà cậu đã sắp xếp được để trên bàn tôi, nếu không có thì cậu cứ chuẩn bị thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi đây đi, ở đây không nuôi người ăn không ngồi rồi."
"Anh..."
"Gần đây trạng thái của cậu rất có vấn đề, có phải cậu nghĩ là sắp hết kỳ thực tập rồi thì có thể làm việc hời hợt đúng không? Tôi hỏi những điều luật liên quan đến mấy vụ án này cậu đều không nói được, đa số bản án đều là tôi sửa, còn về các tài liệu của án kiện mà cậu tiếp nhận nữa, cho dù là hợp tác nhưng trách nhiệm của tôi chỉ là hướng dẫn cho cậu thôi, vậy mà cậu lại không hề động tay thu xếp một tí nào. So với cậu thì mấy con cá vàng còn học nhanh hơn đấy. Nếu cậu muốn nhàn hạ thì đừng chọn nghề này mà nên chuyển sang một công việc bàn giấy nào đó đi, sao cứ phải ở đây phí thời gian của tôi. Mà này, đâu phải tôi săn đón hay lôi kéo gì cậu, ban đầu là chính cậu nói muốn đi theo tôi để học việc đấy. Cậu nghe có hiểu không, nếu còn kêu ca nữa thì 70 tệp hồ sơ sau cũng là cậu làm nốt."
"Đã trễ thế này rồi mà còn bắt tôi xếp, anh cố ý nhắm vào tôi đúng không?" Tần Mặc khó chịu đóng sập cửa phòng lại.
"Cậu là cái gì mà tôi phải nhắm vào?"
"Trần Thư Ninh anh đừng có quá đáng, tôi tốt nghiệp Đại học S, là một trong "Ngũ viện tứ hệ", còn anh thì chỉ tốt nghiệp từ một trường đại học tổng hợp bình thường, anh có tư cách gì mà lên mặt dạy tôi?" Có vẻ như Tần Mặc muốn trút hết tức tối mấy ngày nay, giơ tay đẩy tôi một cái.
Lúc đầu vốn dĩ tôi chỉ hơi khó chịu nhưng cái đẩy này khiến tôi tức điên lên, thằng nhãi này quyết tâm phải cãi nhau với tôi đây mà. Tôi ném mạnh tập tài liệu xuống bàn làm phát ra tiếng "bộp" thật lớn giữa phòng làm việc im ắng.
"Vâng vâng, cậu đi ra từ "Ngũ viện tứ hệ", cậu giỏi nhất, tôi chỉ là rác rưởi, tôi không hầu hạ nổi một cậu ấm như cậu. Giờ tôi cút ngay đây, vị trí này dành lại cho cậu, đây ghế đây cậu ngồi vào đi, án kiện này tôi mặc kệ, một mình cậu cứ thoải mái mà làm, ok?"
Tôi cầm áo khoác đi ra khỏi văn phòng, đến cả lon nước ngọt ở cạnh cửa cũng làm tôi cảm thấy chướng mắt. Đúng là lòng tốt lại biến thành lòng lang dạ sói, chó cắn Lã Động Tân không biết lòng người tốt.
Con mẹ nó, tức chết tôi rồi! Tôi cứ thế bước đi, loanh quanh một hồi lại vô thức đi tới chỗ làm của Đường Phong Hành. Tôi đứng ở lề đường đối diện nhìn ánh đèn sáng trưng bên trong, tưởng tượng cảnh Đường Phong Hành đi ra rồi cùng tôi về nhà. Đút tay vào túi áo, chết tiệt, lúc nãy tôi tức giận đến mức quên luôn điện thoại ở văn phòng.
Tôi sờ sờ túi, không có thuốc lá, Đường Phong Hành không cho tôi hút thuốc. Tôi quay người lại thì không cẩn thận đụng phải cột đèn đường, rơi mất mắt kính rồi phải cúi xuống tìm. Tay xoa lên chỗ trán bị đụng đau nhức, cố chịu đựng cơn đau nhưng lại không ngăn được nước mắt rơi xuống. Tôi đã 27 tuổi rồi, vậy mà còn cãi cọ với một sinh viên chỉ vừa mới ra trường, cậu ta đang lúc tuổi trẻ cao ngạo mà cách góp ý của tôi lại không tốt lắm, không chừa cho người ta chút mặt mũi, nếu so thành tích của cậu ta với người khác thì bị tôi nói như vậy không phục cũng là chuyện bình thường.
Thế nhưng tôi không hề biết bản thân mình trong mắt người ta lại kém cỏi như vậy. Gần đây năng lực giải quyết các án kiện của tôi rất tệ sao? Tôi cảm thấy mình khá ổn mà, việc dẫn dắt người mới tôi cũng làm rất tốt, cứ phải nổi nóng làm gì chứ...
Hừm... Nghĩ lại thì tôi cũng kém thật. Đã tốt nghiệp muộn thì chớ, phần bảo vệ khóa luận cuối cùng bởi vì bị giảng viên nhìn chằm chằm mà miễn cưỡng lắm tôi mới vượt qua được. Bằng cấp quả thật là thua kém người ta, thế mà còn cao giọng hỏi người ta là cái gì mà tôi phải để ý, đúng là tệ thật sự.
Có phải Đường Phong Hành cũng cho rằng tôi kém cỏi, phát hiện ra tôi không hề tốt đẹp như anh nghĩ, không biết cách ăn nói, làm tình cũng không đủ chủ động, không nũng nịu dễ thương hay xinh xắn thướt tha như con gái, lúc anh về nhà còn thường xuyên phải chịu đựng tâm trạng tôi lên xuống thất thường, cho nên anh không còn mặn mà với tình yêu này nữa...
Một mình đứng bên ngoài bắt đầu suy nghĩ lung tung như lạc vào chốn khác, càng nghĩ càng thấy buồn, cứ để tâm đến những chuyện vụn vặt rồi lại đâm đầu vào ngõ cụt, thật khó khăn khi phải dừng những suy nghĩ này lại. Cảm giác như có gì đó đang đè nặng lên ngực tôi, chỉ muốn Đường Phong Hành mau đến để được xoa dịu an ủi.
Tôi bất chấp tất cả, lỡ như anh không về nhà thêm mấy đêm nữa thì làm sao bây giờ?
Tôi đi vào văn phòng, hỏi Lý Cảnh Nguyên ngồi ở bàn ngoài cùng đang chăm chú gõ chữ: "Đường Phong Hành đâu?". Ngôn Tình Xuyên Không
Lý Cảnh Nguyên giật mình, hoảng hốt trả lời tôi: "Má nó, ngọn gió nào thổi cậu tới đây vậy, bình thường đâu có thấy cậu đến đây bao giờ? Đến kiểm tra à?"
Mặc dù chỉ là câu nói đùa nhưng tim tôi lại vô thức giật thót lên, không phải là tôi không tin tưởng Đường Phong Hành mà là vì... tôi không có lòng tin vào chính mình.
"Kiểm tra quái gì, tôi muốn về nhà cùng nhau thôi, biết rồi thì câm cái miệng của cậu lại." Tôi chột dạ nhìn về phía bàn làm việc của Đường Phong Hành.
Tôi... chưa từng vào đây à? Nghĩ lại cẩn thận, đúng là tôi không thích đi lại, đều là Đường Phong Hành đến đón tôi rồi cùng trở về nhà. Xem ra là do tôi không đủ chủ động, không đủ nhiệt tình nên anh mới không muốn về nhà gặp tôi nữa.
"Này, cậu ấy đang ở trong bếp đằng kia kìa. Sao nhìn cậu ngập đầy mùi thuốc súng thế, đôi tình nhân trẻ cãi nhau đấy à?" Ngô Hóa Văn đang dọn đồ chuẩn bị rời đi.
Tôi nhìn về hướng cậu ta chỉ, mặc kệ hai người đang đùa giỡn mà đi về phía đó. Bọn họ làm một căn bếp nhỏ ở đây, nói là phải chăm sóc nhân viên chứ không thể để người ta hôm nào cũng phải mang theo đồ ăn được. Tôi đứng ngoài nhìn vào phòng bếp qua cửa sổ bằng kính, có hai người đang ở bên trong là Đường Phong Hành và một người phụ nữ với mái tóc xoăn dài. Anh liên tục nói nói cười cười với người phụ nữ đó, thỉnh thoảng còn đưa cho cô xem những thứ anh đang cầm trên tay, khung cảnh này thật hòa hợp ấm áp. Không về nhà, đêm xuống lại cùng một người phụ nữ đứng trong bếp vui vẻ làm đồ ăn.
Cảm giác uất ức cùng cực dâng lên chiếm hết đầu óc tôi, tôi chỉ muốn hỏi anh tại sao lại không trở về nhà, thật sự là do tôi quá tệ hại nên anh muốn đi tìm người khác ư?
Tôi đi thẳng vào bếp, Đường Phong Hành nhìn thấy tôi thì vẻ mặt thay đổi ngay lập tức, nụ cười trên môi anh cứng lại, gượng gạo che chắn mấy thứ ở sau lưng. Anh hỏi tôi: "A Ninh, không phải anh đã bảo em cứ đi ngủ trước đi à?"
Tôi mặc kệ anh, không thèm trả lời mà quay đầu nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh đang mang vẻ sửng sốt, cô thấy vậy thì lên tiếng: "Anh là..."
Tôi lập tức lấy nhẫn ra đeo lên tay rồi kéo tay Đường Phong Hành đang đeo một chiếc nhẫn y hệt: "Tôi là bạn trai anh ấy, Trần Thư Ninh. Xin hỏi cô một chút, nửa đêm rồi mà cô còn ở đây với người nhà của tôi, không biết là có chuyện gì quan trọng đến mức không thể đợi ngày mai rồi giải quyết?" Tôi cố tình nhấn mạnh hai từ "bạn trai" và "người nhà".
Vành tai của Đường Phong Hành nháy mắt đỏ lựng, tôi vô thức siết chặt tay anh mà không để ý mình dùng bao nhiêu sức, lúc sau mới nhận ra cổ tay của Đường Phong Hành bị tôi tóm đến mức đỏ bừng lên.
Khi ấy tôi chỉ nghĩ: định cướp người ngay trước mắt ông đây, tức đến mức sắp nổ tung luôn rồi, có phải mắt mù nên không nhìn thấy nhẫn không hả?
Vậy mà người phụ nữ trước mặt lại mỉm cười: "Đường Phong Hành, hình như bạn trai cậu hiểu lầm gì đó rồi. Xin chào, tôi là đồng nghiệp của cậu ấy, tên tôi là Đào Thố. Để Đường Phong Hành giải thích cặn kẽ cho cậu nhé, có người đến đón tôi về rồi, đi trước đây."
Ngay lập tức, những người biết suy nghĩ đều có thể nhận ra là tôi đã hiểu lầm điều gì. Lúc đi ngang qua, Đào Thố còn giơ bàn tay với chiếc nhẫn lấp lánh của cô trước mặt tôi, giả vờ giận dữ nói: "Tôi cũng có nhé đôi tình nhân thúi này! Hứ!" rồi rời đi với tiếng cười vui sướng.
Tôi chết lặng trước cảnh này còn Đường Phong Hành thì cười lên thành tiếng. Tôi quả thật đã hiểu lầm, lại còn giống như đang bắt gian mà nói mấy lời cực kỳ ấu trĩ...
Trời ơi, xấu hổ quá đi mất!
Cứ như chỉ cần động đến những thứ tôi yêu thích thì tất cả các dây thần kinh quyết định chỉ số IQ của tôi đều bị cắt đứt vậy, trở thành một tên ngốc vì tình.
Nói đơn giản thì tôi, Trần Thư Ninh, vậy mà lại là một đứa cuồng yêu!!
Xấu hổ vô cùng, tôi lấy áo khoác trùm lên đầu rồi ngồi xổm xuống, cảm thấy thẹn đến mức cả mặt nóng bừng lên, không dám nhìn Đường Phong Hành.
"A Ninh, không sao đâu, đừng bực nữa."
Tôi cảm thấy Đường Phong Hành cúi xuống ôm lấy tôi rồi bế tôi ngồi lên bàn ăn bên cạnh. Tôi vẫn không dám nhìn anh, anh nhẹ nhàng nhấc một góc áo lên để đôi mắt tôi lộ ra ngoài, thế nhưng ánh mắt tôi vẫn trốn tránh không dám cùng anh đối diện.
"Em... không phải cố ý đâu, ý em không phải như thế, cái đó... Anh đừng nhìn nữa mà!" Tôi chưa nói trọn được một câu thì đã lại quấn áo quanh đầu mình.
Đường Phong Hành sờ sờ đầu tôi qua lớp áo: "Anh biết ý của A Ninh đó, em ghen à?"
Tôi tủi thân trả lời: "Là tại anh, là tại anh không trở về nhà ngủ, đã mấy đêm nay rồi."
"Cho nên em nghi ngờ anh..."
Tôi vội vàng chui ra từ áo khoác để chặn miệng anh, thấp thỏm nói: "Không không, em không có nghi ngờ anh. Chỉ là em không thấy tự tin thôi, vừa rồi các anh nói cười trông vui vẻ quá, giống như là em không thể khiến anh hạnh phúc như thế vậy. Vậy mà nãy em còn nghi ngờ người ta, đã không kiểm soát tốt cảm xúc mà lại còn giận cá chém thớt, em chỉ giận chính mình thôi, em... cảm thấy mình thật là xấu, rất kém cỏi, em cảm thấy em không xứng với... A ưm..."
Còn chưa dứt lời mà Đường Phong Hành đã gạt tay tôi ra rồi hôn lên môi tôi, chặn lại không cho tôi nói tiếp. Tôi tóm lấy áo anh muốn cố gắng thoát ra.
"Đường... Phong Hành, anh chờ... ưm... chờ một chút... ha ưm..."
Tôi bị đầu lưỡi anh tấn công khiêu khích, phần thịt mềm ở hàm trên được dịu dàng ve vuốt khiến cho thắt lưng tôi lập tức run rẩy rồi mềm nhũn ra.
"Ưm... Đừng... Anh để em... nói xong... ưm..."
"Hôn đến khi em không nói được nữa mới thôi."
Cuối cùng tôi bị hôn đến choáng váng rồi được Đường Phong Hành bế lên ghế phụ để ổn định lại. Sau khi về đến nhà thì tôi chạy ù vào trốn dưới tấm chăn, còn anh thì ngồi ngoài giải thích rõ ràng cho tôi nghe.
Hóa ra anh ấy đang học làm đồ ngọt từ Đào Thố, miếng bánh xoài ngàn lớp lần trước anh mang về chính là Đào Thố làm, anh thấy tôi rất thích ăn nên muốn làm một chiếc bánh thật to để chúc mừng sinh nhật tôi. Anh ở lại văn phòng để học làm bánh cùng Đào Thố vài hôm bởi vì sợ học ở nhà thì sẽ không tạo được bất ngờ cho tôi.
Trời ơi, tôi còn làm hỏng một bất ngờ vốn được anh tỉ mỉ chuẩn bị nữa, đúng là kẻ xấu mà.
Tôi nghe xong thì ra khỏi ổ chăn, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt: "Em xin lỗi, ngày mai anh giúp em nói xin lỗi với cô ấy được không. Em... cứ nghĩ là..."
Tôi đang định nói tiếp thì lại bị Đường Phong Hành hôn sâu tới mức không thể phân biệt được Nam Bắc, phiền muộn mà không nói được gì, chỉ có thể thở hổn hển nằm trong vòng tay anh.
"Nào có gì mà nghĩ nhiều vậy, A Ninh, mỗi ngày thức dậy anh đều cảm thấy bản thân lại yêu em nhiều hơn một chút. Đừng nói những lời khó nghe này nữa, em không phải người xấu và cũng không có lỗi lầm lớn nào hết, chỉ là em vừa ăn một bình dấm nhỏ thôi, vậy nha?"
Lúc này tôi mới bắt đầu nghĩ thông: "Thật ư, nhưng mà thực tập sinh ở chỗ em cũng không ưa em, cậu ta nói em kém cỏi."
Tôi kể anh nghe cuộc cãi vã giữa mình và Tần Mặc, khi rời đi còn quên không cầm theo điện thoại. Kể lại chuyện ngu xuẩn này một lần làm tôi càng thấy xấu hổ hơn.
"A Ninh, làm gì có ai chỉ được thích hay chỉ bị ghét, có người thích thì ắt sẽ có người ghét thôi. Dù anh không rõ lúc đó giữa hai người đã xảy ra chuyện gì nhưng nếu chỉ là cãi cọ thì mình phải tìm ngọn nguồn của vấn đề rồi giải quyết nó tận gốc, có thể vấn đề không phải tại ai cả mà là do sự việc, hoặc có thể vì các em nhất thời nổi nóng nên mới nói như vậy, bản thân em cũng không thực sự nghĩ rằng cậu ấy rất tệ đúng không?"
"Anh thật sự không thấy em xấu xa ư, rõ ràng là em chẳng có tư cách gì để chỉ trích người ta."
"Đây không phải là trách nhiệm của người hướng dẫn à?" Đường Phong Hành hỏi ngược lại tôi.
"Em cũng nghĩ là em có trách nhiệm."
"Vậy thì đúng rồi, trách nhiệm của A Ninh là phải làm vậy mà. Em muốn tốt cho cậu ta nên mới góp ý đúng không, cũng đâu phải cố ý nhắm vào ai, có trách nhiệm là một phẩm chất cực kỳ tốt, vậy nên đừng tự nghĩ mình là người xấu nữa. Có thể cậu ấy không thể tiếp nhận cách nói lúc đó của em, thế nhưng nếu em đổi sang một phương thức khác thì cậu ấy sẽ dễ nghe theo hơn thì sao?
Tôi dần dần hiểu rồi, rướn cổ lên hôn anh: "Ừa, có lẽ em khắt khe với cậu ta quá, vậy lần sau em sẽ... dịu dàng hơn ha?"
"Không cần, đối với mấy đứa nhóc lười biếng như thế thì em cứ nghiêm khắc xíu đi, còn chỉ cần dịu dàng với một mình anh thôi, quỷ dấm chua." Đường Phong Hành chọc chọc mũi tôi.
"Anh đã chuẩn bị điều bất ngờ cho em cực như vậy, thế mà em..."
"Vậy em tính làm thế nào đây, anh phải vất vả mấy hôm đó, dưới mắt có cả quầng thâm luôn rồi này."
"Hay là em giả vờ không biết, sau đó lúc anh tặng cho em thì em sẽ tỏ ra mình rất ngạc nhiên nhé!"
Anh xoa xoa vết bầm trên trán tôi, trả lời: "Bị đụng ngốc rồi hả? Thế không đủ."
Tôi hôn anh lần nữa: "Như này đã đủ chưa?"
"Không đủ, muốn nghe em nói lại lần nữa, em là bạn trai anh, Trần Thư Ninh, lúc đó em nói vậy trông đẹp trai lắm luôn ý." Đường Phong Hành nhéo má tôi.
Tôi che mặt bật dậy, muốn quay về trốn trong ổ chăn: "Xin anh đó đừng nhắc lại nữa mà, xấu hổ lắm!"
Đường Phong Hành tóm lại cổ chân tôi rồi nâng cả hai chân tôi lên, với tay mở đèn ở đầu giường: "Bạn trai, dùng cơ thể bồi thường anh chút nào, được không?"
Tôi che mắt, mặt nóng ran nhưng vẫn nhẹ gật đầu.
Một đêm phóng đãng quay cuồng.
Cạn kiệt sức lực, tôi cảm giác cả người mình dính nhớp, hỏi anh giữa những nụ hôn sâu: "Bây giờ đã đủ chưa?"
Anh liếm mút đôi môi sưng đỏ của tôi: "Không đủ, còn muốn."
"Ưm ưm, em không được."
"A Ninh, phải tin tưởng chính mình."
Tắt đèn!
—————
*Lời tác giả: A Ninh chỉ khóc trước mặt Đường Phong Hành chứ với người khác thì hung dữ lắm nha, không có yếu đuối chút nào~
—————
Giải thích "Ngũ viện tứ hệ":
- Ngũ viện gồm 5 Học viện chính trị-pháp luật nổi tiếng là Bắc Kinh (Bắc Kinh), Hoa Đông (Thượng Hải), Trung Nam (Vũ Hán), Tây Nam (Trùng Khánh) và Tây Bắc (Trường Xuân)
- Tứ hệ gồm 4 khoa là Khoa luật Đại học Bắc Kinh, Khoa luật Đại học Nhân dân Trung Quốc, Khoa luật Đại học Vũ Hán và Khoa luật Đại học Cát Lâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...