Hóa ra, sự đau thương và tuyệt vọng của cô không phải vì Hạ Thần, mà là vì… Hạ Nghiên.
“Tại sao tôi phải tin lời anh nói?” Anh ta nhìn bóng lưng của Hạ Thần, nhàn hạ dựa tường, giọng điệu trào phúng hỏi.
“Chắc hẳn hôm qua anh đã gặp thím ấy rồi.
” Hạ Thần vô cảm bước về phía trước, anh ta biết đối diện với người như Úc Thành, có nói nhiều đến đâu cũng vô dụng, “Tin hay không tùy anh.
”
Nghe thấy câu trả lời của Hạ Thần, Úc Thành nóng nảy xoa đầu mình, trong lúc nhất thời, anh ta cũng không biết cảm giác bỗng nổi lên trong lòng mình là gì.
Là trào phúng, là khinh thường, hay là… ngưỡng mộ?
“Thật là… vô vị mà.
”
Cũng không biết là đang nói Vân Thư Ninh, hay là đang nói bản thân anh ta.
“Thời tiết hôm nay tốt thật đấy.
”
Vân Thư Ninh đứng cạnh bàn sách, nhìn khung cảnh bên ngoài, cười cảm thán.
Tờ giấy trên bàn đã được viết đầy ắp, chỉ có chữ “livestream” bắt mắt nhất ở giữa tờ giấy.
Thông qua một đêm suy nghĩ, dùng mọi cách kết luận, cuối cùng cô quyết định công việc này.
Công việc đơn giản, giới hạn cao, hơn nữa rất thích hợp trạng thái hiện tại của cô.
Nhưng cho dù là livestream trên mạng cũng có hạn chế nhất định.
Trước tiên, cô không thể lộ mặt, ít nhất khi mới bắt đầu cô không thể để người khác biết thân phận của cô.
Tiếp đó, nội dung livestream nhất định phải sàng lọc kĩ càng, nhất định phải có năng lượng tích cực, tốt nhất là khiến tất cả mọi người cảm thấy cô dùng cách thức livestream để phong phú cuộc sống của chính mình, chứ không phải để kiếm tiền.
Nhưng với hai điểm trên, thì chắc chắn cô sẽ không được chào đón quá nhiều, bây giờ ngành livestream phát triển như vậy, muốn bộc lộ tài năng vốn không phải một chuyện đơn giản, huống chi cô còn đeo cho mình tầng tầng lớp lớp xiềng xích.
Thế nên, nhất định cô không thể đi từng bước chậm rãi theo lẽ thường, để đề phòng việc chết đói, cô nhất định phải chuẩn bị thật tốt.
Vân Thư Ninh ngồi trên ghế, nhìn kế hoạch được viết trên một tờ giấy khác, nghiêm túc tiếp tục viết.
Trước tiên, cô nghiêm túc đọc lại một lượt những ưu điểm của bản thân đã được liệt ra từ đầu.
Cho dù kế hoạch làm việc gì, đều phải chuẩn bị tốt công việc, tìm được ưu nhược điểm của bản thân, bốc thuốc đúng bệnh.
Nếu như livestream thì cô chỉ để lộ đôi tay trước ống kính.
Cho dù cô đã từng nhìn thấy vô số đôi tay, cũng không thể không thừa nhận sự tinh xảo của nó.
Đúng, là tinh xảo, tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng mọi nơi đều tràn đầy tính chân thực.
Thế gian sao lại có đôi tay đẹp đến vậy, trắng nõn thon dài, đầu ngón tay trắng như đầu hành, móng tay lộ ra màu hồng nhạt.
Rõ ràng là một đôi tay tuyệt đẹp, nhưng khi nhìn không hề gầy yếu, mà ngược lại, mang theo sức lực.
Chỉ với đôi tay này đã đủ để khiến tầm mắt của người ta dừng lại vì nó.
Còn có giọng nói của cô, giọng nói của một người là trời sinh, thế nên thiên phú rất quan trọng, nếu như thiên phú hơn người cộng thêm sự nỗ lực ngày sau, sẽ mang đến cho con người sự chấn động rất lớn.
Đúng lúc, cả hai thứ này, cô đều có.
Sau khi cô đến đây, đã thử qua rất nhiều giọng nói của cô rất thoải mái, khi giữ trạng thái trầm ổn thư thái, thì giọng của cô nghe như có thể chữa lành tâm hồn vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...