Kế Hoạch Tình Yêu

Hắn đọc những nốt nhạc, nhưng vì ít quan tâm đến âm nhạc nên đọc mấy cũng không hiểu. Nhưng "Tiếng dương cầm trong đêm" chẳng phải là tên hacker đã khiến chú hắn phá sản sao? "Nói vậy, đây cũng là nó", hắn thầm nghĩ
Bên cạnh và xung quanh cũng có những bản nhạc khác, nhưng chúng không có lời, chỉ có mỗi nốt nhạc, chúng lại được viết bằng tay, vậy nghĩa là tất cả bản nhạc này do nó viết sao?
Hắn vội vàng lấy điện thoại, nhấn ngay ba chữ : "Bà chằn lửa", bên kia còn chưa đổ đến chuông thứ hai đã nhấc máy :
_Nhất Thiên có chuyện gì sao? - Ngọc Ly hỏi, giọng có chút khàn khàn, hình như cô vừa mới khóc.
_Không, cô ấy không sao. Ngọc Ly, tôi muốn hỏi cô một chuyện. - hắn nói chuyện nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bản nhạc hơi nhăn nhúm được đặt trong khung, vài chữ đã bị phai, như là bị nước dấy vào.
_Nói đi.
_Nhất Thiên từng là nhạc sĩ sao? - bên kia đột nhiên thâm trầm sau khi nghe hắn hỏi, được một lúc sau thì lêm tiếng :
_Phải, không phải là nhạc sĩ bình thường mà là Nhạc sĩ nhí tài năng : HẬU DUỆ của BEETHOVEN vào mười năm trước. - giọng nói của cô có chút phiền lòng, gần như đang rất mệt mỏi. Hắn lập tức đứng hình, nhạc sĩ từ lúc bảy tuổi sao?

_Nhưng tại sao tôi chưa bao giờ thấy cô ấy hát?
_Haiz, chuyện này hơi dài, cậu đến quán cà phê X đợi tôi. Dù sao kế hoạch cũng sắp kết thúc, chẳng còn gì để giấu nữa, mười phút nữa tôi đến.
_Được, cảm ơn cô.
Hắn cúp máy, đôi mắt u buồn không giấu được lại nhìn bức tranh kia, tay siết chặt, lặng lẽ quay lưng đi.
Sang phòng nó, xác định nó vì mệt mà ngủ say, hắn thay một chiếc khăn khác rồi lặng lẽ lao xe đi. Nào có biết, sau khi hắn đi, thân ảnh kia ngồi dậy, khẽ thở dài một tiếng, đôi môi vừa khép lại, đột nhiên kéo nhẹ, vô cùng gượng gạo, như là muốn mở cũng muốn đóng, không phân định được. Màn đêm một lần nữa rơi vào im lặng.
Coffee X
Ngọc Ly quả nhiên rất đúng giờ, hắn ngồi xuống chưa bao lâu đã thấy cô đẩy cửa bước vào. Hai người nhìn nhau như chào hỏi rồi ngồi xuống nói chuyện. Nói tới X, không gian bình dị với những bản nhạc không lời càng khiến tâm tư trút bỏ được nhọc nhằn, phiền muộn trong cuộc sống. Quán rất đông khách nên hắn và cô đều phải đeo gương mặt khác.
Liếc nhìn người con gái trước mặt khiến hắn không khỏi hình dung đến nó, dù là đi gặp nam hay nữ đều giản dị với quần jean, áo thun, lại rất hợp với không gian quán.

_Cô nói đi.
_Ừm. Không phải từ lúc sinh ra Nhất Thiên đã là thiên tài, bộ óc đó được cậu ấy mài giũa, học tập không ngừng mà có. Đổi lại, ông trời ban cho cậu ấy một bản năng khác : cảm nhận nhạc một cách khó tưởng tượng nhất.
_Cảm nhận nhạc? - hắn nhíu mày, cốc cà phê còn chưa đưa đến môi đã dừng lại. Ngọc Ly gật nhẹ đầu rồi nói tiếp :
_Phải, khác với các nhạc sĩ được đào tạo qua, cậu ấy chỉ cần chỉ cần nghe qua một đoạn có thể viết lại hoàn chỉnh thậm chí là cả bài hát còn lại. Với tài năng như vậy, Ngô Nhất Thiên đã trở thành cái tên không thể nào phai mờ được.
"Hằng ngày, sau khi đến trường, nó liền trở về phòng thu âm của riêng mình, bắt đầu luyện tập, rất nghiêm túc. Những khi Ngọc Ly sang, nó đều hát một đoạn cho cô nghe, rồi hỏi cô rằng đã ổn chưa? Vẻ mặt của nó lúc đó bừng sáng như trăng đêm ba mươi, rất hạnh phúc.
Sự nỗ lực của nó được bù đắp, chỉ mới sáu tuổi nhưng nó đạt được bằng "U" thanh nhạc, bằng cao nhất. Cô còn nhớ rất rõ nụ cười của nó hôm đó, gương mặt như đứa trẻ được kẹo, rất hiếm gặp.
Nhưng rồi đến một ngày, gương mặt đó, nụ cười đó đã tan nát thành cát bụi và bị gió cuốn đi. Nguyên nhân là mẹ nó quyết định để nó thật sự giống con trai phải bắt đầu từ bây giờ uống thảo dược, để khi đến tuổi dậy thì, giọng của nó sẽ trầm hẳn.
Điều đó, chính là một bước đẩy nó xuống thẳng địa ngục. Từ sau ngay đó, à không, sau giây phút đó, đôi mắt rạng rỡ kia đã vĩnh viễn biến mất thay vào đó là sự lạnh lùng như muốn giết người.

Những bản nhạc nó bỏ công huyết ra sáng tác đều bị đóng gói cùng đàn dương cầm (piano), đĩa thu âm, thư từ mời sang các khóa học nổi tiếng và mười tấm bằng khen mà không phải ai cũng có, được chôn vĩnh viễn dưới lòng đất lạnh lẽo, không một ai được đào lên hay nhắc đến.
Tuy nó không hề dám hận cha mẹ mình nhưng kể từ hôm đó, họ chưa từng dùng một bữa cơm cùng nhau. Căn nhà to lớn, tấp nập người nhưng im lặng như tờ, giống như nhà trống, rất lạnh lẽo.
Hàn khí của nó cũng từ đó mà tăng, khiến ai cũng sợ hãi mà tránh xa. Cô thực sự không tưởng tượng được mọi chuyện lại tồi tệ đến thế. Giống như Nhất Thiên đã chết, thay vào đó là một cỗ máy biết làm mọi việc, nhưng may mắn rằng, nó đã gặp Thiên Tự.
Gương mặt rạng rỡ kia phút chốc trở lại, nó vì Thiên Tự mà sáng tác nhạc hát tặng cậu. Nhưng cuộc đời thật trớ trêu, nó phát hiện Thiên Hoàng bỏ độc vào cốc nước của Thiên Tự nên một hai giành lấy uống cho bằng được. Ngay khi chất độc vừa đưa vào, tràn qua cuống họng, đôi ngươi đen láy của nó nhìn Thiên Tự, môi kéo nhẹ một nụ cười : "Thiên Tự, thật may là cậu đã không uống, nếu không
, làm sao tớ có thể nghe cậu cười vang, mà kể chuyện cho tớ nghe."
Cơ thể hắn run nhẹ, trái tim cũng không tự chủ mà run theo, môi mấp máy không nên lời :
_Độc...đo...
_ Độc Đoạn Thanh, một khi uống vào, muốn nói còn khó huống chi là hát. - Ngọc Ly lên tiếng, đôi mắt ưu buồn tối lại, khép mất một nửa, làm lông mi dài thêm bí ẩn. Bàn tay mảnh khảnh nhấc tách cà phê thơm dịu, đôi mắt lại hướng ra ngoài, một áng mây vô tình che khuất mất ánh trăng. Không gian tối lại càng thêm tối, nhếch nhẹ môi vô cùng đau đớn, cô tiếp lời :
_Bác sĩ kết luận rằng nhờ lượng thảo dược uống trước đó, giọng nói có thể hồi phục, nhưng nếu là chuyện hát, vĩnh viễn không có khả năng. Và cũng từ đó, một nốt nhạc cũng không thể xuất hiện trước mặt cậu ấy.

Kết thúc câu chuyện, Ngọc Ly dường như không thể ngăn được nước mắt rơi nhanh hơn nữa, lập tức xoay người rời đi.
Bên song cửa sổ, một thân ảnh cao lớn ngước nhìn ánh trăng đang mờ dần, trầm giọng :
"Khi trăng lên, em sẽ khẽ bước đến bên người. Khẽ, rất khẽ, sau đó bất ngờ khiến anh giật mình rồi nhẹ nhàng dỗ anh bằng một nụ hôn vụng dại. Vì..."
Bốp... RẮC... tiếng hát trầm ấm, buồn não nề như xé lòng người vang lên đột nhiên ngừng lại, theo sau là một nắm đấm thẳng vào bức tường, một quyền đã lõm sâu xuống, hiện ra vết nứt. Đôi mắt âm u trong bóng tối vằn lên vài tia máu, cất giọng không thể nào lạnh hơn :
_Biến ngay! - rất rợn người, lạnh lẽo đến độ chiếc quạt đang quay cũng không bằng một góc.
Hắn đứng ngoài cửa, dù chỉ cách một cánh cửa, hắn muốn bước vào nhưng đôi chân cũng cảm thấy lạnh thấu xương, liền nuốt nhẹ ngụm khí, xoay người rời đi. Bước chân hơi ngập ngừng một lúc rồi cũng nhanh dần.
Nó dựa lưng vào tường, vô lực tuột dần xuống tường lạnh, cơ thể càng lạnh hơn, chơ vơ giữa mọi thứ. Đầu dựa ra sau, một chân thẳng một chân gấp khúc, bàn tay to lớn che lấy đôi mắt, bên trái đôi mắt bị che xuất hiện một dòng nước nóng tràn xuống cằm, liên tiếp chảy xuống áo. Đôi môi mỏng khẽ run, không giấu được tiếng nức nở đau đớn, bàn tay phải cũng rỉ máu tạo nên khung cảnh đau thương không khỏi khiến người khác sầu muộn theo. Ánh trăng cũng khuất sau áng mây, như đang che giấu đi mước mắt không thể ngăn được, bi ai vô cùng. Cảnh và người vạn lời cũng không tả hết, trăm vạn con chữ cũng bằng không.
Nụ cười của con người cũng như chiếc lá bay trong gió, giữ được thì tốt, không giữ được thì chỉ có nước mắt. Vì vậy, dù có bất cứ chuyện cũng tuyệt đối không được đánh mất đi nụ cười của bản thân, nó là điểm yếu lẫn yếu điểm của mỗi con người chúng ta, là ánh sáng dẫn dắt ta trong cuộc sống này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui